Mỗi lần lũ quạ kêu lên một tiếng là sức đánh lại càng hăng thêm. Cho hay bãn lĩnh của loài ô thước khác hơn của loài người!
Trận đấu mỗi lúc một ác liệt hơn, tuy ba mươi sáu chiêu “Bách Cầm kiếm pháp” thần kỳ hay tuyệt, nhưng cũng không giết được thêm con nào nữa.
Phỏng như trận đánh này diễn ra trên đất liền thì cần gì phải phí công nhiều như vậy?
Sói Dương lão nhân, một tay độc ác, xảo quyệt có danh tất nhiên lão đã làm một việc gì, chắc chắn bên trong phải có âm mưu ngầm kín. Giá như hôm nay không có Điểm Thương chưởng môn Mai Hoa Thần Kiếm kịp thời đuổi đến, làm cho lộ tẩy âm mưu của lão ra thì chắc chắn Lý Thanh Hùng đã bị chết trong vực thẳm rồi.
Người ta có biết đâu Bệnh thư sinh Lý Thanh Hùng còn một môn kiếm pháp độc đáo đệ nhất là “Lôi Điện kiếm pháp” của Phong đạo nhân mà chàng chưa đưa ra.
Phải biết bốn chiêu “Lôi Điệm kiếm pháp” là phi kiếm chiêu, nếu đem ra áp dụng thì dù cho thiên quân vạn mã cũng không làm gì được Lý Thanh Hùng chứ đừng nói gì mấy con quạ này.
Sỡ dĩ chàng chưa áp dụng tuyệt chiêu này là vì chàng chưa thấy đến lúc cần thiết.
Lúc bấy giờ, người và quạ đang ở trên dây đấu với nhau dữ dội. Lý Thanh Hùng cũng cảm thấy hăng say.
Bỗng nhiên, tiếng “te te” từ trên đỉnh núi kia lại phát ra, tức thì ba con quạ toan tách rời Lý Thanh Hùng vỗ cánh bay đi.
Nhưng chàng đâu có chịu để cho lũ quạ kia đang lúc lâm nguy mà có thể tẩu thoát dễ dàng được? Chàng hú lên một tiếng chân khí toàn thân dồn lên cánh tay mặt, Hàn Tinh kiếm vung ra một chiêu “Bôn Lôi Chớp Điện” phóng về phía mấy con quạ kia.
Người ta chỉ thấy hào quang chớp một cái, một bóng đen lộn nhào như sao băng rớt thẳng xuống đáy vực, còn hai con kia trở cánh bay về phía còi báo lệnh.
Hành động này quả chúng không sợ Hàn Tinh kiếm mà bởi tuân lệnh của người đã thổi còn bên kia đỉnh núi.
Lý Thanh Hùng phi kiếm giết con quạ thứ hai, làm cho mấy người đứng xem đều kinh hoàng sửng sốt họ có cảm tưởng là kẻ đứng trên dây là một vị tiên thần giáng thế.
Tất cả đều hồi hộp nín thở không chớp mắt, riêng Nguyệt Lý Hằng Nga thấy thế càng thích hơn, càng yêu chàng hơn. Nàng muốn nhảy đến ôm choàng Lý Thanh Hùng để nói cho chàng biết là “muội yêu huynh nhiều lắm”.
Lúc bây giờ hai con quạ còn sống sót đã bay trở lại trên đầu Lý Thanh Hùng, một con thì bay thấp xuống còn cách đầu chàng chừng một trượng, còn một con nữa thì đáp trên đầu sợi dây hai cánh đập mạnh làm cho sợi dây kia rung rinh dữ dội. Lý Thanh Hùng giật mình, sợi dây dưới chân chàng kêu “kịt, kịt”. Cả thân mình chàng uốn qua lắc lại gần như muốn té.
Đó là thủ đoạn độc nhất cảu “Tứ Dương trận” vì làm như thế người trên giây sẽ mất trọng tâm rơi ngay xuống vực thẳm sâu ngàn trượng. Nhưng chẳng những thế mà thôi còn quạ trên không trung kia không để lỡ cơ hội, kêu lớn một tiếng, gio hai móng cahn nhọn hoắc ra chụp xuống lưng chàng rất mau lẹ.
