*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.EDITOR: LAM
Ngày hôm nay, trò chơi thực tế Trốn Khỏi Mật Thất lấy chủ đề kinh dị về một cô nữ sinh trung học làm chủ đạo. Bối cảnh kể về cái chết kỳ lạ của một cô gái ở trường nữ sinh tư thục, sau khi chết cô biến thành ác quỷ và quay trở lại trường học để báo thù, nhiệm vụ của người chơi là thông qua manh mối tìm cho được kẻ giết người cũng như đồng lõa đứng sau.
Trong quá trình chờ đợi, cả đám đồng loạt nhìn tập tranh ảnh giới thiệu.
Dương Kha rét run phản đối, “Tại sao lại chơi cấp độ kinh dị? Thập Ngũ, rõ ràng trong điện thoại cậu nói bữa nay tụi mình sẽ chơi loại hình giải đố thư giãn mà.”
Du Trọng Hạ, “Ban đầu đúng là như thế, nhưng bởi vì không hẹn trước cho nên chỉ còn lại loại hình này thôi. Bên cạnh đó, mày có thể giải được câu đố à? Mày làm gì có tí thông minh nào?”
Dương Kha oan oan ức ức, dáo dác nhìn thầy Phí và vài người bạn học khác, cậu học sinh cấp ba với thân hình cuồn cuộn cơ bắp như Tony Jaa
(*) lại mở lời thỉnh cầu với mọi người, “Tụi bây nhớ phải bảo vệ tao đó, tao sợ nhất là nữ quỷ.”
Du Trọng Hạ và hai cậu học trò ban thể chất còn lại không hề bị lay chuyển, bọn họ dùng ánh mắt không khoan nhượng để trao đổi với nhau, thậm chí còn lên kế hoạch trêu chọc Dương Kha khi trò chơi bắt đầu.
Phí Tân chưa từng chơi qua Trốn Khỏi Mật Thất, sau khi xem xong tập tranh ảnh kia, dần dà trong lòng hắn xuất hiện một nỗi lo lắng bất an chẳng thể gọi thành tên, trò chơi này đáng sợ đến thế sao? Sẽ kinh dị đến mức nào đây?
Thỉnh thoảng Phí Tân cũng có xem qua phim kinh dị, hắn là người theo chủ nghĩa duy vật không tin vào ma quỷ thần thánh, những loại phim kinh dị mà hắn tìm kiếm đều thuộc thể loại thần bí và đốt cháy não
(1). Hắn không mấy thích hiệu ứng ma quỷ lượn tới lượn lui dọa người, hắn rất ít khi xem bởi vì mỗi lần coi là y như rằng bị hù cho hết hồn.
Thế nhưng ở trước mặt học trò cũ thầy Phí có thể không giữ hình tượng ư? Hắn chẳng những không biểu lộ ra sự hồi hộp lẫn sợ hãi mà còn hùa theo đám Du Trọng Hạ cười nhạo Dương Kha một trận.
(*) Nguyên văn 托尼·贾 – Tony Jaa sinh ngày 5 tháng 2 năm 1976 là một diễn viên, võ sĩ, chuyên viên giáo dục thể chất, chỉ đạo hành động, diễn viên đóng thế, giám đốc, và tu sĩ Phật giáo người Thái Lan. Ở Việt Nam nhiều người biết đến Tony Jaa với bộ phim Truy Tìm Tượng Phật. (1) Nguyên văn 烧脑 – Đốt cháy não là những bộ phim đòi hỏi khán giả phải xem một cách tập trung, không bỏ sót một chi tiết nào từ đó đưa ra những lập luận, lí lẽ cho riêng mình. Nói cách khác đốt cháy não là thể loại dành cho những người có IQ cao, thích phân tích vấn đề.Kế đó, tới lượt bọn họ nhập cuộc.
Khoảnh khắc bước vào, Phí Tân ngay lập tức chết lặng.
Cái này… Khủng khiếp quá đi mất a a a a a a a a a a!!!
Dương Kha hét lên một cách đầy thảm thiết, “”A a a a a a! Tui không chơi nữa! Mau thả tui ra ngoài!!!”
Du Trọng Hạ, “Ngậm miệng! Mày còn la lên nữa thì chức đội trưởng sẽ thuộc về mày đấy.”
