Tô Tiểu Miêu bực bội nhìn ra ngoài từ cửa kính xe, chỉ thấy Đường Kính giật giật bạc môi, anh Vương kia liền bùm một tiếng quỳ xuống đất, nghĩ đến Tô Tiểu Miêu thật sự là phóng viên đi lấy tin tức lại run rẩy sợ hãi.
Đường Kính hơi hơi nghiêng người nói vài câu với một người đàn ông, Tô Tiểu Miêu biết người đó, anh ta là trợ thụ đắc lực của Đường Kính, Doãn Hạo Thư.
Chỉ thấy Doãn Hạo Thư cung kính gật đầu, nhìn theo khẩu hình thì thấy anh ta đang nói‘ thiếu gia, đã biết. ’, sau đó, Đường Kính xoay người, đi về phía Tô Tiểu Miêu.
Mở cửa xe, Đường Kính ngồi ở ghế sau, nói ra hai chữ mệnh lệnh với lái xe: “Về nhà.”
“Vâng, thưa thiếu gia.” Lái xe không dám chậm trễ, nhanh chóng khởi động động cơ.
Chiếc Rolls-Royce thẳng một đường vững vàng trượt ra ngoài.
Mắt phượng của Đường Kính đảo qua, mắt phượng nhìn thấy Tô Tiểu Miêu đang mang vẻ mặt cười cợt thật đắc ý. Đường Kính lạnh lùng nhìn cô một cái, bạc môi mím thật chặt, lộ ra vài phần xơ xác tiêu điều.
Tô Tiểu Miêu lộ ra bộ mặt nhiệt tình nịnh nọt chủ nghĩa tư bản, nhưng chủ nghĩa tư bản vẫn bất khuất không chịu đầu hàng, cô nhìn anh lại cười: “Này…”
“Câm miệng. ” Đường Kính giật giật môi, giữa môi phun ra vài chữ uy hiếp: “Bằng không bây giờ sẽ ném em ra ngoài.”
“Anh sẽ không thả đâu.” Tiểu Miêu rất đắc ý vươn móng vuốt gãi gãi eo anh, “Anh có bệnh sợ bẩn, không thích chạm vào thứ gì bẩn thỉu, mà đã một tuần nay em chưa tắm rửa rồi đó … Này! Anh —— “
Lời còn chưa dứt, Tô Tiểu Miêu chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cô bị người nào đó mãnh liệt bế lên đùi, hai chân mạnh mẽ bị tách ra, ngón tay thon dài của người đàn ông để ở * của cô, chuyển động lúc mạnh lúc nhẹ.
Tiếng nói khêu gợi nam tính vang lên, bay bay trong không gian thấp hẹp của chiếc xe: “… Em có muốn thử không?”
Đầu của Tô Tiểu Miêu như bị dội một quả bom, lập tức bị dọa không dám lên tiếng. Thoạt nhìn là biết người đàn ông này thật sự đã bị chọc giận mất rồi, ánh mắt Tô Tiểu Miêu chuyển chuyển nhanh như chớp, xem ra cô phải thông minh thêm một chút mới được.
**** **** ****
Chiếc Rolls-Royce tiến thẳng vào một biệt thự tư nhân.
Ban đêm có cảm giác mát mẻ trong lành, cây cối trong đình viện đều được làn sương mù bao phủ ngưng tụ thành giọt sương.
Đài phun nước bên cạnh ồ ồ tuôn chảy, dưới đài phun nước là một bức điêu khắc thiên thần Raphael màu trắng, dòng nước chảy ra từ lòng bàn tay của bức tượng điêu khắc đó, rồi hòa vào mặt hồ yên tĩnh.
Dưới bóng đêm, mặt hồ sáng lấp lánh, ánh trăng rọi xuống vằn nước, giống như ngọc trai bị phá vỡ.
“Thiếu gia, ngài đã trở về?”
Quản gia bước nhanh tiến lên, mở cửa xe cho anh. Theo sát phía sau Đường Kính là một cô gái dơ bẩn nhem nhuốc, mặc đồng phục của người thợ mỏ, cả khuôn mặt đều bị bụi bẩn làm đen kịt như mực, quần áo không chỉ bẩn thỉu, mà còn bị xé rách vài chỗ.
“Vị này là…” Trong thời gian ngắn quản gia không biết nên xưng hô như thế nào, quan sát nửa ngày sau đó bỗng kinh ngạc hô lên: “Thiếu —— thiếu phu nhân!”
“Chào! … Tôi đã trở lại! …” Vẻ mặt của Đường thiếu phu nhân thật ra đang nhiệt tình dào dạt, nằm vùng lâu rồi nên ngay cả ngôn ngữ địa phương cũng chưa bỏ, một chữ ‘ tôi ’ vừa nói ra khỏi miệng, đã lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, làm mấy người bên cạnh kia ngây ngốc.
“Thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị tốt …” Quản gia vội vàng dẫn đường.
“Không cần phải để ý đến cô ấy, hôm nay cứ để cô ấy đói chết đi!” Người đàn ông kia nắm chặt eo cô, mạnh mẽ kéo cô lên lầu, khiến Tô Tiểu Miêu chỉ có thể chảy nước miếng trong lúc đang nghĩ đến một bàn toàn đồ ăn ngon.
Đường Kính nhanh chân kéo cô lên tầng, đá văng cửa phòng ngủ, sau đó ‘ phanh ’ một tiếng lấy tay đẩy cửa lại. Bàn tay dùng sức đẩy mạnh Tô Tiểu Miêu vào phòng tắm, nước ấm trong bồn tắm đã sớm được xả đầy.
Đường Kính vẫn mang vẻ mặt không thay đổi chút nào nhìn cô: “Tắm rửa, sau đó đi ra ngoài.”
Con mẹ nó! Thực dọa người! Đường đường là một phóng viên chuyên nghiệp, lại phải thẳng thắn với một tên gian thương này sao, còn có đạo đức nghề nghiệp nữa không hả ? !
Ai dà, thật sự rất muốn nói như vậy …
Tuy rằng trong lòng Tô Tiểu Miêu không phục, nhưng miệng vẫn phải nói lời ngon ngọt giả dối, lập tức đón ý hùa theo lời anh: “Biết rồi, biết rồi, em tắm ngay đây, em tắm ngay đây mà…”
“Anh cho em thời gian là nửa giờ đó.” Đường Kính nâng cổ tay nhìn đồng hồ, trên khuôn mặt tuấn mỹ chẳng có chút biểu tình gì, “Đừng nghĩ đùa giỡn nữa đấy, hôm nay tâm tình của anh không tốt đâu, sẽ không bỏ qua cho em.”
Thân ảnh thon dài của người đàn ông biến mất ở ngoài cửa, Tô Tiểu Miêu nặng nề mà thở ra một hơi.
Chậm rãi cởi quần áo, thân thể trắng nõn bị bao bọc bởi đồng phục thợ mỏ dần dần lộ ra, Tô Tiểu Miêu nhìn mình trong gương, không nhịn được sờ lên mặt mình.
“Aizz, đồng phục của thợ mỏ đúng là đồng phục mà, tên kia thật sự không bị đồng phục mê hoặc…”
**** **** ****
Nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra, một cô gái đi ra từ bên trong.
Áo ngủ màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh tế, vừa tắm rửa xong nên sau tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, phân tán trên vai đầu cô. Da cô rất trắng, hai chân thon dài cân xứng, mà điểm hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt của cô, ánh mắt trong suốt như chứa nước, dường như vĩnh viễn không có phiền não, vĩnh viễn cũng sẽ không bị bóng tối xâm chiếm.
Khóe mắt của Đường Kính vừa nhìn tới cô, không nhịn được đã nghĩ muốn đi nhanh qua đó trực tiếp đè lên người cô rồi tính sau, nhưng không được, dù có xúc động đến mấy, vẫn phải nhịn xuống, anh không muốn làm tổn thương cô.
Tô Tiểu Miêu nhìn người đàn ông đang bất động trước mặt, tầm mắt chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, hai tay không ngừng thao tác trên bàn phím.
Nghĩ một chút, Tô Tiểu Miêu quyết định lấy một sự bình tĩnh, chống lại ngàn sự biến động, trước tiên sẽ đi vào con đường nhu tình.
“Tức giận à?” Cô lại gần đó, ngồi lên đùi anh cọ cọ, “Này, đừng giận nữa nhé? Em có thể giải thích mà.”
“Được, vậy thì em giải thích đi!” Đường Kính rút ra một tờ giấy từ tập tài liệu, bên trên chỉ có vài chữ ít ỏi, là mấy chữ mèo cào của Tô Tiểu Miêu, “Em nói với anh là em được gửi đi bồi dưỡng thêm, kết quả thì sao hả? À? Kết quả chính là một mình em đi đến nơi quỷ quái đó!”
Tô Tiểu Miêu bực tức: Này này, cái gì gọi là ‘ nơi quỷ quái ’ hả, nơi đó có gió mát trăng thanh đấy nhé…
Giọng điệu của Đường Kính thực xơ xác tiêu điều, “Tại sao không nói cho anh biết, nói!”
“… = =+++ “
Chẳng lẽ nước Mỹ tấn công Iraq cũng phải báo cáo với anh hả? Phóng viên chúng tôi cũng phải có bí mật chứ!