Lý Thanh Hùng nghe sau lưng có tiếng gió. Chàng cố gắng gượng mình, quay đầu chém sả ra phía sau một kiếm!
Nhát kiếm này quá thình lình nên con quạ kia không kịp tránh chỉ nghe một tiếng kêu tảm thiết. Thế là chàng đã tiêu diệt thêm một con nữa.
Bốn con quạ bây giờ chỉ còn vọn vẹn một con đang đứng bên đầu sợi dây, nó ngước cổ lên trời kêu mấy tiếng thất thanh. Chắc có lẽ nó đau lòng lắm, nó quá đỗi nhớ bạn nên cố kêu lớn lên cho thấu tận trời xanh, cho thỏa lòng uất hận.
Lúc bấy giờ nó không còn rung dây như trước nữa mà cúi gầm xuống cắn sợi dây.
Lý Thanh Hùng vừa quay lại thì bỗng nhiên dưới chân chàng một tiếng “bựt” sợi dây kia đã đứt...
Lý Thanh Hùng chưa kịp kêu lên thì đã bị lộn nhào rơi xuống vực thẳm.
Nguyệt Lý Hằng Nga Lục Ngọc Hoa, Tiểu Bảo, Điểm Thương Mai Hoa Thần Kiếm và Kết Anh Kiệt bốn người đều hốt hoảng kêu lên một tiếng :
- Ý... Thôi, hết rồi!
Người ta chỉ còn thấy một bóng trắng như sao băng rơi xuống vực, vẻ mặt Nguyệt Lý Hằng Nga bỗng tối sầm lại theo bóng trắng kia. Nàng than thầm :
“Thôi! Thế là hết!... Bao nhiêu niềm hy vọng từ nay đã tiêu tan theo mây khói. Ôi!
Trời xanh sao không có mắt nỡ để cho vị cứu tinh trong giang hồ kia phải chết đi!
Những thảm trạng cướp bóc, giết người, hãm hiếp lương dân trên thế gian kia từ nay biết cây vào tay ai để thanh trừng bọn chúng? Lão già gian ác Sói Dương kia! Ngươi độc ác làm gì để cho ta phải mất đi một người bạn đồng hành Lý tưởng! Hay ngươi cố tình sát hại kẻ hiền lương để cho ngươi mặc tình thao túng, hiếp đáp dân lành, cho thỏa mãn tấm lòng dạ thú của ngươi? Lũ quạ kia ơi! Sao chúng bay không bắc cho ta một nhịp cầu ô thước, để cho ta được gần gũi người tình Lý tưởng của ta, chúng bây theo phụng sư làm gì một kẻ độc ác sát nhân, để rồi cuối cùng cũng bị chia bạn lẽ đôi.
Chúng bây có đau lòng xót dạ như ta không? Hỡi lũ độc xà ác thú kia! Chẳng lẽ trời sanh chúng bây ra để banh da xẻ thịt những kẻ hiền lương, những trang tuấn kiệt, bây mới thỏa dạ hay sao? bây có biết không? Bây ăn miếng thịt của chàng là ăn cả một tâm hồn thương nhớ của ta và nuốt cả một tấm lòng luyến tiếc của đám dân lành đang ngưỡng mộ kia!”
Nghĩ đến đây, nàng đứt từng khúc ruột, đôi dòng nước mắt chảy ròng ròng.
Toàn thân nàng như chết cứng, nàng mê đi và không còn thấy gì nữa.
Điểm Thương chưởng môn Mai Hoa Thần Kiếm vẫn còn tỉnh táo, nên khi Lý Thanh Hùng rớt xuống vực thẳm lão chỉ “ồ” lên một tiếng rồi nhanh như chớp chạy đến cạnh vực thẳm nhìn xuống dưới đáy, đầu tiên còn thấy bóng trắng, nhưng sau dần dần bóng trắng kia khuất mất chỉ còn một bóng tối đen nghịt.
Bỗng bên kia một tràng cười khanh khách nổi lên. Sói Dương lão nhân quá đắc chí nên đã có cử chỉ mỉa mai thậm tệ.
Tiếng cười quái gở này làm cho Tiểu Bảo tức giận. Lý Thanh Hùng rơi xuống vực sâu đã làm cho nó đứt từng khúc ruột nay lại còn nghe tiếng cười mai mỉa kia làm sao nó chịu nổi?
