“Anh thích em, em thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”
Khi nói ra những lời này, ngay cả Đường Kính cũng cảm thấy có điều gì đó kì lạ, chỉ có anh mới biết, anh nói câu ‘anh thích em’ với cô chứa nhiều hàm súc thế nào, với tình cảm sâu đậm anh dành cho cô, cho dù nói ‘anh yêu em’ cũng không phải là không thể.
Có điều, suy nghĩ sâu xa một chút, thì vẫn không nên nói ra.
Bởi anh rất hiểu cô, cô coi anh là người khôn khéo, sẽ không tin những lời này của anh, có thể cô sẽ nói ‘Anh yêu em? Không thể nào?’, đến lúc đó thì người chịu đả kích lại chính là anh.
Tô Tiểu Miêu có cảm giác mọi chuyện đều rõ ràng.
Khó trách anh đối tốt với mình như vậy, khó trách anh cứ ở bên mình không chịu rời đi, thì ra là vì, anh ấy thích mình.
Không thể nói lo lắng của Đường Kính đều là dư thừa, sau khi Tô Tiểu Miêu nghe được lời thổ lộ chân tình của anh, một giây đó, thiếu chút nữa đã thốt ra một câu hỏi ‘anh đang nói đùa đấy à?’.
Thích một người cũng phải có lý do gì chứ, người này thích cô ở điểm nào?
Thật sự là ưu điểm của cô cũng không ít, nhưng mà khuyết điểm thì càng nhiều a. Được rồi, mượn ưu điểm mà nói đi, ưu điểm lớn nhất của cô là trồng bắp cải trắng rất giỏi, nhưng nếu không phải chuyện Đường Kính thích ăn bắp cải trắng, thì thật không hiểu anh muốn kết hôn với cô làm gì.
Không phải chưa được biết trước, nhưng người như Đường Kính cô thấy thế nào cũng không giống người có thể ở cùng mình cả đời. Người như anh, hẳn là phải có một tiểu thư thân phận hiển hách, khí chất tao nhã, có thể lắng nghe buồn phiền của anh, không có sự nghiệp của riêng mình, toàn tâm toàn ý trợ giúp anh, cùng anh tham gia yến tiệc, trả lời phỏng vấn, cho dù có ấm ức đến đâu thì khi đứng trước màn ảnh của giới truyền thông vẫn mỉm cười nói ‘anh ấy thật sự rất tốt với tôi’…
Người như vậy mới được đúng không? !
Ít nhất cô tuyệt đối không chịu nổi.
Không phải nhìn trúng cô là vì cô có thể đánh nhau chứ? Cô biết gia đình anh là xã hội đen rất giàu có, nhưng cô lại không có lý tưởng muốn làm chị cả xã hội đen, vừa nghĩ sau này sẽ có cả nam lẫn nữ khí thế gọi mình ‘chị Miêu! !’ thôi, là Tô Tiểu Miêu liền cảm thấy sợ hãi rồi.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, Tô Tiểu Miêu nhẹ nhàng hỏi: “… Chuyện tối hôm qua, là anh vô tình phạm sai lầm?”
“Không phải vô tình, ” Thái độ nhận tội của Đường Kính tuyệt đối là thẳng thắn thành khẩn nhất thế giới: “Là có ý định.”
“…”
Tô Tiểu Miêu mở to hai mắt nhìn. Người đàn ông này có thái độ thẳng thắn như vậy, làm cô cũng ngại hỏi thêm.
Nhưng thật ra anh còn có kiên nhẫn hỏi một câu: “Còn vấn đề gì không?”
Con mẹ nó, chuyện này chẳng nhẽ không có gì sao? !
Vấn đề nhiều lắm nha, cũng quá rối loạn, Tô Tiểu Miêu đau đầu vẫy vẫy tay: “Không thành vấn đề, em chỉ hỏi vậy thôi…”
Không sai, cô bắt đầu không chịu nổi.
Tố chất tâm lý của Đường Kính là tốt nhất, làm cho hết quả bom này đến quả bom khác oanh tạc trên đầu cô.
“Từ đầu đến giờ, những chuyện anh làm với em, đều là có ý định .”
Thái độ của anh rất rõ ràng: nhanh chóng nhận sai, chết cũng không hối cải!
Anh dựa sát vào cô, nâng tay luồn qua mái tóc mềm mại của cô, nhớ lại nhu tình tối qua.
