Nhắc lại Lý Thanh Hùng, vừa đi đến ngôi nhà, chợt thấy một bóng đen từ trong phóng ra ngoài, chàng liền dùng “Tiểu Yến Xuất Thiên” đuổi theo bóng đen như một luồng gió nhẹ, phóng đi như tên, chẳng mấy chốc đã biến dạng trong bóng đêm.
Lý Thanh Hùng quyết không để cho bóng đen thoát khỏi. Chàng liền dùng khinh công đuổi theo như gió.
Thần hình chàng nhẹ như én bay trong đêm khuy. Lách qua kẽ lá, cành cây không có một tiếng động nào.
Vào sâu trong rừng, chàng không còn thấy bóng dáng của bóng đen đâu cả.
Đang định tâm tìm kiếm, đột nhiên có một tiếng động nhẹ phát ra.
“Bịch” một hòn đá từ đâu ném trúng vào cành trúc gần nơi chàng đang đứng.
Liền theo một tiếng “Bịch”, hòn đá chưa rơi xuống đất, bóng đen đã xuất hiện trước mặt chàng. Chỉ cách chàng chừng sáu trượng.
Chàng nhìn kỹ, đúng là bóng đen khi nãy. Chàng liền “Hừ” lên một tiếng nhỏ, chàng lẹ phóng người đuổi theo Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc mỗi xa. Chàng đã vận hết khinh công, nhưng vẫn không thể nào đuỗi kịp.
Rừng trúc quá rậm chàng cứ bị vướng chân vào cành cây, trái lại bóng đen ấy lẹ làng, phóng đi như bay, không chút trở ngại hình như rừng trúc này đã quá quen thuộc với bóng đen kia rồi.
Chàng thầm nghĩ :
“Nếu cứ đuổi mãi như thế này, biết đến bao giờ mới đuổi kịp được”.
Chàng liền đổi thân pháp, rừng rậm quá xa lạ, chàng không thể chạy nhanh được.
Chàng liền dùng chiêu “Thanh Vân Thắng Thượng” phóng người lên khỏi ngọn trúc dùng khinh công “Đăng Bình Độ Thủy” chạy trên những đọt cây, rồi đưa mắt nhìn xuống đất để theo dỏi bóng đen.
Với thân pháp này, chẳng mấy chốc chàng đã đuổi gần kịp bóng đen. Chỉ còn cách nhau hơn một trượng mà thôi.
Bóng đen nhìn thấy Lý Thanh Hùng đuổi gần tới trên đầu mình, nhưng vẫn không tẩu thoát, mà chỉ dừng lại chờ đợi. Hai tay của bóng đen chống vào thắt lưng, dáng ung dung không có vẻ gì để phòng cả.
Thấy vậy, Lý Thanh Hùng lướt nhanh tới, lách mình qua ngọn cây, hạ xuống một cách nhẹ nhàng. Chân vừa chạm đất, bỗng chàng sững sờ, hỏi nhỏ qua hơi gió.
- Té ra là cô nương!
Bóng đen đó chính là Đặng Thu Huệ, con gái cuả Bách Cầm Thần Quân.
Lý Thanh Hùng lại nói tiếp :
- Tôi cứ tưởng là...
- Ngươi tưởng ta là ăn trộm sao?
Chàng vội nói :
- Không! Không! Tôi không phải là ý này.
- Nếu không, sao ngươi lại đuổi theo ta làm gì cho nhọc sức?
Lý Thanh Hùng không biết phải trả lời thế nào trước cây hỏi đó. Chàng tỏ vẻ hoảng hốt, Đặng Thu Huệ đã đoán không sai ý nghĩ của chàng. Đứng ngơ ngẩn mãi chàng vẫn không nói được lời nào.
Đặng Thu Huệ thấy thế, dịu giọng tươi cười nói :
- Nếu không phải thế thì thôi, có gì mà ngươi phải hoảng hốt như vậy?
Chàng nhận thấy người đẹp tỏ vẻ thân mật, tuy thẹn thùng, nhưng cũng yên tâm, chàng chậm rãi và nhỏ nhẹ nói :
- Đặng cô nương! Chẳng biết cô nương có việc gì mà đến đây giữa đêm khuya như vậy?
