Dứt lời lão vung tay lên, dùng chiêu Đinh Sơn Bán Nguyệt đẩy qua hong Kích Nhân Khánh một chưởng.
Sa Mạc Phi Hồng Kich Nhân Khánh chưa rõ đối thủ của mình là ai, nên không dám khinh địch. Đó cũng là cái tính thận trọng giúp cho Sa Mạc Phi Hồng trên bước đường thành danh lâu nay.
Chỉ thấy Sa Mạc Phi Hồng lách mình sang một bên như Lưu Thủy Hành Vân, rồi đánh trả lại Mai Hoa Thần Kiếm một chiêu trong dè dặt.
Mai Hoa Thần Kiếm là Chưởng môn nhân phái Điểm Thương, mọt thân võ học so vjói cao thủ giang hồ dễ gì ông ta đã thua ai. Tuy nhiên, trước hoàn cảnh hiện tại, ông ta không muốn cho ai chú ý đến võ công mình vì vậy mà ông ta nhẫn nhục, chỉ tránh đỡ qua loa để cho xong chuyện rồi rời khỏi Quần Anh Lầu mà thôi.
Sa Mạc Phi Hồng sau khi trao đổi vài chiêu thấy đối phương chỉ tránh né một cách khó nhọc, nên lão dùng những quyền pháp kỳ quái tấn công vào Mai Hoa Thần Kiếm tới tấp.
Quyền pháp của lão ma này quả không vừa. Mai Hoa Thần Kiếm bị bao trùm giữa làn chưởng phong của lão với một áp lực nặng nề.
Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa đứng xem thấy thế thất kinh, lo lắng cho Mai Hoa Thần Kiếm không ít.
Sa Mạc Phi Hồng luôn luôn điểm, nả, cầm, trảo, mỗi một chưởng của lão tung ra là gió lộng vù vù. Còn Mai Hoa Thần Kiếm thì từ đầu đến giờ vẫn cứ một mực tránh né, không có một chiêu nào phản công cả. Như vậy làm sao Lục Ngọc Hoa và Lý Thanh Hùng không lo lắng?
Chỉ chốc lát Mai Hoa Thần Kiếm hơi thở đã hổn hển, trán đẫm mồ hôi. Trong lúc đó thì Sa Mạc Phi Hồng càng đánh càng mạnh và hăng thêm. Lục Ngọc Hoa đôi mắt chăm chú nhìn trận đấu mỗi lúc một sáng ngời lên. Có lẽ nàng không nhịn được cơn tức giận đang tràn ngập trong lòng.
Lý Thanh Hùng thấy cử chỉ nàng, biết nàng muốn ra tay giúp sức Mai Hoa Thần Kiếm, nên nghiêng đầu nói nhỏ :
- Hoa tỷ tỷ! Vương lão ca giàu kinh nghiệm, túc trí đa mưu, tôi xem trận đánh này chưa chắc Vương lão ca đã thật lâm nguy. Hoa tỷ tỷ đừng vội xông vào mà hư chuyện.
Lục Ngọc Hoa nghe nói để tâm nhận xét thì quả nhiên nàng thấy Mai Hoa Thần Kiếm tuy làm ra vẻ lúng túng nhưng vẫn tránh né được những đòn chưởng độc ác của Sa Mạc Phi Hồng. Nàng yên tâm đứng yên để chờ kết quả.
Thì giữa lúc ấy, Sa Mạc Phi Hồng phóng người lên, dùng một chiêu thế cực kỳ độc ác đánh bổ vào lưng Mai Hoa Thần Kiếm.
Mai Hoa Thần Kiếm lanh lẹ lui lại ba bước tránh khỏi. Nhưng lạ thay, ông ta lại “rú” lên một tiếng, ngồi xệt xuống đất, than lớn :
- Ồ! Nguy rồi!
Không thấp đối phương đánh trúng, mà Mai Hoa Thần Kiếm lại bị thương thật là chuyện lạ, không ai hiểu nổi.
Lục Ngọc Hoa vội chạy đến đỡ Mai Hoa Thần Kiếm, còn Lý Thanh Hùng tuy mất hết công lực cũng phải giả vờ chạy đến thoa bóp vào các huyệt đạo của nạn nhân.
Thật ra Mai Hoa Thần Kiếm không phải bị thương gì cả, chính ông ta đã giả vờ để gạt Sa Mạc Phi Hồng và che mắt bọn bộ hạ của Phi Long bang đang để tâm theo dõi tông tích của ba người.
