Tô Tiểu Miêu lập tức giác ngộ: người đàn ông này, không dễ dàng ứng phó.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn xuất thân xã hội đen, quen nhìn anh lừa tôi gạt, có lẽ chính hắn cũng là cao thủ trong số đó, dựa vào cô hiện nay trong tay chỉ có mấy tiểu xảo, nếu muốn qua mặt hắn thì chẳng dễ rồi.
Tô Tiểu Miêu lập tức tăng cường cảnh giác. Lúc này đây cô đã gặp được đối thủ.
Nhanh chóng điều chỉnh biểu hiện trên mặt, làm ra vẻ vui sướng gặp lại, giọng nói cũng tràn ngập ngạc nhiên, bất ngờ.
“Ai nha! Thì ra là anh! Anh xem trí nhớ của tôi này……”
Người đàn ông không nói, mỉm cười, anh tuấn nhướng mày.
Ý tứ thực rõ ràng: Tô Tiểu Miêu, rất vui được gặp em.
—— ai muốn bất ngờ gặp anh =. =
Đương nhiên là không thể nói kiểu này … Để nó chết ở trong bụng đi.
“Vết thương của anh đã khỏi rồi sao?” Giả vờ giả vịt hỏi thăm việc nhà là phải.
“Tốt lắm, cảm ơn đã quan tâm.”
“Không có gì, quan tâm anh là điều nên làm.” Tôi không phải quan tâm anh mà là quan tâm cái mạng nhỏ này của tôi.
Tô Tiểu Miêu thực chân thành đề nghị hắn: “Gần đây thời tiết trở lạnh, trước đó không lâu anh lại bị thương, hẳn là nên ở nơi ấm áp”, ngụ ý là anh hãy đến nam cực đi.
Đi đến đó sẽ không hù dọa cô được nữa.
Người đàn ông khẽ gật đầu, có vẻ đang nghiêm túc lo lắng lời đề nghị của cô, nhưng lời nói phát ra lại hoàn toàn tương phản: Bác sĩ đề nghị tôi nên ra ngoài thường xuyên, đi đi lại lại, thời tiết cũng không lạnh lắm, cũng có lợi cho việc dưỡng bệnh.
= =
Đại ý cho thấy cô không thoát được hay sao?
Tiểu Miêu quyết định chạy lấy người.
Đầu tiên làm bộ vô tình liếc mắt nhìn đồng hồ.
Sau đó kêu thất thanh một tiếng.
“Ai nha! Đã đến 6 giờ rồi!” Cô hướng về phía hắn, vạn phần xin lỗi: “Vốn đang muốn cùng anh tán gẫu trong chốc lát , nhưng mà anh xem… Tôi còn có việc, Đường tiên sinh sẽ không để ý chứ?”
Nữ sĩ đã muốn hỏi lại như vậy, nam sĩ thế nào cũng không thể phản bác.
Đường Kính rất phong độ gật gật đầu: “Tô tiểu thư đã có việc, xin cứ tự nhiên.”
Tô Tiểu Miêu mừng rỡ, khẩn cấp chuẩn bị chạy lấy người, đồng thời không quên giả bộ: “Thật ngại quá, anh xem, khó khăn lắm mới có dịp gặp anh, tôi lại có chuyện quan trọng trong người…”
Nói xong, cô vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy từ đằng sau giọng người đàn ông thong thả vang lên.
“Không phải tình cờ.”
“… ?”
Giọng Đường Kính trầm ổn mà có lực: “Tô tiểu thư, Tôi là cố tình ở chỗ này chờ cô.
Tiểu Miêu cảnh giác: hắn nói như vậy, có ý tứ gì?
“Lần trước cô đi nhanh như vậy, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cô, người đàn ông mỉm cười, thả mồi: ” Tôi vốn nghĩ hôm nay đưa cô một cái máy ảnh làm quà tặng.”
Tô Tiểu Miêu lập tức dừng một chân lại.
Quà tăng! Máy ảnh!
Thế nào? Thế nào?
“EOS-1Ds Mark III…”
Tô Tiểu Miêu lệ nóng vòng quanh: ‘trời ơi, kiểu dáng mới nhất đó.’
Con cá đã mắc câu, Đường tiên sinh chậm rãi thu lưới: “Hay là Tô tiểu thư cho tôi nửa giờ, chúng ta cùng nhau chọn một chút?”
Tô Tiểu Miêu tự đấu tranh kịch liệt.
Kiểu dáng mới nhất… rất muốn…
—— không thể! Không thể nhận hối lộ!
Nhưng là… Trăm năm khó gặp được cơ hội nhận hối lộ tốt thế này.
—— Tô Tiểu Miêu, cô phải giữ vững nguyên tắc của phóng viên!
Hắn đưa … Chính là miễn phí …
Ngẫm lại lời người xưa nói đi: “Giàu sang không thể mê hoặc, Nghèo khó không thể lay chuyển.”
Nhưng mà! Đây là máy ảnh cô đã suy nghĩ thật nhiều năm nay a.
“Tô tiểu thư, thế nào?” Thanh âm của Đường Kính giống như đang dụ hoặc Eva ăn trái cấm, mê hoặc lòng người: “Tôi chẳng qua muốn thể hiện sự cảm ơn mà thôi, ngay cả cơ hội này mà cô cũng không chịu cho tôi.”
Như vậy a…
Hắn có vẻ thật sự không có ý tứ khác a…
Cô cứu hắn một mạng… Nhận quà tặng cũng là bình thường a.
Hơn nữa… Chỉ là quà tặng nhỏ mà thôi… Cũng không phải lấy của hắn hơn mười, hai mươi vạn…
Như vậy…
“Ây, tôi đây, tôi sẽ cho anh nửa giờ…”
Chạy nhanh an ủi mình một chút: cho hắn nửa giờ mà thôi, không có nghĩa là muốn lấy quà tặng của hắn.
Nửa giờ sau…
Tô Tiểu Miêu cúi đầu, hoàn toàn đã không còn vẻ giảo hoạt như nửa giờ trước.
Bởi vì…
Cô rốt cục vẫn là lấy quà tặng… T____T
Đường Kính là loại người nào? Chính là cao thủ đùa bỡn tâm kế.
Nào là ‘chỉ là quà tặng nhỏ, cô đừng để ở trong lòng’; nào là ‘ nếu cô không lấy chính tôi mới phải băn khoăn’; nào là ‘bạn bè cần gì khách khí ’.
Từng câu tiến vào tim Tô Tiểu Miêu, gọn ghẽ, chuẩn xác, sắc bén.
Thế cho nên Tô Tiểu Miêu ra khỏi cửa hàng hàng đầu, nhịn không được đón gió rơi lệ: ô ô ô ô cô rốt cục không giữ được ba nguyên tắc của họ ( sun1911- là 3 vì còn 1 câu nữa trong lời nói của người xưa nhưng ở trên không đề cập là “uy vũ không khuất phục”)
Chạy nhanh củng cố lại tâm lý: gần lúc này thôi! ! Lần sau! Lần sau! Tuyệt đối không gần nữa!
Người đàn ông nhìn bóng dáng trốn chạy như bay của cô, nở nụ cười bí hiểm,
Tô Tiểu Miêu, em đã mắc câu, em tưởng rằng anh sẽ còn bỏ qua em sao?