Đặng Thu Huệ khẽ đáp :
- Ngươi hãy nói khẽ một chút, kẽo cha ta nghe được, vì người đang ở gần đây...
Nàng nói tiếp :
- Ê! Bệnh của ngươi nặng như vậy sao không lo chữa trị, mà lại còn...à!.. võ công của ngươi thật là cao siêu, ta chưa bao giờ ngờ tới.
Lý Thanh Hùng vội đáp :
- Thưa cô nương, thân hình tôi trời sanh ra đã như vậy.
- Ngươi nói sao? Trời sanh ra đã như vậy? Ngươi đừng có dối gạt ta! Ta đâu phải là con nít lên ba.
Nói đến đây, nàng bỗng dưng ú ớ vài tiếng, rồi ngừng hẳn, vẻ mặt như có điều gì đang nghĩ ngợi, một lát sau nàng mới lên tiếng.
- À phải rồi! Ngươi vừa gọi ta là gì?
- Tôi vừa gọi cô là cô nương.
- Ta tên là Đặng Thu Huệ! Vậy thì từ nay ngươi có thể gọi tên ta, đừng có gọi cô nương nữa.
Lý Thanh Hùng tỏ vẻ vui đùa :
- Nhưng cô nương lại gọi tôi bằng “Ê” thì khó nghe quá! Cô nương cũng phải gọi tên tôi mới được.
- Dĩ nhiên là ta thích gọi tên của ngươi rồi.
Ngừng giây lát nàng nói tiếp :
- Nhưng mà...ta không quen biết với ngươi!
- Đành vậy, nhưng giờ này chẳng hóa ra chúng ta đã quen biết rồi sao?
- Thôi! Ta không nói nữa.
Nàng quay mặt đi nơi khác để mặc Lý Thanh Hùng vẫn đứng yên nhìn nàng.
Lý Thanh Hùng đứng giây lâu. Chàng phải hết sức cố gắng mới thốt ra được ba tiếng :
- Đặng muội muội!
Chàng gọi rất khẽ, như cốt để cho mình nàng và chàng nghe mà thôi.
Đặng Thu Huệ nghe chàng gọi như thế, lòng tràn ngập vui mừng, nàng đã chờ đợi nghe câu nói này đã từ lâu, nay mới được nghe chàng gọi như thế mà lại gọi giữa cảnh rừng khuy tịch mịch chỉ có hai người.
Nàng không còn e ngại như mọi khi nữa, quay người lại, ngó sững vào mặt chàng, khiến chàng bối rối vô cùng.
Lý Thanh Hùng vội đưa mắt về hướng khác và nói :
- Muội muội! Em không ưa anh sao?
Nàng đáp nhanh :
- Ai nói với anh thế!
- Nếu không, sao lúc nãy em cũng muốn trốn anh?
Nàng tỏ vẻ buồn rầu, nói nhỏ như để phân trần :
- Đó là lệnh của gia phụ em! Người bắt em không được đến gần người lạ, chứ thật ra... em đâu như muốn thế...
- Tại sao phụ thân em lại bắt buộc em như thế?
- Em cũng không biết tại sao, chỉ nghe người nói là nhân loại lắm người gian trá.
- Chắc em cũng đa nghi như gia phụ của em vậy?
- Sao anh lại nghĩ em như vậy?
- Vì em cũng là nhân loại.
- Tùy anh muốn nghĩ em thế nào cũng được.
Dứt lời nàng vẫn tươi cười, truy trong đôi mắt có chứa một ít u buồn. Đôi má nàng để lộ hai lúm đồng tiền trũng sâu xuống giữa làn da trắng ngà, trông thật là đẹp vô cùng Lý Thanh hùng tỏ vẻ thân mật hơn, nói nhỏ với nàng :
- Huệ muội! Dường như gia phụ của em đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì phải.
Đặng Thu Huệ âu yếm nhìn Lý Thanh Hùng. Giây lâu nàng mới nói :
- Hùng ca! Anh thật là tốt với gia đình em.
