Dưỡng Ngư

Chương 31

Ban đầu hải thị là chợ nhỏ giao lưu giữa những sinh vật trên lục địa và hải tộc, trao đổi những vật phẩm mà hai nơi thiếu sót, sau này phát triển hơn liền biến thành thị trường giao dịch vật quý của tất cả chủng tộc phi nhân loại với một số ít con người tham gia. Hải thị nằm trên một đảo nhỏ hẻo lánh ở Nam Sa, từ hơn ba mươi con trai thể lực xuất chúng thủ hộ trông coi che giấu. Tùy rằng mỗi năm hải thị chỉ mở cửa hai lần, nhưng lại là trạm vận chuyển hàng hóa của lục địa lẫn hải tộc, nên trên đảo vẫn có cư dân cư trú, yêu thú tinh quái các loại đều có, nộp tiền thuê lao động là có thể định cư.

Mặc kệ đảo nhỏ hay hải thị đều là vật của tộc nhân ngư, nên vì là thành viên trong tộc, người nhà với nhau cả, Âu được chính sách ưu đãi: miễn tiền thuê bao chỗ ở, được tự do lựa chọn nghề nghiệp.

Tuy nói được tự do chọn nghề nhưng Ngân Nguyệt đã đăng ký sẵn công việc cho bọn họ:

Đơn hộ thương nghiệp.

Phạm vi kinh doanh: Hải sản cùng thức ăn chín.

Mặc khác còn có chức trách của chủng tộc:

Nhân ngư: Giữ gìn trị an trật tự.

Nhân loại:

Đối đồng tộc giữ hết tất cả tin tức bí mật về chủng tộc phi nhân loại.



Khi hải thị mở cửa bất cứ lúc nào cũng phải phục vụ tiếp đãi đồng tộc.



Dốc lòng chiếu cố bạn đời.



Nhà ở nằm bên sườn núi ở bờ biển, nhà ở có hai phòng, hai sảnh, một nhà bếp với một nhà tắm độc lập, diện tích mỗi phòng lớn hơn gấp ba lần phòng trọ bình thường của con người, trong mỗi phòng___ dù cho là nhà bếp hay phòng tắm toilet__ đều có một cái hang cao cỡ nửa người, chiếm hơn một nửa diện tích căn phòng, hang lớn làm bằng thủy tinh, nối thẳng đến biển rộng.

“Hang cá là vật bố trí tiêu chuẩn trong nhà ở của chủng tộc trên đất liền với nhân ngư, các đồ dùng sinh hoạt khác đều được bố trí dựa theo tiêu chuẩn trong các phim truyền hình của nhân loại, nếu có cần vật nào khác có thể đưa đơn trình xin ta.”

Ngân Nguyệt toát ra giải thích tình huống cho Thiệu Niên Hoa rõ, hắn thanh thản ghé trên hang cá bên cạnh, nghiêm túc nói:

“Hang cá thông đáy biển, thời điểm thủy triều lên có thể tràn ra, rất ẩm ướt, nhưng mà lâu dài ngươi sẽ quen thôi. Tất cả vật phẩm trong phòng đều dùng pháp thuật phòng chống ẩm ướt không thấm nước, cho nên tuyệt đối không được tự mình trang hoàng bố trí sửa chữa, cũng không thể sử dụng sản phẩm thấp kém của nhân loại, những vật ngươi đem đến trừ bỏ đồ dùng cá nhân còn lại đều đóng gói lại cho ta, ta sẽ tiện đường đem cho dực tộc trả về chỗ cũ – nhà của ngươi.”

Thiệu Niên Hoa nhất tay đưa ra ý kiến:

“Ta còn có một cái bể cá nữa, bên trong có vảy lúc chưa thành niên của Âu.”

Ngân Nguyệt suy nghĩ, nói:

“Giữ vảy đi, ngươi có thể xin một cái bình mới.”

Thiệu Niên Hoa gật gật đầu.

“Ở nơi này không được ra ngoài một mình, có việc rời đi phải trình đơn xin, sẽ có chuyên gia tiếp nhận. Có thể liên lạc thông tin với bên ngoài cùng lên mạng, nhưng nghiêm cấm tiết lộ tin tức về chủng tộc khác và nơi này ra ngoài.”

Tiếp tục gật đầu.

“Nhân loại ở hải thị rất ít, đều giống ngươi là bạn đời của chủng tộc phi nhân loại, cho nên không cần cố ý đi thân cận đồng tộc, bằng không thực dễ dàng gây ra tranh chấp.”

......

“Ừm chắc khoảng nhiêu đó thôi.”