“Nếu không vì thích em, anh cần gì phải tiêu phí nhiều tâm lực trên người em như vậy, ” anh vuốt ve khuôn mặt hoang mang của cô, nhìn thấy dao động nơi đáy mắt cô: “… Em thật sự, không chịu cho anh một chút đáp lại nào sao?”
Không tốt, mỹ nam kế!
Anh vừa tới gần cô, đã khiến cô chột dạ.
Tô Tiểu Miêu gãi đầu: “Anh thật sự… Hiểu rõ rồi chứ?”
Nên tối qua uống rượu mà vẫn còn tỉnh táo?
Thường nói là tình cảm được sinh ra dựa trên sự bình đẳng, ngang hàng, nhưng Tô Tiểu Miêu hiểu được, giữa người với người, chưa bao giờ là ngang hàng cả. Ví dụ như cô đây, tuy không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng tự nhận là có một thế giới nội tâm vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên cho đến bây giờ, còn chưa có ai có thể nhìn thấu qua bề ngoài đó mà yêu thương tâm hồn đẹp đẽ của cô. Bất ngờ lại xuất hiện một Bá Nhạc [1] như anh ở trước mặt cô, khẳng định là có sung sướng, nhưng cảm giác nghẹn ngào khi người tài không gặp thời lại càng lớn hơn: thật vất vả mới xuất hiện một Bá Nhạc coi trọng mình như vậy…
[1]Bá Nhạc: người đời Xuân Thu có tài xem tướng ngựa; tương truyền ngựa giỏi thấy Bá Nhạc thì hí lên.
Nhưng anh không như vậy. Sinh ra đã có cũng tốt mà sau này mới hình thành nên cũng tốt, anh có một phần khí chất không giống người thường, anh có hơi thở lạnh lùng mà cao quý, anh không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt, một câu, một động tác, cũng có thể hạ gục người bên cạnh. Cái đó gọi là chênh lệch, so với anh, cô đại khái chỉ là nhân vật nhỏ bé tầm thường mà thôi.
Tô Tiểu Miêu nâng mặt lên, tầm mắt đảo qua gương mặt tuấn mỹ của anh, đường cong rõ ràng trên khuôn mặt anh, có cảm giác đẹp đẽ không giống thật. Sống cùng một người như vậy, có thể rất vui vẻ sao? …
“…”
Đồng chí Tô Tiểu Miêu không khỏi xấu hổ: mình điên thật rồi, còn đi lo lắng đến cuộc sống với anh ấy?
Nếu đây là buổi tối, còn có thể đổ lỗi cho ánh trăng mờ ảo, nhưng bây giờ rõ ràng là ban ngày ban mặt mà…
… Được rồi, chính là tại ánh mặt trời chói quá làm mình hoa mắt thôi.
Tô Tiểu Miêu khụ một tiếng, vô luận như thế nào, có một lập trường cô phải cho thấy.
“Đường Kính, anh có biết, nhân vật nhỏ bé như em, không muốn gặp phải xã hội đen không…”
Ngụ ý thực rõ ràng: lão huynh, hãy suy nghĩ một chút cho cái mạng nhỏ của em, anh coi trọng em ở điểm nào, em sửa còn không được sao?
Đường Kính đã hiểu.
Thật lâu trước kia anh vẫn kinh ngạc vì cô cứ giữ khoảng cách với mình, hóa ra, là vì vậy.
“Tô Tiểu Miêu, anh thật không ngờ em là người… như thế.” Ngữ khí vô cùng tức giận mà lại không có ý trách tội…
Tiểu Miêu nhăn mặt. Cái chỗ ‘… ’ bị cắt bớt kia là cái gì? Tóm lại, chắc chắn là nghĩa xấu, đại khái chính là từ gần nghĩa với sợ chết rồi…
Tô Tiểu Miêu không nói gì. Lão huynh, lương dân bình thường nào cũng không muốn có quan hệ với xã hội đen đâu ạ, cũng không phải đang diễn kịch truyền hình, ai quy định nhân vật nữ chính nhất định phải vượt sông sâu, nhào biển lửa, không màng sống chết để yêu thương thiếu gia xã hội đen chứ.