Vừa nói nàng vừa dựa vào người Lý Thanh Hùng.
Ngực chàng đập mạnh, người chàng như tê cứng hẳn đi. Chàng không biết nói gì, không biết phải làm gì, chỉ đứng thừ người ra như một khúc gỗ.
Ngay lúc đó, từ xa có một bóng đen đi tới. Bóng đen đó chính là Bách Cầm Thần Quân.
Ông đi thật chậm, mặt cúi gầm xuống đất, dường như ông đang suy nghĩ chuyện gì, rồi đột ông nhiên than :
- Hết rồi! Ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc đời ta.
Chỉ thốt lên được mấy tiếng như thế, rồi lại tiếp tục lặng thinh. Vẻ mặt không hết u buồn, ông không màng để tâm đến những gì chung quanh.
Một lúc lâu ông ta lại than tiếp :
- Ngày mai chắc chắn thế nào lão ôn kia cũng tham gia vào việc này!
Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng ông ta nghe tiếng gọi thật nhỏ “Huệ muội muội”. Ông dừng chân giây lát, rồi tiến về phía có phát ra tiếng nói nhỏ đó.
Vừa đến nơi, ông chợt thấy hai bóng đen ôm sát vào nhau.
Nhìn kỹ ông mới biết, đó là con gái của mình và chàng thư sinh bệnh hoạn, Bách Cầm Thần Quân “á” lên một tiếng, rồi chạy lẹ tới, lớn tiếng quát :
- Cẩu trệ! Ngươi dám làm bậy.
Theo sau câu nói đó, ông liền đưa đôi chưởng với sức gió mạnh vô cùng đánh tới phía con gái và chàng thư sinh bệnh hoạn.
Lý Thanh Hùng vừa nghe tiếng quát, tiếp theo đã có một luồng gió từ trên đã ép xuống đầu. Chàng đâu dám chậm chạp, vội kéo Đặng Thu Huệ tránh qua một bên.
Vừa tránh khỏi luồng chưởng kia, chàng vội quay người nhìn lại nơi phát ra tiếng quát. Cả hai người đều mất hết hồn vía.
Nhất là Đặng Thu Huệ, mặt nàng tái xanh không còn tí máu. Nàng lo sợ gấp mười lần Lý Thanh Hùng, mặc dù ngày thường Bách Cầm Thần Quân thương nàng vô cùng.
Nhưng việc này đâu phải là một lỗi tầm thường, nàng cũng không còn cách nào giải thích được với cha nàng vì chính cha nàng đã tận mắt thấy nàng nằm gọn trong lòng Lý Thanh Hùng, điều mà từ xưa đến nay cha nàng đã ngăn cấm.
Tuy thế nàng vẫn cố hết sức bình tĩnh mà kêu lên :
- Cha, sao cha cũng đến đây?
Dứt lời, nàng nhảy tới phía cha nàng. Nhưng vì quá tức giận trước hành động của nàng, Bách Cầm Thần Quân không ngần ngại tránh mình qua một bên, luôn tiện phóng một chưởng về phía Đặng Thu Huệ.
Bị một chưởng quá mạnh, thân hình nàng tạt qua một bên rồi té xuống đất. Nàng khóc lớn!
Bách Cầm Thần Quân vì thương con từ thủa nhỏ, nên thấy nàng khóc như vậy ông rất đau lòng.
Từ trước đến giờ chưa lần nào ông chửi con lấy một câu, đừng nói đến đánh đập.
Nhưng vì hôm nay nàng đã làm việc này. Ông không còn đủ bình tĩnh để nghe nàng giải thích, ông quá tức giận mà quên đi tất cả.
Càng thương con bao nhiêu thì ông lại càng giận Lý Thanh Hùng bầy nhiêu. Lý Thanh Hùng đang đứng sững người một bên, đôi mắt của Bách Cầm Thần Quân lộ đầy hung quang. Ông ta nói :
- Tiểu tử! Ngươi dám dụ con gái ta?