Tiểu Bảo trợn tròn đôi mắt nhảy đến chụp về phía Sói Dương hét lớn :
- Lão quái! Mau nộp mạng đây!
Nói chưa dứt hắn đã chụp trên đầu Sói Dương lão nhân, hai chiếc vòng trong tay hắn múa ra tuyệt học của “Vũ Nội tam kỳ” tỏa ra một ánh hào quang chiếu sáng như một đoá hoa bạc giáng mạnh xuống đỉnh đầu Sói Dương lão nhân.
Sói Dương lão nhân cười như nắc nẻ nhắm híp đôi mắt, lão không thèm đếm xỉa đến Vạn Tiểu Bảo. Người mà lâu nay lão hằng lo sợ nay đã bị chết dưới “Tứ Dương trận” rồi, còn t hằng con nít này lão có để tâm đến làm gì cho nhọc trí!
Tiếng hét của Tiểu Bảo như lão không hay biết, đến khi lão loáng thấy ánh hào quang kai lấp loé trên đầu, lão mới cảm thấy lợi hại. Lão cúi mình xuống lách mình qua hai chiếc vòng của Tiểu Bảo rồi tung ra một chưởng tống thẳng vào bụng Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đánh hụt, toàn thân bị mất trớn thì làm sao tránh được chưởng lực của Sói Dương? Huống hồ tuổi hắn còn nhỏ, võ công có hạn không thể trở mình tránh né một cách tinh vi như thế được?
Chưởng “Độc Xà Chuyển Thân” này ác hiểm lắm, dầu cho võ lâm cao thủ cũng không dễ dàng tránh nổi. Bởi thế Tiểu Bảo rú lên một tiếng thất thanh rồi luộn nhào xuống đất.
Bình thường mỗi khi nguy cấp hắn kêu Hùng thúc, nhưng hôm nay Hùng thúc đã rớt xuống vực rồi. Hắn còn biết kêu ai nữa nên đành rú lên một tiếng thất thanh mà thôi. Nguyệt Lý Hằng Nga thấy thế cũng thét theo một tiếng, mồ hôi toát ra ướt cả mình.
Bên kia Sói Dương lão nhân cũng lão đảo mấy cái rồi ngã qụy xuống đám cỏ dãy dụa rồi nằm im...
Tại sao thế?
Thì ra trong lúc Sói Dương lão nhân đánh tới Tiểu Bảo một chưởng, luồng ám khí ép tới làm cho lão không còn biết đâu tránh né. Độc khí tống vào cổ họng lão, nên phải lảo đảo mấy cái rồi ngã nhào xuống đám cỏ chết tươi.
Sau khi Sói Dương lão nhân và Tiểu Bảo ngã nhào xuống đất thì người đầu tiên nhảy đến trước là Mai Hoa Thần Kiếm.
Nhưng lạ thay lão nhảy tới rồi lại đứng trân trân như tượng gỗ, nhìn vào cái xác của Sói Dương lão nhận một cách ngạc nhiên.
Từ khi Vạn Tiểu Bảo tức giận nhảy ra đánh với Sói Dương lão nhân, thì Điểm Thương chưởng môn Mai Hoa Thần Kiếm đã đoán trước là Tiểu Bảo sẽ bị nguy, nên lão ta chuận bị nhảy ra cứu hắn. Song khi thấy Sói Dương phát chưởng lão vội nhảy ra thì ôi thôi Tiểu Bảo đả bị hại rồi. Nhưng lạ thay Sói Dương cũng bị lảo đảo rồi té xuống phun một đóng máu tươi, do đó lão đứng sửng sốt.
Chẳng những một mình Mai Hoa Thần Kiếm ngạc nhiên mà thôi, cả đến những người trong trận cũng đều sửng sốt.
Vạn Tiểu Bảo bị thương là việc chính mắt ai cũng nhìn thấy do Sói Dương lão nhân ra tay. Còn Sói Dương lão nhân đã bị ám khí đánh chết không ai biết được? Có phải Nguyệt Lý Hằng Nga không? Nàng đang vì Tiểu Bảo kinh hải rú lên một tiếng thất thanh thì làm sao nàng ra tay được! Hơn nữa nàng là người danh môn chính phái làm gì có chuyện đánh lén như kẻ hạ lưu sao? Vậy thì có phải là Kết Anh Kiệt không? À!