Mấy ngày nay, ba người này đã cải trang đổi diện, mặc quần áo thô sơ, bôi mặt lốm đốm, không ai nhìn ra cả. Nếu lúc này một trong ba người ấy tỏ ra là một kẻ có võ công siêu việt thì chẳng khác vạch mặt nạ cho kẻ địch xem.
Vì vậy Mai Hoa Thần Kiếm đã cố gắng nhịn nhục Sa Mạc Phi Hồng mà không dám đánh lại một chiêu nào.
Sa Mạc Phi Hồng là một lão già tự phụ. Khi hạ được một kẻ nào thì xem kẻ ấy như hạng dưới tay không cần phải để ý đến, vì vậy lúc Mai Hoa Thần Kiếm liếc nhìn Lục Ngọc Hoa ra hiệu cho Lục Ngọc Hoa biết sự giả vờ của ông thì lão Sa Mạc Phi Hồng không cần để ý, chỉ ngửa mặt lên trời cười hô hố.
Giữa lúc đó, một tên thủ hạ từ trong tửu điếm nói với Sa Mạc Phi Hồng.
Không biết hắn đã nói gì, chỉ nghe Sa Mạc Phi Hồng cười khúc khích rồi quay lại nói với bọn người của Mai Hoa Thần Kiếm :
- Các ngươi cứ tự do rời khỏi nơi đây! Ta không cưỡng bức các người phải ở lại.
Tửu điếm của ta hiện đang có quý khách đến viếng, ta không thể bồi tiếp các người được nữa.
Dứt lời, Sa Mạc Phi Hồng theo chân tên tửu bảo quay gót vào trong.
Mai Hoa Thần Kiếm đợi cho Sa Mạc Phi Hồng đi khuất vào trong mới đứng dậy, vội vã nói :
- Lão già họ Kích kia đã mắc mưu ta rồi! Chúng mình không đi còn chờ gì nữa.
Lão đứng dậy, dắt tay Lý Thanh Hùng và Lục Ngọc Hoa bước ra cửa tửu điếm.
Cả ba người đều có cảm tưởng họ là những “anh hùng mạc lộ”, nhất là Lý Thanh Hùng càng thấy khó chịu hơn ai hết.
Họ ra khỏi Quần Anh Lầu, toan lên ngựa thì bỗng có tiếng cười lanh lảnh, tiếp theo một bóng người từ trên lầu phóng xuống như bay.
Bóng người ấy nói lớn :
- Ha... ha...! Ba vị định đi gấp vậy sao? Không thể được!
Giọng nói ấy làm cho cả ba sững sờ! Oan gia khó tránh rồi!
Người này chính là lão đại trong Thiên Sơn thất quỷ Truy Hồn Quỷ Mách Quân.
Sau khi bị Lục Ngọc Hoa lừa một trận, lão vẫn theo đuổi đến đây.
Mai Hoa Thần Kiếm nhìn lão hỏi :
- Ngươi vô cớ cản đường chúng ta, ý muốn gì?
Truy Hồn Quỷ Mách Quân cười lớn :
- Hừ! Lão họ Vương kia! Dù các ngươi có thay hình đổi dạng thế nào cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của lão phu được! Đã là anh hùng hảo hán thì cứ đương trường đối phương với nhau, cần gì phải hành động như thế.
Bị Truy Hồn Quỷ chỉ mặt gọi tên, cả ba đều thất sắc. Tại sao họ đã cải trang đổi diện mà Truy Hồn Quỷ lại biết được nhỉ?
Mai Hoa Thần Kiếm nói :
- Mách Quân! Ta đúng là Vương Diên Huyền đây, nhưng ngươi định cản đường chúng ta?
Truy Hồn Quỷ cười ha hả :
- Ta tưởng một vị Chưởng môn của phái Điểm Thương không có những hành động lừa gạt lén lút như vậy mới phải! Nhưng thôi, ta hỏi ngươi con tuấn mã kia ở đâu mà có?
Vừa nói, Truy Hồn Quỷ vừa đưa tay chỉ vào con ngựa của Lý Thanh Hùng đang cỡi.
Con ngựa này sắc lông trắng, chính là con ngựa của Ngân Nguyệt sư thái đã trao tặng.