Chưa dứt lời ông đưa ra song chưởng, định giết chết Lý Thanh Hùng ngay.
Lý Thanh Hùng cũng tức thì đưa chưởng lên, đón lấy chưởng của Bách Cầm Thần Quân lại, chàng ôn tồn và lễ phép nói :
- Xin tiền bối dừng tay, tiểu bối có đôi lời muốn nói.
Bách Cầm Thần Quân chỉ tay vào mặt Lý Thanh Hùng quát lớn :
- Có gì mà nói, sự việc đã quá rõ ràng, có phải ngươi muốn tự xưng mình là kẻ đã dụ dỗ con gái ta không?
Lý Thanh Hùng vẫn thản nhiên, không thay đổi thái đô, ôn tồn nói :
- Tiền bối là bậc võ lâm tôn trưởng, sao không hành động rõ ràng, đã không hỏi rõ nguyên nhân, lại còn gán cho tiểu bối là người đã dụ dỗ con gái của tiền bối?
Đang tức giận, lão lại càng tức giận thêm :
- Đồ chó má! Ngươi dám chỉ trích lão phu làm việc không được minh bạch.
Việc làm của ngươi đã quá rõ ràng, ta quyết không dung tha cho ngươi, ngươi đừng hòng van xin thêm vô ích.
Lão đánh ra chiêu “Song Phụng Tuần Dương” kèm theo sức nội công mấy mươi năm ông luyện tập, tống thẳng vào mặt chàng.
Lý Thanh Hùng đâu dám khinh thường võ công của lão. Trước kia chàng đã được nghe sư phụ Không Không Tổ nói đến võ công của Bách Cầm Thần Quân rất là kỳ bí.
Nay gặp phải lão nơi này, lại ở trong hoàn cảnh này nên chàng đề phòng rất là cẩn thận.
Chỉ trong chớp mắt chàng đã thấy chưởng phong của “Song Phụng Tuần Dương” áp tới mình chàng, chân trái chàng đưa qua một bên, chân phải rút về, nửa bước, rồi nhấc bổng lên xoay nhanh mấy vòng. Chàng cúi mình xuống gần sát đất, lẹ làng lách một cái thân hình chàng đã tiến sát đến bên Bách Cầm Thần Quân. Chàng không đánh trả, chỉ né tránh một cách lẹ làng và thảnh thơi.
Bách Cầm Thần Quân vừa đánh hụt một chiêu, lão tức giận vô cùng, lão liền dùng đến “Bách Cầm chưởng”.
Đây là một trong mười chiêu tuyệt học của lão, vì cố ý giết Lý Thanh Hùng nên lão đã phải dùng đến.
Đặng Thu Huệ nằm khóc dưới đất từ nãy giờ, nàng thấy như vậy đã nín bặt tự lúc nào, trợn tròn đôi mắt lên nhìn Lý Thanh Hùng với tất cả nổi lo lắng.
Chợt thấy cha mình dùng đến “Bách Cầm chưởng” nàng hoảng hốt la lớn :
- Cha! Dừng tay!
Vừa dứt lời, nàng vội nhảy đến trước mặt hai người. Lúc đó Lý Thanh Hùng đã tránh khỏi bốn chiêu sát thủ của Bách Cầm Thần Quân. Chàng vẫn thản nhiên như không có việc gì xảy ra, chàng đứng im một chỗ, cách xa cha con Bách Cầm Thần Quân chừng một trượng.
Bách Cầm Thần Quân lùi lại ba bước, dừng lại thế công, mặt tái xanh vì giận dữ, nói :
- Nha đầu! Ngươi định chết thế cho tiểu tử đó sao?
Đặng Thu Huệ bị cha chửi như vậy, không còn dằn được, liền tiến tới trước mặt Bách Cầm Thần Quân nói :
- Việc này lỗi tại con tất cả! Chàng đang an nghĩ trong phòng, chính con đã gọi chàng ra đây.
- Cái gì?... Ngươi gọi nó ra đây?
- Dạ! Con đã gọi chàng ra, định hỏi chàng vài việc, nhưng, thưa cha, chàng là một người tốt, chính con đã nhận chàng làm huynh muội đấy!