Có thể lắm! Vì tấm lòng hắn là một kẻ hạ lưu, hơn nữa vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên.
Nhưng hắn đâu có thủ pháp cao cường như vậy? Không đâu, chắc không phải hắn đâu!
Vậy thì ai đã làm ra chuyện này?
Điểm Thương chưởng môn Mai Hoa Thần Kiếm lúc bấy giờ ngạc nhiên trước cái chết của lão, nên đưa mắt nhìn tứ phái để tìm kiếm con người hành động bí mật đó là ai? ông đã quên mất cả việc cứu Tiểu Bảo.
Nguyệt Lý Hằng Nga thì cẩn thận hơn, nàng chạy đến xem xét thương thế của Tiêu Bảo rồi lấy ra thần đơn trị thương của Thiên Sơn thần ni cho Tiểu Bảo uống.
Lúc bấy giờ tứ bề đều yên lặng, bọn thủ hạ của Huỳnh Long sơn đã đi hết, Phỉ Báo lão nhân cũng chạy đi đâu mất cho đến con quạ kia cũng bay đi mất.
Bỗng nhiên Kết Anh Kiệt buông tiếng cười nhạt lùng nhìn thẳng vào mặt Mai Hoa Thần Kiếm :
- Làm gì mà ngạc nhiên đến thế? Ám khí đánh vào Sói Dương lão nhân là do ta đấy! Ta với lão có thâm thù đại hận, ta giết lão các ngươi ngạc nhiên lắm sao? Ha ha ha!
Mai Hoa Thần Kiếm nhìn sững Kết Anh Kiệt nói :
- Lão phu không cần tìm hiểu kẻ nào đã ra tay, vì kẻ ấy đã giết lén ngươi, là một hanh động đê tiện chỉ có những kẻ tiểu nhân mới có thể làm được. Tuy Sói Dương lão nhân là một kẻ bất lương, lão có chết cũng không đáng tiếc. Song hành động của đại trượng phu làm việc gì thì cũng phải quang mình, chánh đại đường đướng mới gọi là hảo hán chứ! Lão phu nghĩ như thế có chỗ nào sai xin người miễn chấp.
Kết Anh Kiệt lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói :
- Vương đạo trưởng! Theo ngươi nói thì cái thù của tôi không được báo sao? Tôi đâu cấm việc ấy! Song muốn báo thù thì cần phải đủ sức đương trường mới đúng chứ!
Kết Anh Kiệt cười ha hả như điên dại nói :
- Ồ! ngươi là tôn sư của một phái mà lại không nhận thức được ám khí kia là một tuyệt chiêu sao? Tôi hỏi ngươi còn làm sao nữa mới là quang minh chính đại?
Mai Hoa Thần Kiếm là lão giang hồ nên nghe lời này đã không tức mà lại còn cười lớn nói :
- Kết thiếu hiệp! Lão phu đâu dám cho ám khi đó không phải là tuyệt chiêu nhưng thừa lúc người ta không phòng bị mà hạ sát, dĩ nhiên không thể coi là hành vi quang minh chính đại, phải đường đường chính chính quyết đấu mới đúng. Không biết Kết thiếu hiệp nghĩ sao?
Kết Anh Kiệt nhún vai nói :
- Vạn tiểu đệ bị lâm nguy chẳng lẽ ta điềm nhiên tọa thị hay sao? Bởi vậy việc làm củ tôi dù phải bắt buộc ta cũng phải làm. Chẳng lẽ chính phái của các ngươi thấy chết vẫn làm ngơ là phải lẽ sao?
Trong câu nói của Kết Anh Kiệt chứng tỏ hắn đã thừa biết hắn là tà phái rồi!
Nhưng hắn là một cao thủ tuyệt học tà phái thì tại sao lúc trước Nguyệt Lý Hằng Nga đánh trúng hắn một cách dễ dàng như thế? Ta thử hỏi hắn giả cách đầu hàng qui chánh với âm mưu gì? Nếu bảo rằng hắn muốn hại Sói Dương lão nhân tại sao hắn không ra tay sớm có phỉ cứu được Tiểu Bảo khỏi bị thương không? Căn cứ trên luồng ám khí thì có thể thân pháp của hắn có thể đường đường giết được Sói Dương lão nhân tại sao hắn để đến bây giờ mới giết?