Phí Tân câm nín, hắn nuốt một nửa âm thanh “A” mới vừa bị che lấp bởi tiếng hét của Dương Kha trở lại vào trong.
Dương Kha, “Hu hu hu, Thập Ngũ tui hận cậu.”
Du Trọng Hạ không hề hoảng loạn, cậu chàng rất giỏi trong việc tìm kiếm manh mối, hiệu ứng tiếng động đáng sợ cũng như những đạo cụ đột nhiên xông ra ngoài đều trở nên vô dụng với cậu.
Hai cậu học trò khác tuy rằng cũng bị dọa cho hết hồn nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, bọn họ tích cực hỗ trợ phá giải đáp án.
Linh hồn của Dương Kha đã muốn xuất ra khỏi cơ thể và gần như lâm vào trạng thái hôn mê, thế nhưng mong muốn sống sót của hắn đã giúp hắn trụ vững tới tận lúc này.
Phí Tân cố gắng bình tĩnh theo sát Du Trọng Hạ, cùng em ấy tra tìm dấu vết, ngẫu nhiên còn có thể đưa ra ý kiến cũng như ý tưởng của mình cho nên em ấy vẫn chưa phát hiện ra sau khi tiến vào cuộc chơi hắn đã bị hù suýt tí nữa là tè cả ra quần.
Thời điểm bước vào lớp học múa, ba mặt trên tường của phòng học đều là gương chạm đất mờ mờ ảo ảo xuất hiện bên trong thứ ánh sáng chập choạng. Dây thần kinh của Phí Tân bỗng dưng thắt lại, những chiếc gương xuất hiện trong tình huống kinh dị thường sẽ bộc phát ra một loại năng lượng đáng sợ khổng lồ. Hắn không dám nhìn chằm chằm vào một chỗ mà là giả vờ tùy tiện quan sát xung quanh, kết quả trong vô ý lại chạm mắt với “Nàng” ở phía bên kia mặt gương.
Đội trưởng Du Trọng Hạ đang ngẩng đầu dòm về phía bức tranh chân dung được treo bên trên một tấm gương nào đó, cậu cảm thấy manh mối rất có thể nằm ở đây.
Bên tai thỉnh thoảng lại vang vọng tiếng nước nhỏ giọt hòa với điệu cười khúc khích của một người con gái, còn thêm cả tiếng “Hức” của thầy Phí nữa.
Du Trọng Hạ, “?”
Vừa mới xoay người lại thì đã bị Phí Tân ôm cổ.
Du Trọng Hạ, “???”
Phí Tân cao hơn Du Trọng Hạ, hắn tuyệt vọng cúi đầu đem mặt vùi vào trong cần cổ của cậu chàng, hai mắt chẳng dám nhìn vào mấy tấm gương xung quanh, hơi thở của hắn ngập tràn sợ hãi.
Lúc này, Dương Kha cũng nhìn thấy “Nàng” ở bên trong mặt gương, hắn ngay lập tức bật ra một tiếng thét kinh hoàng, “Má ơi!!!!!!”
Sau đó cũng tương tự như thầy Phí, hắn ôm chầm lấy cổ của cậu bạn cùng lớp đứng sát mình, ôm thì thôi đi, lại còn như một con Gấu Túi lực lưỡng dùng cả tứ chi quấn chặt lấy cơ thể của người ta.
Cậu học trò thể chất kia bị làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, “… Đệch, mày còn đáng sợ hơn nữ quỷ đó.”
Dương Kha, “Má!!! Tao đách chơi nữa!!! Hu hu hu hu hu!!!”
Cậu học trò thể chất nhân cơ hội chiếm món hời thân phận, “Thôi nào, thôi nào, Kha Kha ngoan, mẹ ở đây.”
Du Trọng Hạ cũng sờ đầu của Phí Tân, nín cười nói, “Tân Tân ngoan, có mẹ đây rồi.”
Phí Tân, “…”
Song, hắn sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ hỏi, “Trong gương còn không?”
Du Trọng Hạ hoàn toàn không ngờ Phí Tân sẽ hoảng loạn đến mức này, có chút đáng yêu, cậu lên tiếng, “Còn, chớ có mở mắt, em kéo thầy đi.”