Nói đến đây, nàng ngượng ngùng giây lát, liếc mắt về phía Lý Thanh Hùng rồi mới nói tiếp :
- Cha đã không hỏi rõ ràng mà còn muốn đánh chết người ta. Nếu cha không tha cho chàng thì cha hãy đánh chết con trước đi, vì việc này tại con đâu phải tại chàng.
Đầu đuôi câu chuyện là như vầy, cha lấy cớ gì mà giết chàng!
Nghe con gái nói rõ đầu đuôi câu chuyện, lão nghĩ lại cũng có lý, người ta là khách, lại đang có việc cần nhờ vả đến mình, thì tại sao lại có thể dụ dỗ con gái mình được.
Nghĩ đến đây lão đưa mắt nhìn vế phía Lý Thanh Hùng. Ông nhìn kỹ, nhận thấy khuôn mặt chàng đầy chính khí, không có gì bậy bạ. Ông tự trách mình quá nóng nảy, đã gây ra chuyện vừa rồi.
Bách Cầm Thần Quân nhìn con gái với tất cả âu yếm, và nói như khuyên dạy :
- Hằng ngày cha dạy con thế nào, con quên cả gia pháp rồi sao? Chỉ một giây lát yếu mềm đã có thể làm tiêu tan gia pháp của nhà họ Đặng.
Cùng với giọng nói ôn tồn đó, ông lại quay sang phía Lý Thanh Hùng nói :
- Lúc nãy lão phu đã trách lầm ngươi! Nhưng tiểu tử ngươi cũng biết tính của lão phu rồi, mong nhà ngươi hãy bỏ qua cho, chớ trách lão làm gì. Thôi! Ngươi hãy về phòng mà nghỉ đi!
Nghe thế, Lý Thanh Hùng định nói vài câu nhưng nghĩ lại lão là người trưởng bối, hơn nữa lão ta đã giúp Truy Vân Thần Khất giải độc, nên chàng nín lặng, quay mình định bỏ đi.
Bách Cầm Thần Quân thấy Lý Thanh Hùng bỏ đi, liền gọi giật lại nói :
- Tiểu tử! Lão phu có vài lời muốn hỏi ngươi.
Lý Thanh Hùng nghe thế, tưởng Bách Cầm Thấn Quân không chịu buông tha, còn muốn làm khó dễ chàng. Nhưng chàng quay lại thì thấy vẻ mặt của lão không có gì thay đổi. Chàng an tâm quay lại nói :
- Lão tiền bối có gì dạy bảo?
- Không có gì, lão phu vừa nhớ lại việc lúc nãy, tiểu tử đã lách khỏi bốn lần công đánh của lão phu một cách dễ dàng, lại không ra tay chống lại. Lão thấy thật lạ lùng, cả đến lão ôn xưa kia cũng không thể tránh né được dễ dàng như vậy. Sư phụ của tiểu tử là ai? Có thể cho lão biết qua danh tánh không?
Lý Thanh Hùng ôn tồn đáp :
- Thưa tiền bối! Tiền bối muốn biết sư phụ của tiểu bối, tiểu bối thật chẳng dám giấu! Ân sư của tiểu bối là Không Không Tổ.
- Ồ! Té ra là Không Không Tổ! Trên giang hồ đã đồn lão tạ thế từ lâu, sao lại còn sống mà truyền dạy võ công cho ngươi?
Bách Cầm Thần Quân chỉ lẩm bẩm trong miệng. Đặng Thu Huệ chỉ nghe được ba tiếng đầu “Không Không Tổ” thì mặt cha mình bỗng dưng đổi sắc, lẩm bẩm như vậy?
Không Không Tổ thật ra là nhân vật thế nào?
Tuy nhiên nàng rất là thông minh, và nghĩ rằng :
“Chắc sư phụ của Hùng ca là mộ vị giang hồ đại hiệp phi thường”.
Lý Thanh Hùng thấy một vị võ lâm quái kiệt, bất khả nhất như vậy, mà mới nghe đến danh tiếng của sư phụ mìn thì đã biến sắc, chàng rất đắc chí.