Biết bao nhiêu nghi vấn trong đầu Tiểu Bảo, cả đến Nguyệt Lý Hằng Nga thông minh như vậy cũng nghĩ không ra hành động của Kết Anh Kiệt.
Nếu bây giờ Sói Dương lão nhân còn sống, lão còn ngạc nhiên hơn nữa, vì Kết Anh Kiệt chính là bộ hạ đứng vào hạng nhì mà thôi, thế mà bây giờ...
Mai Hoa Thần Kiếm xét thấy Kết Anh Kiệt, một kẻ gian hùng lợi hại không thể giả vờ được. Lão nói thẳng :
- Ngươi là ai? Âm mưu của ngươi thế nào? Nói đi!
Kết Anh Kiệt liếc nhìn Mai Hoa Thần Kiếm một mắt rồi đáp :
- Chúng ta không ân oán, hỏi đến việc đó làm gì?
Dừng lại một lát hắn nói tiếp :
- Sói Dương lão nhân đã chết tức là hết chuyện rồi, các ngươi còn không đi ở lại làm gì nữa? Hay còn muốn tìm xác củ họ Lý kia? Chẳng lẽ các ngươi đi làm một việc mò kim đáy biển hay sao? Hố kia sâu trăm trượng, dưới đó sương mù, mãnh thú chực sẵn đớp mồi thì làm sao tìm được? Mà tìm làm gì kẻ dại dột ấy? Dầu cho có mọc cánh mà bay qua “Nhất Tiên cốc” đi nữa thì các ngươi cũng không sao mà thấy được, huống hồ gì hắn chỉ là một kẻ điên rớt xuống hố là đáng đời rồi ha ha ha... Lý Thanh Hùng chết rồi từ nay trong thiên hạ không phải chỉ có ta “Duy Ngã Độc Tôn” là gì?
Nói xong hắn cười như nắc nẻ làm cho Mai Hoa Thần Kiếm tức giận vô cùng, lão trợn mắt nói lớn :
- Chưa chắc! Lão phu muốn thử xem ngươi có phải là độc tôn không?
Kết Anh Kiệt nói :
- Xin lỗi! Kết mỗ không có thì giờ để cho ngươi thử sức!
Nói xong hắn phóng mình đi.
Mai Hoa Thần Kiếm toan nhảy theo cản lại thì bỗng nghe có tiếng nạt rất lớn :
- Khoan! Họ Kết kia muốn đi đâu có dễ như vậy!
Mai Hoa Thần Kiếm nghe tiếng bỗng nét mặt vui hẳn lên, nhất là Nguyệt Lý Hằng Nga vỗ tay reo lớn :
- Hùng ca! Hùng ca!
Nàng muốn chạy đến ôm Lý Thanh Hùng để cho thỏa dạ vui mừng, nhưng rồi nàng dừng lại vì xét mình là nữa nhi.
Trên bãi cỏ kia Tiểu Bảo chưa lành hẳn cũng gọi lên một tiếng “Hùng thúc” hắn toan đứng dậy nhưng cảm thấy phía bên hông còn đau nhói, nên đành phải ngồi xuống nhắm mắt vận hành để điều dưỡng.
Người cản đường Kết Anh Kiệt chính là người khi nãy đã bị rơi xuống vực Bệnh thư sinh Lý Thanh Hùng.
Thật là lạ lùng!
Tại sao Lý Thanh Hùng đã bị rơi xuống vực thẳm mà không chết, lại có thể trở về đỉnh núi một cách bình yên vô sự như vậy? Đó không phải là một việc lạ lùng hay sao?
Không! Không có gì mà phải kinh ngạc cả, hãy bình tĩnh nhìn cho kỹ người này chính là anh chàng Lý Thanh Hùng đang đứng hiên ngang giữa lộ kia là sự thật giữa ban ngày, không phải là trong mơ!
Khi Lý Thanh Hùng bị rớt xuống vực thẳm, tưởng rằng mình sẽ bình chết nên chàng rất bình tĩnh, tay vẫn nắm chặt Hàn Tinh kiếm diễn ra ba chiêu sau cùng của “Bách Cầm kiếm pháp” vì chàng có ý định diễn kiếm như thế để tránh đỡ những vật có thể táng vào mìmh khi rơi vào đáy vực.