Lục Ngọc Hoa thấy hàm râu Truy Hồn Quỷ bị đứt một nửa, không nhịn cười được, chỉ tay vào mặt nói lớn :
- A ha! Ngươi hỏi đến ngựa của ta làm gì? Ai có tiền cũng có thể mua ngựa dùng được. Ngươi xưng là một cao thủ võ lâm mà không biết giữ lời hứa! Nếu ngươi còn chường mặt đến đây ta nhổ trụi hàm râu của ngươi cho người đời xem mặt.
Truy Hồn Quỷ vẻ mặt ngượng ngùng. Lão hét to :
- Con nhỏ! Đừng hỗn láo! Ta không nói với con nít! Hãy cút đi!
Đoạn lão quay qua nói với Mai Hoa Thần Kiếm :
- Lần này chúng ta lại gặp nhau, nợ máu không thể không thanh toán. Nếu ngươi không chết thì lão phu phải chết! Hai ta không thể chung sống một trời.
Mai Hoa Thần Kiếm nổi giận hét :
- Mách Quân! Ngươi đừng phách lối! Hãy cùng với ta giao đấu một trận cho biết sức.
Vừa nói, ông ta vừa bước xuống ngựa.
Truy Hồn Quỷ cười hì hì bước tới, nói :
- Hay lắm! Ngày nay ta có thể thụ giáo được Mai Hoa kiếm pháp của một cao thủ võ lâm, thật hân hạnh!
Cây Truy Hồn Kỳ từ trong tay Mách Quân tung ra.
Chỉ thấy ông ta vừa phất một cái, một làn kình lực phóng tới Mai Hoa Thần Kiếm với chiêu thế Vân Long Nhập Hải, trông rất mãnh liệt.
Mai Hoa Thần Kiếm vội vã lắc mình một cái, rút cây trường kiếm, cười lớn :
- Hay lắm!
Giữa lúc đó thì trong tửu điếm lại có một bóng người thoát chạy ra, chỉ vào mặt Mai Hoa Thần Kiếm nói :
- A! Té ra là vị Chưởng môn phái Điểm Thương! Tại sao lại cải trang đổi diện để lừa phỉnh lão phu như vậy? Hì hì! Đã gặp nhau thì lão phu xin lĩnh giáo vài chiêu tuyệt học của Vương đại hiệp mới thú vị.
Người này chính là Sa Mạc Phi Hồng Kích Nhân Khánh đã giao đấu qua với Mai Hoa Thần Kiếm lúc nãy.
Thấy hai cao thủ lừng danh đứng trước mặt, và đã phát giác được tung tích của mình, Mai Hoa Thần Kiếm chưa biết nghĩ cách nào để đối phó.
Bỗng Lục Ngọc Hoa cười lanh lảnh, nói với Sa Mạc Phi Hồng :
- Kích Nhân Khánh! Hôm nay coi bộ ngươi hứng thú lắm phải không? Thế thì bổn cô nương lãnh giáo với ngươi vài chiêu trước đã.
Rồi không đợi Kích Nhân Khánh trả lời, nàng đã vung Cuồng Phong Đại ra, đánh vòng tới.
Sa Mạc Phi Hồng Kích Nhân Khánh đang muốn hợp lực với Truy Hồn Quỷ đánh Mai Hoa Thần Kiếm, bị Lục Ngọc Hoa khích lệ, lão đỏ mặt, nạt lên :
- Con bé! Mày là đồ đệ của Thiên Sơn thần ni! A, Cuồng Phong Đại của Thiên Sơn thần ni thì có thể hù nhát bọn vô danh, lão phu đau coi thứ vũ khí ấy ra gì.
Dứt lời, Sa Mạc Phi Hồng tung kiếm dài dùng chiêu Thúc Hồn Thiên Môn chém thẳng đến Lục Ngọc Hoa.
Lục Ngọc Hoa tuy bề ngoài nói lớn lối như vậy, nhưng trong lòng đã có ít nhiều kinh sợ đối với Sa Mạc Phi Hồng. Vì lúc nãy chính mắt nàng đã thấy công lực của Sa Mạc Phi Hồng không phải tầm thường.
Nàng nghĩ rằng so với công lực thì nàng không thể đấu với lão ma này trong mười chiêu, nàng chỉ có cách tránh né theo tuyệt học khinh công của nàng trong bộ pháp Cuồng Phong Đại mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng đợi cho trường kiếm của đối phương chém tới gần, nàng khẽ lắc mình một cái, toàn thân của nàng bay vụt lên, chớp một cái đã mất dạng.