Thật ra, chàng đâu hiểu được lão đang nghĩ gì? Người như lão từ trước đến giờ chưa hề chịu thua ai, lão đã từng là kẻ cứng đầu và háo thắng, công lực lão đã luyện đến mức vạn niên, lại còn sáng chế ra được “Bách Cầm chưởng” lão đã tự cho mình là vô địch thiên hạ rồi.
Tuy đã có nghe nói về võ công của “Vũ Nội nhị tổ” rất là phi thường, nhưng đó chỉ là những lời đồn, chứ lão chưa từng gặp mặt bao giờ, thì làm sao lão chịu phục được?
Người mà thật tình khiến lão chịu phục là một trong những nhân vật có tên tuổi trong hắc đạo mà lão sắp phải gặp ở ngày mai.
Người đó là bạn của sư phụ lão, võ công còn hơn sư phụ lão nhiều.
Với những nét võ công tuyệt học mà Lý Thanh Hùng vừa thi triển ra, lão không khỏi lấy làm cho ngạc nhiên và nghĩ đến võ công của Không Không Tổ.
Qua một phút nghi ngờ, Bách Cầm Thần Quân ngẩng đầu lên, nói với Lý Thanh Hùng.
- Tiểu tử ngươi có thể về phòng nghỉ được rồi! Ngày mai chúng ta nói tiếp.
Lý Thanh Hùng cảm thấy như mình vừa bị trêu chọc, đột nhiên chàng quay đầu bỏ đi, chàng bất bình lẩm bẩm :
- Nếu không phải vì nàng thì... Hừ!
Đặng Thu Hụê nhìn theo cho đến lúc bóng chàng khuất dạng trong đêm tối, mới nhủ thầm :
- Hùng ca, tha lỗi cho em! Thật cha em đã hành động không phải.
Bách Cầm Thần Quân quay lại nói với Đặng Thu Huệ :
- Huệ nhi, còn không về phòng, nghĩ gì đến sững người ra thế?
- Cha!... Không Không Tổ là ai vậy?
- Con nít đừng có hỏi nhiều! Hãy nhớ lấy, từ nay cha không cho phép con tới lui với nó nữa.
- Tại sao thế cha?
- Không tại sao cả? Nếu không nghe lời cha sau này chớ trách cha vô tình.
Đặng Thu Huệ thấy cha nhất định ngăn cấm, tức đến muốn khóc đi được, rồi vụt chạy về phòng.
Sáng hôm sau vừa ngủ dậy thì Lỳ Thanh Hùng đã đòi đi ngay.
Truy Vân Thần Khất nghĩ thầm :
- ”Lão đệ hồi giờ muốn xem trận đấu, hôm nay ở đây sắp có trận kịch chiến rất hay, sao nó lại đòi đi? Thật kỳ lạ! Nghe nó nói lại chuyện đêm qua, giữa nó và con gái của Bách Cầm Thần Quân, đáng ra nó phải ở lại mới đúng, hay là chúng nó đã gây lộn với nhau rồi”?
Tuy nghĩ thế nhưng lão vẫn không nói ra.
- Lão đệ muốn đi cũng phải nói với chủ nhân một tiếng chứ!
Hai người đi ra cửa. Lúc đó đúng vào giờ ăn sáng của hàng ngàn hàng vạn con thú nuôi trong rừng.
Lý Thanh Hùng và Truy Vân Thần Khất đều thầm khen :
- Bách Cầm Thần Quân! Thật đúng với cái tên của lão! Chỉ cần nhìn vào thức ăn của bày thú cũng đủ nể lão rồi.
Ngay lúc đó một người từ trong nhà chạy ra, chắp tay thưa :
- Chủ nhân tôi có căn dặn rằng: Hai vị ngủ dậy mời hai vị đến sảnh đường.
Dứt lời người ấy liền dẫn hai người đi.
Không bao lâu đã đi đến trước một ngôi nhà đỏ, trước nhà có treo một con két.