Chiêu đầu chàng đã dùng đánh chết con quạ kia rồi, chàng tiếp tục diễn chiêu thứ hai là “Tinh Nguyệt Giao Huỷ” chiêu thức vừa diễn ra thì đã tạo nên một luồng cuồng phong tống thẳng xuống đáy vực phản dội lại thân chàng làm cho thân hình rơi chậm lại hơn trước.
Chàng vui mưng khôn xiết lòng chàng lúc bấy giờ chất chứa đầy hy vọng.
Cứ thế chàng tiếp tục múa kiếm nhanh hơn, tự nhiên thân hình đứng yên không rơi xuống nữa.
Nhưng chiêu này hao phí nguyên lực rất nhiều không thể giữ được lâu. Chàng bèn đưa mắt nhìn tứ phía thì thấy thân chàng chỉ cách vách vực chừng mười trượng. Nếu như ở trên đất liền chàng chỉ lướt nhè nhẹ một cái là đến ngay, nhưng bây giờ chàng đang lơ lửng giữa không trung việc bám vào vách vực là một việc khó khăn vô cùng.
Chàng đang múa kiếm giữ lấy thân suy nghĩ thì bỗng nghe trên miệng vực có tiếng quát tháo văng vẳng của Tiểu Bảo, chàng rất đau lòng nên công lực bị giảm sút đi nên bị sa xuống thêm mười trượng nữa. Chàng phải vận lực nhanh tay múa thêm một trận nữa.
Lần này đường kiếm chớp chớp như điện bay rượt về phía vách vực.
Vách vực là một lớp đá cứng đao kiếm thường thì làm gì mà đâm thủng được, thế mà cây kiếm trong tay Lý Thanh Hùng quả nhiên là một bảo kiếm!
Chàng vận khí vào cánh tay đâm vào vách.
Phập...
Hàn Tinh kiếm lún sâu vào vách đá gần nữa thước.
Lúc bấy giờ chàng đang dùng tuyệt đỉnh khinh công đứng vững trên cây kiếm, thân chàng nhẹ như bông cây kiếm không bị một trọng lượng đáng kể.
Lúc này nếu ai nhìn thấy thì cũng phải vỗ tay khen “Hay tuyệt”.
Quả nhiên! Thật là hay tuyệt nhưng khi Lý Thanh Hùng đứng trên cây kiếm bình tĩnh ngước mặt ngó lên miệng vực thì bỗng cảm thấy lạnh mình vì đứng đây nhìn lên không còn thấy gì nữa không biết mình đã rơi xuống bao nhiêu trượng rồi thì làm sao có thể leo lên được.
Huống chi vách đá lại trơn tuột không có một cây cỏ nào lấy gì để bấu víu.
Chàng đứng lặng im trên lưỡi kiếm, bỗng nghe trên miệng việc truyền xuống tiếng cười khanh khách. Chàng đoán biết đây là tiếng cười đắc ý của kẻ muốn hai chàng, quá tức giận chàng nghĩ “Đến Tiểu Bảo được hai vị giao cho mình chăm sóc, nay Đặng Thu Huệ đã mất tích rồi, còn Tiểu Bảo phải chịu bơ vơ, chàng cảm thấy mình có trách nhiệm nặng nề cần phải vượt mọi trở lực để làm tròn trách nhiệm nặng nề kia. Nếu giờ đây trên miệng vực Tiểu Bảo mà có hề gì thì biết lấy ai bênh vực.”
Nghĩ đến đây chàng cong mình lại hú lên một tiếng, rút cây Hàn Tinh kiếm ra rồi dùng “Lưu Vân Giáp” tuyệt đỉnh khinh công, chàng dùng mũi kiếm xỉa vào vách lấy đà vượt lên. Chỉ trong chốc lát chàng đã lên được ba mươi trượng, chàng lại đâm lưỡi kiếm vào vách đá nghĩ ngơi như trước.
Lúc bấy giờ chỉ còn cách miệng vực khoảng hai mươi trượng nữa thôi Lý Thanh Hùng cả mừng tinh thân sảng khoái. Chàng rút kiếm ra dùng phương pháp như trước chẳng mấy chốc đã lên khỏi miệng vực.