Sa Mạc Phi Hồng không ngờ thân pháp của cô gái này lại ảo diệu như vậy, ngạc nhiên đứng nhìn sững.
Qua một lúc, lão nổi giận gầm lên một tiếng, thanh trường kiếm của lão loé ra muôn đạo hào quang bao quanh Nguyệt Lý Hằng Nga như một mạng lưới.
Sa Mạc Phi Hồng là Chưởng môn nhân của phái Không Động, lâu nay tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, một khi lão đã xuất thủ không thể xem thường.
Lục Ngọc Hoa tuy có nhiều bí học lợi hại, song trước một kẻ thành danh giang hồ như Sa Mạc Phi Hồng, nàng cũng khó lừa phỉnh nổi, nàng chỉ còn nhờ vào tuyệt chiêu của Cuồng Phong Đại để bảo vệ mà thôi.
Lúc này, Mai Hoa Thần Kiếm biết không còn có thể giả danh cải dạng được nữa.
Việc Lý Thanh Hùng bị thương đã truyền ra khắp giang hồ. Thù nhân của Lý Thanh Hùng chẳng những chỉ có mấy người ở trước mặt mà những kẻ khác nghe được cũng sẽ đuổi đến không lâu...
Nhất là Phi Long bang, Thiên Diện Nhân nghe được cũng dẫn bộ hạ truy sát, để báo thù cho các cao thủ trong bang bị chàng giết trước đây.
Thật là rắc rối!
Tình cảnh của Lý Thanh Hùng lúc này chẳng khác như con hổ nằm trong màng lưới, muốn vẫy vùng thoát ra cũng không được nữa.
Lý Thanh Hùng cũng hiểu điều ấy, nhưng chàng vẫn bình thản như không. Tuy lúc mọi người lo lắng cho bản thân chàng thì chàng chỉ lo cho mối gia thù của chàng chưa được trả. Cái đau đớn của chàng là ở chỗ đó, còn cái chết sống đối với chàng thực không có nghĩa gì.
Mai Hoa Thần Kiếm biết không còn cách gì tránh được Truy Hồn Quỷ Mách Quân mà không có một cuộc liều mạng sống chết.
Vì vậy, ông ta gầm lên một tiếng, đưa thanh trường kiếm lên chém sả vào mặt Truy Hồn Quỷ, nói :
- Mách Quân! Chúng ta đừng kéo đài thì giờ vô ích, hãy sống chết trận này.
Mách Quân “hừ” một tiếng, lập tức vung cây Truy Hồn Kỳ ra đỡ.
Thế là trước Quần Anh Lầu có hai cặp đương giao đấu với nhau.
Truy Hồn Kỳ của Mách Quân mới xem qua như là một cây cờ rất tầm thường, nhưng sự thật nó là một loại vũ khí lợi hại. Cán cờ làm bằng gang, mũi nhọn như mũi kiếm. Mỗi khi vung lên, một vùng hào quang màu xanh toé ra tua tủa, đúng là cán cờ có chất độc rồi, chỉ cần sử dụng vào địch, để chậm một chút thì chất độc có thể ngấm vào, địch nhân chết ngay lập tức.
Bốn mươi năm về trước, Mai Hoa Thần Kiếm đã từng giao đấu với lão quỷ này. Lúc đó Mai Hoa Thần Kiếm nhờ vào môn Châu Tiểu Kiếm và bộ Điểm Thương Thần Học là Mai Hoa kiếm pháp đã thắng được lão quỷ này.
Trong thời gian sau, Mai Hoa Thần Kiếm lại đem thân hành hiệp trừ gian diệt ác, võ công của ông ta lại tăng tiến rất nhiều.
Tuy nhiên, Truy Hồn Quỷ vì hận thù thất bại, đã giam mình trong núi thẳm, suốt thời gian dài luyện võ công, nội lực của ông ta so với trước kia cách biệt rất xa.
Do đó cuộc gặp gỡ lần này chưa thể nào định trước được cái thắng bại của hai bên.
Hai người đánh nhau chưa quá ba mươi chiêu, Mai Hoa Thần Kiếm từ từ đánh chậm lại.
Lý Thanh Hùng trông thấy lòng lo lắng không an.