Ngân Nguyệt gõ gõ hang cá, lại bổ sung:

“Còn có, thức ăn của nhân loại cho Âu ăn như đồ ăn vặt thôi, không cần chiều y quá, ăn nhiều thức ăn chín quá hệ tiêu hóa của nhân ngư sẽ thoái hóa. Hơn nữa sức ăn của y gấp hai con người, đều cho y ăn ngươi bán cái gì bây giờ.”

Những thứ cần dặn dò Ngân Nguyệt đều nói xong rồi, Thiệu Niên Hoa lắc lắc cái đầu hơi choáng của mình, thở hổn hển, hỏi:

“Cho hỏi Âu đi đâu thế? Sáng giờ vẫn chưa thấy.”

Ánh mắt màu xám nhạt của Ngân Nguyệt liếc hắn, lại quét túi quả táo ở góc tường, Thiệu Niên Hoa bật người hiểu ý, chia một nửa cho hắn. Hắn vừa lòng gật gật đầu, phụng phịu hồi đáp:

“Y đi bắt cóc lão hàng xóm của y rồi. Phải rồi, kỳ thật ta thích quả nho và dưa hấu hơn.”

Thiệu Niên Hoa:

......

Lúc chạng vạng, Âu an trí tốt đại rùa biển, toát ra từ hang cá trong nhà bếp, trở mình nhảy xuống sàn nhà, từ phòng bếp lăn đến phòng ăn rồi tiếp lăn đến qua phòng khách rồi qua sảnh vẫn lăn tiến phòng ngủ, tìm được Thiệu Niên Hoa đang sửa sang lại tủ quần áo, vui vẻ nhào qua người hắn, ôm cổ hôn một cái:

“Ôm ta ra ngoài! Đi bờ biển!”

Thiệu Niên Hoa thấy y trở về cũng vui mừng vô cùng, ném quần áo ướt nhẹp qua một bên, cúi người xuống ôm lấy nhân ngư, nước tích tích rơi ướt sàn nhà ra cửa, hự hự cắn răng cố ôm y ra khỏi nhà đến vách đá__ không có sức nổi của nước biển, nhân ngư nặng cực kỳ.

Ngồi trên bờ biển, Âu nghiêm trang chỉnh tóc, sửa sang lại vây đuôi, sau đó bảo hắn nhắm mắt.

Thiệu Niên Hoa nghe lời nhắm mắt lại, đoán rằng nhân ngư có cái gì đó kinh hỉ muốn cho hắn?

Một lát sau, miệng bị nhét một mảnh gì đó cứng cứng.

“Ăn mau!”

Âu thúc giục hắn.

Ngọt, có một mùi nhẹ, Thiệu Niên Hoa mở mắt ra, phát hiện vật ngậm trong miệng là vảy của Âu!

“Làm gì thế?!”

Thiệu Niên Hoa sợ hãi la!

“Tặng ngươi á.”

Âu đắc ý vẫy vẫy đuôi, cảm thấy hơi đau, lại ôm lấy thổi thổi___ Miếng vảy kia là lấy từ trên đầu đuôi, lúc xé xuống có dính chút thịt, một tia máu đỏ dọc theo đường vân vảy thấm ra.

“Ngươi chưa nghe qua sao, ăn thịt nhân ngư có thể trường sinh bất lão!”

Đây là nghi thức hôn lễ của nhân ngư.

Hai bên kéo xuống vảy có hình dạng hoàn mỹ nhất trên đầu đuôi của nhau, vảy đó sẽ nhét vào miệng vết thương của đối phương, làm cho huyết nhục dung hợp lẫn nhau, lẫn nhau chia sẻ thương tổn, chia sẻ sinh mệnh.

Năng lực chữa trị của nhân ngư rất mạnh, không bao lâu miếng vết thương đã khép lại, vảy của đối phương vĩnh viển sẽ ở lại trên người mình. Cho nên trên đuôi có vảy khác màu là minh chứng cho nhân ngư đó đã có bạn đời.

Âu vỗ vỗ mặt của Thiệu Niên Hoa, kéo lại sự chú ý của hắn đừng để hắn quan tâm cái đuôi của mình, dưới ánh sáng mờ của chạng vạng Âu trịnh trọng nhìn hắn.

Như lúc lên tiếng muốn nuôi hắn, nhân ngư nâng cao cằm, kiêu ngạo tuyên bố:

“Thần biển làm chứng, từ giờ trở đi Thiệu Niên Hoa là của ta, Âu cũng thuộc về Thiệu Niên Hoa. Ta cho phép ngươi chia sẻ sinh mệnh với ta, thẳng đến kết cuộc.”
Bình Luận (0)
Comment