Đương nhiên rồi, những lời thật lòng thế này làm sao có thể nói với anh được …
Tô Tiểu Miêu cọ cọ lên mặt anh, ra chiêu đầu tiên chính là đánh vào tâm lý: “Chỉ là em sợ anh lo lắng thôi mà…”
Nhưng chính sách dùng bộ mặt nhu tình thế này hiển nhiên là cô đã dùng quá nhiều rồi, thế nên Đường Kính đã sinh ra kháng thể miễn dịch từ lâu, chiêu đó hoàn toàn vô dụng.
“Tô Tiểu Miêu, em nói xem đây là lần thứ mấy em lừa anh rồi! Trường hợp giống như hôm nay, nếu anh không tới kịp, em có thể thế nào? Em có nghĩ tới không!”
Tô Tiểu Miêu nhanh miệng tiếp lời: “Em đã nghĩ rồi mà, nhiều nhất là bị đánh một chút thôi, giết người diệt khẩu cũng phải tốn chút thời gian mới được, em cũng có hai cái đùi mà, nhất định sẽ tìm cơ hội chạy trốn…” Cô cũng không phải ngu ngốc, bị bắt được khẳng định sẽ tìm cách chạy trốn thôi…
Đường Kính tái xanh cả mặt, nói đạo lý với cô gái này quả thực là đàn gảy tai trâu, anh không biết có phải là mắt mình có vấn đề gì không, vì sao lại chỉ để ý đến cô gái này thế, mà căn bản là cô ấy còn cố tình không cần!
Cô ấy chỉ biết tin tưởng ý nghĩ của mình, tin tưởng vào hai cái đùi của mình thôi, cô ấy biết mình thực thông minh, nghĩ mình có thể đổi dữ làm lành, trong mắt cô ấy, có lẽ anh thật sự chẳng được tính là gì.
Bỗng nhiên Đường Kính đứng lên, ánh mắt cô đơn.
“… Có lẽ anh quá lo lắng rồi.”
? ? ?
Tô Tiểu Miêu còn chưa kịp phản ứng lại, điện thoại di động của Đường Kính đột nhiên reo lên, anh nhận điện thoại, nói chuyện vài câu với người gọi rồi tắt máy, nắm chìa khóa xe trên bàn chuẩn bị rời đi.
Chuông báo thức trong đầu Tô Tiểu Miêu mãnh liệt kêu lên, kinh nghiệm lâu năm nói cho cô biết, bây giờ Đường Kính thực sự rất tức giận, nếu không bắt lấy cơ hội làm cho anh mềm lòng, vậy thì hai tháng tới nhất định anh sẽ lấy lý do “Công việc quá bận” để thực thi bạo lực gia đình chiến tranh lạnh.
Nếu bây giờ Tiểu Miêu nằm ra sàn lăn lộn kêu “Em đau quá, oa oa, anh không thể bỏ lại em được.”, thì Đường Kính tuyệt đối sẽ ném cho cô một câu “Đau chết cũng mặc kệ em” .
Giả chết, đây là một môn kỹ thuật. Mà Tiểu Miêu của chúng ta, nghiễm nhiên chính là chuyên gia về phương diện này rồi.
“Đường Kính… Em thấy đau một chút…”
Hàng lông mi dài rủ xuống, hơi hơi cắn môi dưới tạo tư thế rất cảm động, trong giọng nói không có cố ý tân trang, động tác cũng chưa có chút khoa trương nào, nếu cứng rắn nói mấy năm nay Tô Tiểu Miêu có cái gì tiến bộ, thì chính là thủ đoạn đối phó với Đường Kính đã tăng tiến một đường dài.
Đi tới cửa, tay của Đường Kính đang cầm nắm cửa chuẩn bị rời đi bỗng nghe thấy tiếng kêu mỏng manh yếu ớt phía sau, anh dùng năng lực hàng năm phân tích bảng biểu báo cáo tài vụ để cẩn thận phân tích, phán đoán xem dưới giọng điệu mảnh mai kia có che dấu thành phần giả dối nào không, sau vài phút đấu tranh đành phải buồn bực thừa nhận mình vẫn không thể an tâm về cô gái này, vì thế lại quay người đi vào phòng.
“Đau thế nào? Anh giúp em nhìn xem…”
Nhìn ánh mắt dần dần trở nên ấm áp của Đường Kính, nhìn người đàn ông này đang ngồi xổm xuống nhìn eo của mình vừa rồi bị người ta nắm mạnh, Tô Tiểu Miêu biết được mình lại giành chiến thắng một lần nữa. Thế là Tiểu Miêu của chúng ta không nhịn được trong lòng lại uy phong lẫm lẫm một lần nữa: =v= Bạn nhỏ Đường Kính à, thế giới của người lớn bây giờ đang rất phức tạp đó nhé…