Bên kia Lục Ngọc Hoa giao đấu với Sa Mạc Phi Hồng. Tuy nội lực của nàng không bì được với lão ma này, nhưng nhờ môn pháp Cuồng Phong Đại của nàng rất tinh vi, do đó nàng tránh né được dễ dàng những đòn cực sát của Sa Mạc Phi Hồng cho đến quá ba mươi chiêu mà Sa Mạc Phi Hồng vẫn không sao thắng nổi.
Lý Thanh Hùng đưa mắt nhìn vào hai thế trận, chàng lo lắng cho Mai Hoa Thần Kiếm nhiều hơn, nhưng cũng không biết cách nào ngầm giúp ông ta được.
Lúc này cây trường kiếm của Mai Hoa lão nhân tuy có phối hợp các tuyệt chiêu trong Mai Hoa kiếm pháp và Châu Tiểu Kiếm, song cũng không áp đảo nổi cây Truy Hồn Kỳ của Truy Hồn Quỷ.
Lão quỷ này ngày nay công phu luyện tập đã đến mức khá cao, vũ kỳ của lão veo véo bủa ra một vùng như mưa bay gió táp. Lão đánh chừng nào mạnh lên chừng nấy.
Mai Hoa Thần Kiếm không chịu nổi, bỗng hét lên một tiếng, trường kiếm của lão sử dụng chiêu Hoàng Mai Nhã Đơn lấy toàn lực công phu chém tới, gió lộng vù vù, trông cực kỳ dũng mãnh.
Chiêu này chính bốn mươi năm về trước Mai Hoa Thần Kiếm đã dùng nó để thắng Mách Quân.
Nhưng lần nhày Mách Quân không có chút sợ sệt, lão quỷ cười ha hả nói :
- Vương lão nhị! Họ Mách bây giờ không phải họ Mách trước kia đâu nhé. Cái nhục bốn mươi năm trước hôm nay ta quyết định trả cho xong.
Chưa dứt lời, lão quỷ đã vung cây Truy Hồn Kỳ phất qua một cái. Mai Hoa Thần Kiếm cảm thấy toàn thân ông ta như nằm trong làn kình phong của đối thủ, cả thân mình Mai Hoa Thần Kiếm liểng xiểng.
Ông ta la lên :
- Ồ! Nguy mất!
Bỗng có tiếng Lý Thanh Hùng kêu to :
- Thần Lôi Kích Mã Phân! Yêu Nghiệp Tuần!
Câu nói của Lý Thanh Hùng như một luồng ánh sáng thoáng qua đầu óc của Mai Hoa Thần Kiếm.
Ông ta vội vung trường kiếm sử dụng theo thế Lôi Cực Yêu Nghiệp chém qua cây Truy Hồn Kỳ.
Chát!....
Một tiếng đinh tai nhức óc nổi lên, hai thứ binh khí chạm nhau nảy lửa. Cả hai đều nhảy lùi lại một lượt.
Mai Hoa Thần Kiếm nhờ Lý Thanh Hùng chỉ điểm mà thoát nguy.
Truy Hồn Quỷ nhìn Lý Thanh Hùng đôi mắt trợn ngược như muốn rách khóe, nạt to :
- Thằng quỷ! Quả nhiên mày có bản lĩnh phi thường. Mày biết phá chiêu! Hay lắm!
Hay lắm! Có gan thì cứ xuống ngựa cùng ta thử qua mười chiêu. Trong mười chiêu nếu ta không lấy đầu ngươi thề chẳng thấy mặt khách giang hồ.
Lý Thanh Hùng bị lời khích lệ, không còn cách nào từ chối được.
Tuy nhiên, lúc này không phải là lúc chàng tỏ cái hùng khí của một anh chàng lừng danh trước kia. Chàng toan tìm lời nói cho qua chuyện :
- Lão quỷ! Ta, Lý Thanh Hùng đã từng sát hại bầy quỷ Thiên Sơn, ta há sợ ngươi sao mà phải thách.
Thình lình, trong tửu điếm bỗng có giọng khàn khàn vọng ra :
- Lão họ Mách kia! Đừng lớn lối như vậy. Hàm râu chỉ còn một nửa đã thấy cái tài của người ta rồi. Ta thật không muốn nhìn mặt ngươi nữa.
Tiếng nói như quen như lạ, khiến các đấu thủ tại đây ai cũng quay đầu lại nhìn.
Lý Thanh Hùng reo lên :
- A! Triệu đại ca! Đại ca cũng đến đây sao?