Giọng điệu của Đường Kính thực bất đắc dĩ, thực gió thảm mưa sầu: “Anh biết, bối cảnh của anh không sạch sẽ, nhưng chuyện đó có thể trách anh sao? Đó là anh sai sao? Bố mẹ của mình là ai, anh có thể lựa chọn sao?” Nói với bộ dáng như mình là một đứa con rất có hiếu…
Ồ, có điều anh ấy nói như vậy, thật sự rất đúng a… Tô Tiểu Miêu bắt đầu ngượng ngùng cúi đầu.
Đường Kính tiếp tục dùng giọng điệu bất đắc dĩ, vô cùng đau đớn: “Em đã đi điều tra về anh sao? Em có biết quá khứ của anh là như thế nào không? Em có thể nhận định anh đã giết người không? Anh đã phóng hỏa chưa? Anh…”
Người đàn ông bỗng dừng một chút: ừm, chuyện giết người phóng hỏa đó, đúng là anh đã làm, nhưng cũng không phải loại đơn giản, mà là chỉ số thông mình quá cao cũng có loại sát thương đó. Tuy nhiên, anh phải giấu giếm một chút cho hợp thời, nói dối thiện ý là không sai mà. Vì thế, người đàn ông thay đổi cách nói: “Em xác định sau này anh sẽ cậy danh quan lớn mà phóng hỏa sao?” Đúng thôi, thêm chút thời gian hạn định, sau này anh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó nữa…
Có thành kiến với bối cảnh của anh, Tô Tiểu Miêu vốn đã chột dạ rồi, giờ bị anh chất vấn như vậy, cô lại càng vô cùng chột dạ.
Đường Kính tuyệt đối là ông chủ không có lòng tốt, mắt thấy cô đã mềm lòng, anh còn không chịu buông tha cho cô, bạc môi khẽ động, tạo ra khí thế mạnh mẽ.
“Em đã từng đọc “Phản đối chủ nghĩa cứng nhắc” chưa?”
“Đọc, đã đọc rồi.” Đó là kiệt tác của chủ tịch mà, từ nhỏ cô đã đọc rồi.
“Tư tưởng trong đó là gì?”
“…” Đây là tư tưởng của đảng?
Đường Kính nhìn cô một cái, thay cô nói tiếp: “Không có điều tra, sẽ không có quyền lên tiếng, ” dừng một chút, thêm một chút giọng điệu bị tổn thương “Ngay cả Mao chủ tịch cũng nói như vậy. Em còn không thật sự điều tra anh, tại sao lại có thể phủ định hoàn toàn anh như vậy!” Sau đó tăng thêm giọng điệu lên án: “Em đúng là người vô cùng cứng nhắc!”
Bạn Đường à, bạn có thể bắt nạt cô ấy vô sỉ thêm một chút không?…
Đường Kính không hổ là Đường Kính, vào lúc thế này còn nhớ rõ danh ngôn của chủ tịch. Ồ, có điều, đối với Tô Tiểu Miêu mà nói, chiêu này lại có lực sát thương cực kỳ to lớn, hình tượng của chủ tịch vô cùng vĩ đại mà…
Đường Kính dùng giọng điệu bi phẫn, không được thấu hiểu, vô cùng đau đớn nói: “Em là một phóng viên, em luôn phấn đấu quên mình cứu giúp người bình thường khỏi nước sôi lửa bỏng, trong lòng anh em vẫn là người theo đuổi ánh sáng, em mang đến niềm vui cho mọi người, hành hiệp trượng nghĩa, em nhiệt tình dào dạt, làm người lương thiện, nơi nào có khó khăn nơi đó có sự xuất hiện của em, công việc em làm hàng ngày, tinh thần chuyên nghiệp của em, tất cả anh đều yêu thích, nhưng…” Dừng lại một chút, tăng thêm giọng điệu đối lập trước sau: “… Vì sao chỉ đối với anh, em lại thành kiến như vậy? Em cảm thấy như vậy là công bằng với anh sao?”
Anh càng khen ngợi cô, cô càng không chịu nổi, tự biết xấu hổ quả thực muốn đập đầu vào miếng đậu phụ mà chết đi.
Tô Tiểu Miêu rốt cuộc cũng bị ngã mình vào đống hỏa lực vô cùng mạnh đó, cúi đầu phi thường xấu hổ, nghẹn ngào: “Em sai rồi… Em sai rồi còn không được sao…”