Phí Tân nghe lời buông ra Du Trọng Hạ, bàn tay bị em ấy nắm lấy, hắn nghe em ấy chỉ thị những người còn lại gỡ bức tranh chân dung kia xuống, hình như mặt sau có manh mối gì đó, kế tiếp hắn bị em ấy dẫn dắt chậm rãi rời đi, có vẻ như đã rời khỏi phòng học múa?
Hiệu ứng âm thanh được chuyển sang một loại khác rồi.
Phí Tân hỏi, “Ra ngoài chưa?”
Du Trọng Hạ, “Ừ, cơ mà nơi này không khác chỗ ban nãy là bao, thầy cứ nhắm mắt lại đi.”
Dương Kha ở phía sau rít gào, “”A a a a a má ơi!!!”
Nội tâm Phí Tân sợ hãi không thôi, hắn quả thực không dám mở mắt, bàn tay bị Du Trọng Hạ nắm lấy, mù quáng đi theo cậu chàng. Lòng bàn tay của hắn tuôn ra mồ hôi lạnh trong khi tay của em ấy lại rất khô ráo và ấm áp, kích cỡ bàn tay của em ấy nhỏ hơn hắn một vòng, thay vì nói em ấy nắm tay hắn chính xác hơn phải là hắn nắm trọn bàn tay của em ấy mới đúng.
Khi con người rơi vào trạng thái kinh hoàng, adrenaline
(2) sẽ nhanh chóng túa ra, mà loại hormone kích thích này sẽ khiến họ trở nên nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.
Phí Tân: Đó là lí do tại sao tim mình lại đập nhanh đến vậy, chỉ là ảo giác thôi. Đây là phản ứng bình thường của cơ thể, không phải vì những nguyên nhân khác.
(2) Nguyên văn 肾上腺素 – Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, nó làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng từ 2 đến 3 phút.Hắn cảm giác được không gian xung quanh thay đổi, hiệu ứng kinh dị đặc thù đã biến mất thay vào đó là một vài tiếng vang quỷ dị nhè nhẹ, không mấy đáng sợ.
Tiếng kêu thảm thiết của Dương Kha cũng dứt hẳn.
Du Trọng Hạ dừng lại sau đó nói, “Thầy Phí, chỗ này hết dọa người rồi, thầy có thể mở mắt.”
Phí Tân nghe vậy nên mới mở mắt ra.
Trước mặt hắn là một cái tủ kính trưng bày, bên trong tủ tản mác thứ ánh sáng xanh lá lập lòe, một cô “Nữ quỷ” không mặt với mái tóc dài đang đứng gần trong gang tấc.
Phí tân, “…………………………”
Du Trọng Hạ, “Ha ha ha ha ha ha! Bất ngờ không? Ngạc nhiên chưa?”
Phí Tân: Adrenaline khiến tui không thể khống chế nổi sự kích động này.
Tay của hắn vẫn còn nắm lấy tay của Du Trọng Hạ, hắn thuận thế đè cậu chàng lên trên mặt tủ kính trưng bày… Bốp bốp tẩn cho đứa nhỏ khó ưa này một trận.
Cuối cùng, đội trưởng Du Trọng Hạ dựa vào sự khôn ngoan và can đảm hơn người của mình đã dẫn dắt cả đội qua cửa thành công, hóa giải sự thật về lời nguyền quỷ ám ở trường nữ sinh tư thục.
Bữa tiệc BBQ vào buổi tối.
Dương Kha hoàn hồn trở lại, hắn chủ động đảm đương chức trách nướng thịt cho cả đội.
Bọn họ xì xào thảo luận về trò chơi ngày hôm nay nhưng mặc nhiên không một ai dám cười nhạo thầy Phí, suy cho cùng người ta cũng là chủ chi của chầu ăn này.
Sau khi đã hàn huyên một lát về Trốn Khỏi Mật Thất, bọn họ lại chuyển sang một vài tin tức thú vị ở bên trong trường học.
Học trò thể chất A, “Thầy Phí chắc vẫn chưa biết đâu nhỉ? Thầy vừa rời Thất Trung một cái là Du Trọng Hạ đã ngay lập tức nổi tiếng trở lại.”
Phí Tân, “Thầy biết, nghe nói em ấy chạy tới sinh sự với mấy cậu năm cuối, may là chưa bị người ta đánh chết.”