Vừa thấy hai người đi đến, con két khẽ kêu lên ranh mãnh :
- Mời ngồi! Mời ngồi!
Hai người bất giác bật cười.
Bỗng bên trong có tiếng cười ha hả của Bách Cầm Thần Quân dội ra. Lão nói lớn :
- Lão ăn mày! Chiêu đãi có gì chậm trễ xin tha lỗi nhé.
Truy Vân Thần Khất đáp lớn :
- Lão ăn mày và lão đệ, đã quấy rộn một đêm, bây giờ đến đây xin cáo từ. Còn ơn giải chất độc Kim Xà, lão ăn mày tôi xin nhớ mãi!
Bách Cầm Thần Quân nói vọng ra :
- Hai vị muốn đi cũng chờ ăn sáng xong rồi hãy đi, sao lại đi gấp thế?
Lý Thanh Hùng vốn tính muốn ở, nên thầm nghĩ :
- “Lão quái này sao hôm nay, bỗng dưng tánh tình biến đổi. Đã không phách lối như xưa mà còn ôn tồn, từ tâm như vậy kìa? Hay là lão có ý định gì đây...?”
Chàng cón đang suy nghĩ thì đã nghe Truy Vân Thần Khất nói tiếp :
- Lòng tốt của Đặng huynh tôi rất cám ơn, nhưng...
- Hai người muốn đi tôi cũng không thể miễn cưỡng được, nhưng... hãy...
Bách Cầm Thấn Quân mặt tỏ vẻ u buồn, chận ngang câu nói của Truy Vân Thần Khất.
Truy Vân Thần Khất thấy vậy vội nói :
- Đặng huynh! Huynh và tôi là hai người bạn tốt, có chuyện gì thì huynh cứ việc nói ra đi.
- Lão ăn mày! Ngươi đã biết tính tôi rồi, nếu không phải có việc quan hệ đến tính mạng, thì tôi cũng không nói ra làm gì.
- Nhưng là việc gì?
- Tôi muốn nhờ lão một việc... về con gái của tôi.
- Ha! ha, tôi tưởng là việc đại sự gì, té ra là nhờ lão ăn mày này làm mai. Được rồi! Lão ăn mày này sẽ bảo đảm cho điều ấy.
- Không phải! Lão lầm rồi!
Ngừng một lát, Bách Cầm Thần Quân nói tiếp :
- Không phải là việc chung thân của con gái tôi mà là việc hậu sự của nó.
Truy Vân Thần Khất không hiểu ý của Bách Cầm Thần Quân muốn nói gì, lão cười đùa nói :
- Đặng huynh đừng có nói đùa như thế, con gái của huynh đang đàng hoàng như vậy, sao nó lại bị chết chứ?
- Nói ra thì dong dài lắm... Lão có biết hôm qua tôi đã nhận được một bức thư?
- Phải! Lão ăn mày này đã thấy.
- Đó là một chiến thư! Hôm nay tại Bách Cầm Cư này sẽ có một trận quyết chiến.
Mười hai năm trước, khi còn ở Lỗ Đông tôi có giết chết một tên cường đạo. Rồi mười hai năm sau, vào ngày này lại là ngày tôi chôn xác ở đây.
Ngừng giây lát Bách Cầm Thần Quân nuốt nước bọt nói tiếp :
- Đêm qua tôi không nhắm mắt được, nghĩ lại những hành động về dĩ vãng của tôi thật khủng khiếp. Tôi phải thanh toán, tự trả lấy kiếp này, không thể để dây dưa mãi đến kiếp sau. Vì vậy nên tôi mới phiền đến lão vài việc. Sau khi tôi chết, mong lão nhớ lại những lời mà tôi và lão đã giao kết khi xưa, nhờ lão chiếu cố dùm cho tiểu nữ, nếu như lão nhận lời, thật tôi không còn gì vui mừng bằng. Nếu như tôi chết đi cũng được yên tâm phần nào.
Nói đến đây Bách Cầm Thấn Quân nghẹn lời, chẳng còn nói được nữa, đôi mắt lão đỏ ngàu rươm rướm lệ.