Người vừa xuất hiện chính là lão già Truy Vân Thần Khất Triệu Triết, một Vũ Nội Tam Kỳ trong võ lâm.
Truy Vân Thần Khất nheo mắt nhìn Lý Thanh Hùng lắc đầu lia lịa nói :
- Lão đệ! Thật hết chuyện chơi sao? Tại sao lão đệ lại bôi mặt mày nhem nhuốc như vậy? Nếu muốn nhát người ta thì cũng không nên làm vậy mà! Ta nhìn mãi không nhận ra lão đệ, nếu lão đệ không nói lên thì ta đã bỏ đi nơi khác rồi.
Truy Vân Thần Khất còn đang nói oang oang thì trong Quần Anh Lầu lại xuất hiện thêm một lão nhân nữa.
Người này là một nho sinh áo rách, chính là lão Cùng Nho Vạn Niệm Tổ.
Mai Hoa Thần Kiếm reo lên :
- A! Vạn Niệm tiền bối cũng đến góp mặt nơi đây sao?
Lão Cùng Nho Vạn Niệm Tổ gật đầu chào rồi bước đến trố mắt nhìn Truy Hồn Quỷ nói :
- Mách huynh lão đại! Thân là một tiền bối võ lâm mà đón đánh kẻ có bệnh coi sao được? Dầu là thù hay bạn thì cũng cứ đợi khi khác phải hơn. Hì... hì...
Tiếp đó, lão lại quay nhìn Lý Thanh Hùng nói :
- A! Các ngươi hóa trang với cái mặt loang lổ kia cũng không che giấu được đôi mắt của lão phu, hì... hì...
Lý Thanh Hùng trong thấy Truy Vân Thần Khất và Vạn Niệm Tổ cùng đến một lúc, lòng mừng khấp khởi, vội chùi lớp phấn bôi trên mặt, và nói :
- Vạn nhân tiền bối bà lão huynh Thần Khất, mỗi người xa cách mỗi nơi, sao nay lại đến đây cùng một lúc?
Truy Vân Thần Khất cười hì hì đáp :
- Hỏi chuyện đó làm chi? Lý lão đệ lúc này ngươi bị thương không muốn đánh thì cứ ngồi đó ta đánh giúp cho.
Rồi không đợi Lý Thanh Hùng đáp, lão đã quay qua nói với Truy Hồn Quỷ Mách Quân :
- Hừ! Mách lão huynh! Nhân sinh ở đâu mà không gặp nhau. Thiên Diện Ma đã có cái hẹn ở Hiệp Lương sơn, đến lúc đó thì chúng ta tha hồ mà trổ tài đua sức. Thù oán cũng đến lúc đó sẽ thanh toán không được sao?
Truy Hồn Quy Mách Quân “hừ” một tiếng nói :
- Lão già ăn mày! Có lẽ hôm nay ngươi muốn đùa với lão phu rồi! Hì hì...! Thế thì ngươi đã chán sống rồi chăng?
Truy Vân Thần Khất cười ha hả, nói :
- Thế thì ngươi đã gan lắm rồi. Muốn thử thì thử chơi một chút có sao?
Lúc này Sa Mạc Phi Hồng và Lục Ngọc Hoa thấy hai vị Vũ Nội Tam Kỳ xuất hiện cả hai đều dừng tay.
Sa Mạc Phi Hồng nghe Truy Vân Thần Khất trêu tức, lão đỏ mặt nói :
- Hai vị xen vào câu chuyện này thật ra đã coi lão già họ Kích này không có giá trị gì cả. Nếu hai vị muốn đánh cũng chẳng khó gì, chỉ lo cho hai vị không biết có đỡ được đôi chưởng của lão phu đây không?
Truy Vân Thần Khất quay lại nhìn Kích Nhân Khánh, đôi mắt trắng xát :
- Ha ha! Lão già họ Kích! Ta đã từng nghe võ công của Chưởng môn nhân phái Không Động rồi! Vậy thì tiện đây ta xin lãnh giáo một vài tuyệt chiêu xem sao?
Thật ra, Truy Vân Thần Khất từ khi rời khỏi cư trang của Bách Thú Thần Quân, võ công của lão đã tiến bộ khá nhiều. Lão đã có công luyện môn Huyền Thiên khí công đến mức tinh vi. Bởi vậy Triệu Triết ngày nay không phải là Triệu triết trước kia nữa.