Du Trọng Hạ, “Em sinh sự bao giờ?”
Học trò thể chất B, “Chuyện khi ấy không thành vấn đề nhưng sau đó lại có kha khá mấy chị 12 thường xuyên chạy tới nhìn mày, cái này còn không gọi là sinh sự hả? Mấy gã nam sinh cuối cấp hận mày tới chết đi sống lại đấy.”
Phí Tân, “Quào, khá lắm khá lắm, lợi hại lợi hại, Du Thập Ngũ quả nhiên danh bất hư truyền.”
Du Trọng Hạ, “Tao bó tay rồi đó, người ta muốn xem tao làm sao cản được? Tao đã nói là tao không muốn làm phi công, có nhìn tao cũng vô ích, người ta không nghe thì tao đành chịu.”
Dương Kha, “Mấy người… Đàn chị lớn tuổi chỗ nào? Học 12 bằng tuổi cậu mà, cậu giả vờ làm trẻ vị thành niên trà trộn vào đám 11 như tụi tui để làm cái gì?”
Du Trọng Hạ, “Không phải vấn đề tuổi tác, dáng vẻ của mấy nhỏ đỏ trông già chát, nhìn một phát biết ngay năm cuối.”
Phí Tân, “Sao em lại nói con gái nhà người ta như vậy? Thô lỗ quá đấy.”
Ba cậu học trò thể chất đồng loạt chỉ tay về phía Du Trọng Hạ, “Mi quá thô lỗ.”
Du Trong Hạ, “Pờ lè pờ lè.”
Dương Kha, “Thầy Phí, thầy không biết đâu, Thập Ngũ quái gở lắm, cậu ta đánh giá mức độ lão hóa của con gái không phải dựa vào nhan sắc hay độ tuổi đâu, mà là…” Hắn khoa tay múa chân ở trước ngực rồi mới nói, “… To hay nhỏ.”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hà bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, “Tao chỉ thích màn hình phẳng thôi, nào có như đám tụi mày, phẩm vị tầm thường.”
Cậu bắt đầu mách lẻo, “Thầy à, tụi nó thường tụ tập cùng nhau coi Victoria’s Secret đó.”
Nhóm thể chất nháo nhào hết cả lên, “Phẩm vị tầm thường mới coi Victoria’s Secret? Tụi tao thấy mày cứ gay thế nào ấy… Làm gì có thằng đực rựa nào không thích Victoria’s Secret? Chả có nhẽ thầy Phí lại chưa từng xem qua?”
Phí Tân, “… Thầy chưa.”
Du Trọng Hạ, “Nghe đi, nghe đi, con người thầy Phí đâu có tầm thường như tụi bây.”
Dương Kha, “Thầy Phí, thầy chưa coi qua thật hở?”
Phí Tân, “Ừ, thầy cảm thấy… Có chút xấu hổ.”
Hắn chưa hề xem Victoria’s Secret nhưng những đoạn ngắn kinh điển hoặc hình ảnh tuyên truyền được người ta cắt ra thì có, đẹp thì đẹp nhưng thiếu tinh tế, không phải là loại hình yêu thích của hắn. Những bộ nội ý có cánh là điểm mù trong thẩm mĩ quan của hắn, ngoại trừ màu sắc khác nhau hắn hoàn toàn không thấy có cái gì bất đồng nữa. Hắn không được như Du Trọng Hạ biết rõ gout của bản thân là ngực phẳng, hắn không có sở thích đặc biệt nào đối với cơ thể của người khác giới. Hắn cho rằng tỉ lệ và sự cân đối mới là điều quan trọng nhất. Ngoại trừ Chung Sở Hồng trên màn ảnh ra thì cảm giác mà hắn dành cho phái nữ rất mơ hồ.
Nhóm thể chất ngỡ ngàng không ngớt, có những chàng trai trên thế giới không thích xem chương trình Victoria’s Secret ví dụ như kẻ quái gở Du Trọng Hạ chẳng hạn, thế nhưng tuýp đàn ông như thầy Phí ấy vậy mà lại xấu hổ khi coi?