Chàng ngồi bên bụi rậm lắng tai nghe những lời phách lối của Kết Anh Kiệt, chàng có ngờ đâu hắn thấy mình rơi xuống vực lại đem lòng phản trắc.
Lý Thanh Hùng nghiến răng muốn nhảy tới đánh cho hắn một chưởng cho hả giận, nhưng chàng lại dằn lòng lại, bình tĩnh xem hành động của hắn ra sao.
Khi thấy Kết Anh Kiệt muốn bỏ đi, Lý Thanh Hùng mới nhảy ra cản lại.
Đứng trước hoàn cảnh của Lý Thanh Hùng thì mọi người đều tin rằng chàng đã chết rồi, cho nên khi Nguyệt Lý Hằng Nga thấy Lý Thanh Hùng, nàng có cảm giác rằng mình đang chiêm bao. Còn Mai Hoa Thần Kiếm thì ngạc nhiên sửng sốt, vì lão đã thành danh trên giang hồ bốn mươi năm qua mà chưa từng thấy một chuyện lạ lùng như vây?
Còn Kết Anh Kiệt thì sao?
Hắn kinh hãi nhìn Lý Thanh Hùng từ đầu đến chân để tìm xem có chỗ nào không giống. Nhưng hắn đã thất vọng quả nhiên là Bệnh thư sinh Lý Thanh Hùng không thể nào nghi ngờ được.
Lúc bấy giờ Lý Thanh Hùng chúm chím cười để đáp lại cái nhìn trìu mến của Nguyệt Lý Hằng Nga rồi chàng quay lại hỏi Mai Hoa Thần Kiếm :
- Vương lão tiền bối! Sự việc khi nãy tôi chỉ được biết một nữa, tôi không hiểu tại sao Tiểu Bảo bị thương? Họ Kết kia tại sao lại phách lối như vậy? Có thể phân tỏ cho vãn bối nghe không?
Mai Hoa Thần Kiếm gật đầu nói :
- Câu hỏi của thiếu hiệp, lão phu chỉ có thể trả lời phần nào thôi.
- Tại sao thế?
- Vì sự phản trắc của họ Kết, lão phu không thể biết được duy có một điều chắc chắn là võ công của họ Kết không kém gì lão phu. Theo tôi đoán tên thật của hắn không phải là Kết Anh Kiệt mà phải là một tên khác, một tên khét tiếng giang hồ.
- Tại sao tiền bối lại biết họ Kết có võ công không thua kém gì tiền bối?
Mai Hoa Thần Kiếm chỉ vào cái xác của Sói Dương lão nhân đang nằm trên vũng máu không nói gì cả.
Lý Thanh Hùng gật đầu từ từ đi đến Tiểu Bảo để xem thương thế của nó, sau khi biết Tiểu Bảo đã uống thần đơn của Thiên Sơn thần ni, chàng mới yên tâm nó chỉ cần dưỡng thần vận khí chốc lát là khỏi ngay.
Lý Thanh Hùng bước tới bên mình Sói Dương lão nhân xem xét vết thương của lão.
Kết Anh Kiệt đứng phía sau nạt lớn :
- Dừng tay! Cấm các ngươi rờ đến xác của lão!
- Tại sao?
- Vì ta không muốn ngươi chạm tay vào!
- Đối với ta, ta rất thích chạm tay vào kẻ thù!
Lý Thanh Hùng không đếm xỉa gì đến lời noi của Kết Anh Kiệt nữa chàng vạch vết thương ra xem xét thì thấy trên miệng vết thương máu đen đã khô, nhưng vẫn còn nghe mùi hôi thối. Có thể đoán biết lão đã bị một thứ ám khí rất độc giết chết.
Lý Thanh Hùng muốn lấy ám khí trong vết thương ra xem thử để đánh giá trình độ võ công của Kết Anh Kiệt như thế nào?
Khi Lý Thanh Hùng vừa cúi xuống thì đằng sau Kết Anh Kiệt hét lớn :
- Lý Thanh Hùng! Coi chừng!
Vừa dứt lời Kết Anh Kiệt vội nhảy về phía chàng.
Lúc nãy giờ Mai Hoa Thần Kiếm vẫn theo dõi cử động của Kết Anh Kiệt. Khi thấy hắn nhảy tới Lý Thanh Hùng thì lão lập tức tung mình cản lại.
Kết Anh Kiệt thấy thế vận khí toàn thân hét lên một tiếng tức thì hai luồng chưởng lực công về phía Mai Hoa Thần Kiếm.
Mai Hoa Thần Kiếm thành danh trên giang hồ đã bốn mươi năm chưa từng gặp ai là địch thủ cả, thì dĩ nhiên là võ công lão đâu phải là tầm thường. Nhưng khi lão tung mình ra cản Kết Anh Kiệt lại thì lão đã biết trước lão sẽ đối phó với một luồng chưởng vô cùng lợi hại.
Khi luồng chưởng phong tống tới, Mai Hoa Thần Kiếm vận khinh thân, đưa tay cất lên đánh ra một chưởng.
Bùng!...
Hai người đồng thời văng ra xa mấy trướng.
Mai Hoa Thần Kiếm văng ra ngoài rồi lảo đảo lùi ra sau hơn mười mấy bước mới đứng vững được, còn Kết Anh Kiệt văng ra lúc lắc vì cái chỉ lui ra có bốn năm bước mà thôi.
So sánh ra thì nội công của Mai Hoa Thần Kiếm kém sút hơn Kết Anh Kiệt một chút.
Ta cũng nên biết rằng lối đánh từ trêng giáng xuống phải thu lực hơn, thế mà trong trường hợp này lẽ ra là Kết Anh Kiệt phải thua thế hơn mới phải, thế mà hắn vẫn thắng được Mai Hoa Thần Kiếm, nếu như mà Lý Thanh Hùng đấu với hắn thì chưa chắc gì chàng đã thắng được hắn.
Còn đối với Mai Hoa Thần Kiếm thì dám chắc rằng trong trường hợp nào hắn cũng thắng cả.
Bị thất bại, Mai Hoa Thần Kiếm cả giận mặt mày đỏ gay, lão đã nổi danh bốn mươi năm, đến bây giờ bị thảm bại dưới tay của một người trung niên thì mất mặt quá!
Đó là ý nghĩ của Mai Hoa Thần Kiếm còn ý nghĩ của Kết Anh Kiệt thì sao?
Chỉ có hắn mới có thể biết hắn được! Vì công lực của hắn hiện giờ đủ đánh thắng Thiên Sơn Nhất Quỷ, còn tuổi của hắn thì còn hơn xa cái mặt bên ngoài của hắn.
Đó là sự bí ẩn bên trong ai mà biết được?
Tuy Mai Hoa Thần Kiếm là chưởng môn của phái Điểm Thương võ công hạng nhất trên giang hồ nhưng đối với Kết Anh Kiệt thì bất cứ phía nào cũng đủ đánh bại Mai Hoa Thần Kiếm.
Đây là Kết Anh Kiệt!
Thế thì tại sao khi nãy hắn dùng sáu bảy thành công lực mà không thể đả thương được Mai Hoa Thần Kiếm? Đó là một chuyện không thể không nghi ngờ được.
Trong lúc hai người đánh nhau, Lý Thanh Hùng đang lo rút âm khí ở nơi cổ Sói Dương ra xem thì bỗng nghe tiếng chưởng chạm nhau, chàng giật mình quay lại thì không biết ai hơn ai kém.
Lúc bấy giờ Mai Hoa Thần Kiếm rút cây kiếm dài ba thước giơ lên coi, nói với Kết Anh Kiệt :
- Nội công của ngươi thiệt là hay! Lão phu muốn dùng cây kiếm này lãnh giáo...
Kết Anh Kiệt cũng từ từ lấy ra con đao, “hừ” một tiếng và nói :
- Hay lắm! Bữa nay nếu ngươi không chết thì ta chết. Kết mỗ muốn lãnh giáo Điểm Thương tuyệt học, mời phát chiêu!
Hắn nói với thái độ bình tĩnh đôi mắt nhìn chăm chăm vào Mai Hoa Thần Kiếm không bỏ rơi cử chỉ nào của ông.
Bệnh thư sinh Lý Thanh Hùng lúc bấy giờ ngẩng đầu lên, thấy tình hình khẩn trương lên nhảy tới đứng giữa hai người giơ tay cản lại, nói :
- Hãy khoan!