Sa Mạc Phi Hồng nghe lão già nói khích lại càng tức thêm. Lão ngấm ngầm vận nội lực vào hai cánh tay, từ từ bước tới.
Mai Hoa Thần Kiếm thấy thế vội nhảy lên, nói lớn :
- Hãy khoan! Lão phu muốn lãnh giáo vị Chưởng môn Không Động vài chiêu trước đã, để rửa cái nhụ lúc nãy.
Sa Mạc Phi Hồng thấy Mai Hoa Thần Kiếm xen vào muốn đánh, mỉm cười nói :
- Ngươi đã bại dưới tay ta một lần rồi còn giao đấy làm gì nữa?
Mai Hoa Thần Kiếm cười ha hả :
- Chính cái bại của ta lúc nãy buộc ta phải cho ngươi một bài học ngay lúc bây giờ.
Thực ra, lúc nãy đâu phải Mai Hoa Thần Kiếm bị bại dưới tay Sa Mạc Phi Hồng, chẳng qua vì hoàn cảnh Mai Hoa Thần Kiếm phải nhịn nhục giả vờ để giải nguy cho Lý Thanh Hùng.
Giờ đây, có thêm hai vị cao thủ võ lâm, đủ sức dùng võ lực để bảo vệ Lý Thanh Hùng rồi, Mai Hoa Thần Kiếm còn nhường nhịn ai nữa.
Mai Hoa Thần Kiếm không đáp, đưa song chưởng tống thẳng vào mặt Sa Mạc Phi Hồng với khí thế vô cùng dũng mãnh, công lực khác với lúc nãy một trời một vực.
Sa Mạc Phi Hồng không ngờ như vậy, nên ngạc nhiên, nhảy trái ra ngoài ba bước, rồi mới trả lại một chưởng.
Cả hai quần nhau như hai chiếc bóng. Công lực của hai người này tương đương với nhau, chiêu thế lại cùng lợi hại cả, cho nên không thẻ một lúc mà phân định thắng bại được.
Qua một lúc thì trận đấu càng quyết liệt hơn. Họ đánh chừng nào nhanh thêm chừng nấy, cho đến những người đứng xem bên ngoài cũng không còn phân định được ai là Sa Mạc Phi Hồng, ai là Mai Hoa Thần Kiếm.
Bây giờ, Sa Mạc Phi Hồng mới thấy thực trạng võ công của Mai Hoa Thần Kiếm. Lão rất hổ thẹn vì đã đánh giá Mai Hoa Thần Kiếm một cách quá thấp.
Lão hét lên một tiếng, vận dụng hết các tinh túy trong Không Động Phân Tuyệt Nghệ để áp đảo Mai Hoa Thần Kiếm, nhưng cũng vô hiệu.
Thấy dùng chiêu thức không thể thắng được nhau, hai đấu thủ bỗng từ từ chậm tay lại, lui ra hai bước.
Trên mặt hai người hiện ra một nét đặc biệt, thật khó nhìn.
Không cần nói, các tay võ lâm ai cũng biết đã đến lúc họ dùng nội lực để giải quyết nhau.
Như vậy, trận đấu lại càng nguy hiểm hơn. Vì khi mà hai đấu thủ đã đem công lực ra đối chọi nhau thì chỉ còn một sống một chết mà thôi.
Truy Hồn Quỷ thấy tình hình đã biến đổi, nếu để cho Sa Mạc Phi Hồng liều chết với Mai Hoa Thần Kiếm thì cũng chẳng ích lợi gì, vì hiện giờ phía đối phương xuất hiện thêm hai cao thủ võ lâm, việc bảo vệ Lý Thanh Hùng đã dư sức rồi.
Lão chưa biết cách nào để ám toán cho Sa Mạc Phi Hồng trừ đi bớt Mai Hoa Thần Kiếm thì đã nghe Sa Mạc Phi Hồng hét lên một tiếng, song chưởng tập trung đủ mười phần công lực đánh qua Mai Hoa Thần Kiếm.
Đất đá quay tròn, làn kình phong như vũ bão cuốn thẳng tới.
Mai Hoa Thần Kiếm biết đó là Hắc Sa chưởng, một tuyệt thế võ công của phái Không Động, lập tức dùng đủ cang khí tống ra.
Bùng!....
Hai luồng chưởng phong chạm nhau làm rung chuyển cả không gian.
Một màu xám như khói đen bao trùm cả trận chiến.