Du Trọng Hạ trịnh trọng tuyên bố, “Tân Tân nhà tao là một đứa nhỏ ngây thơ nào có như một số người dậy thì sớm cơ bắp đầy mình, hormone dư thừa, cả ngày chỉ biết ảo tưởng về nữ sinh. Người ta mới nói với tụi bây dăm ba câu mà tên của con cái sau này tụi bây cũng đã nghĩ ra luôn rồi.”
Nhóm thể chất bị trúng đạn chỉ biết vùi đầu ăn thịt nướng, làm bộ như những lời vừa nãy của Du Trọng Hạ không phải là đang nhắc đến bọn họ.
Tan cuộc ai về nhà người nấy, đám Dương Kha muốn ngồi tàu điện ngầm cho nên có ý gọi cậu đi chung.
Du Trọng Hạ tự hào khoe khoang, “Tao không về nhà, tao muốn tới chỗ thầy Phí ngủ chung với ổng.”
Đám Dương Kha tức giận nói, “Thầy Phí, cậu ta đã bỏ bùa mê thuốc lú gì thầy thế?”
Phí Tân, “Cái đó…”
Du Trọng Hạ không ngần ngại cướp mất nam thần của nhóm học trò ban thể chất sau đó nôn nóng chen ngang, “Đương nhiên là vì ngủ chung với tao vui quá mà, a hi hi.”
Phí Tân, “…”
Đám Dương Kha hùng hùng hổ hổ chấm dứt cuộc trò chuyện, cả bọn rủ nhau đi đến trạm tàu điện ngầm.
Du Trọng Hạ ngồi ké xe của hắn, vào trong nhà trọ ăn chực Nama chocolate
(3), dùng nhờ bàn chải đánh răng chạy bằng điện, xài ké máy nước nóng, cuối cùng là ngủ luôn trên giường của hắn. Khoảng thời gian này chứng mài răng của em ấy đã được cải thiện, chỉ nghiến vài lần vào buổi sáng trước khi tỉnh dậy mà thôi.
(3) Nguyên văn 生巧 – Nama chocolate là một loại chocolate tươi của Nhật, vỏ ngoài được phủ một lớp bột cacao tạo nên vị mướt mịn tan chảy của chocolate tươi quyện với vị hơi đắng của lớp bột cacao bên ngoài.Phí Tân nhanh chóng báo cáo chuyện này với Phí Văn Khiêm, ông nói đây là dấu hiệu cho thấy tình trạng đang được biến chuyển rõ rệt, chứng tỏ rằng điều kiện sinh hoạt cũng như tâm lý của Du Trọng Hạ dạo gần đây đã thay đổi theo chiều hướng tích cực.
Phí Văn Khiêm còn hỏi con trai mình đã giúp đỡ Du Trọng Hạ bằng cách nào.
Phí Tân ăn ngay nói thật, hắn bảo mình chẳng làm gì hết.
Có vẻ như Du Trọng Hạ chỉ cần một mối quan hệ tương đối ổn định và lâu dài để có thể chiếm được cảm giác an toàn cũng như khiến cho tâm trạng của em ấy bình tĩnh trở lại. Song, tại bên trong sợi dây liên kết này, Phí Tân không cần động tay động chân, hắn chỉ cần chấp nhận nó mà thôi.
Sau khi tắt đèn, Du Trọng Hạ đột nhiên hỏi, “Ngày hôm nay thầy chơi loại hình trường học kinh dị bị dọa cho sợ đến như thế kia, buổi tối chắc sẽ không mơ thấy ác mộng đâu ha?”
Phí Tân, “Sẽ không, thầy không có yếu đuối như vậy.”
Du Trọng Hạ, “Ồ… Hổng có yếu đuối thế thầy nhào vô ngực em làm gì?”
Phí Tân, “…”
Du Trọng Hạ, “Nếu mất ngủ thì cứ việc hét và lăn vào vòng tay của em nha.”
Phí Tân trở mình, xoay lưng lại với cậu chàng.
Du Trọng Hạ xáp tới, từ đằng sau nở một nụ cười u ám quái dị, lại còn thổi khí ở bên tai hắn.
Phí Tân, “… Còn quậy nữa thầy đánh em liền đó.”
Du Trọng Hạ thoái lui, cậu nói, “Thầy sợ rồi, sợ rồi, sợ rồi.”
Tony Jaa:
Nama chocolate: