Dưỡng Ngư

Chương 4

Trong mắt Âu cái con người đang vò đầu bứt tai, mặt mũi nhăn nhó nhích tới nhích lui, miệng phát ra âm thanh quang quác lộn xộn, hoa tay múa chân, thật sự rất thú vị. Tràn đầy thích thú nhìn hắn nửa ngày, rốt cục nhịn không được cười ha hả:

“Con người thật sự rất thú vị ha ha ha! Ngốc đến mắc cười!”

Thiệu Niên Hoa bị nụ cười nở rộ bất ngờ của y làm chói mù mắt, âm thanh do nhân ngư phát ra ôn nhu như sóng biển, nhộn nhạo cào tim hắn, khiến tim hắn như muốn chảy thành nước.

Kỳ thật bất đồng ngôn ngữ cũng không quá khó để vượt qua.

Rào cản thật sự ở chỗ… trọng yếu là thanh âm của các ngươi không cùng tầng sóng.

Trao đổi thất bại, Thiệu Niên Hoa chán nản ngồi trên đá ngầm đánh giá xung quanh, từ nơi này có thể nhìn thấy bờ biển, nhưng khoảng cách rất xa, hiện tại hắn vừa mệt vừa khát, vết thương dính nước biển bị phỏng, toàn thân mệt mỏi không có sức, có thể đã hơi phát sốt, với sức của chính mình bơi qua đó thật khó khăn.

Bãi biển trống trải không người, nơi mình đang ở là khu đá ngầm, xác suất có thuyền đi qua vô cùng thấp___ có lẽ do nơi nhân ngư thường đến hẳn rất bí ẩn, bằng không sớm bị con người bắt vào sở nghiên cứu hoặc viện hải dương.

Tuy không tiếp xúc với nhân loại, nhưng nhân ngư vẫn thực thân thiện, nghĩ thế Thiệu Niên Hoa ngây ngốc cười rộ.

Có lẽ do phát sốt hồ đồ, hắn dường như hoàn toàn quên mất bản thân mình bị ai làm cho bị thương, vì ai mà mình phải chịu tình cảnh khốn khổ này.

Nhân ngư không biết dạo chơi ở đâu cuối cùng cũng quay trở lại, y lết lên ngồi trên đá ngầm, một nửa đuôi cá ngâm trong nước, đều đều vẫy mặt biển.

Âu móc ra một đống hỗn hợp bùn + tảo biển đắp lên vai Thiệu Niên Hoa, cả chỗ quần áo bị xé vỡ cũng không buông tha, trét kín nơi đó mới vừa lòng ___ hương vị thịt người quá nồng, ngửi khó chịu.

Thiệu Niên Hoa chịu đựng đau đớn từ miệng vết thương truyền đến, sờ mái tóc dài mềm mượt trơn bóng của nhân ngư – người đang giúp hắn “chữa thương”, một con cá nhỏ trong suốt bằng nửa đầu ngón tay từ trong sợi tóc chui ra. Cá nhỏ không vui bật lên một cái, bộp, rơi về biển cả.

“Cái đó không ăn được.”

Âu thương hại nhìn con người ngu ngốc kia, y quyết định tìm thức ăn cho hắn.

Sau khi y đi, Thiệu Niên Hoa nhặt miếng vảy rơi dưới tảng đá ngầm lên, cẩn thận bỏ vật đó vào trong túi.

Không lâu sau, Âu lại trồi lên mặt nước, ném một cục gì đó lên mặt hắn:

“Ban cho ngươi.”

Thiệu Niên Hoa cực khổ lắm mới có thể lột xuống đống run rẩy dính chặt trên da và tóc của hắn, vật đó là một con bạch tuộc bị xé nát.

“…. Cám ơn, nhưng không cần….”

Mặc dù bạch tuộc sống là một món ăn nổi tiếng cao cấp, nhưng Thiệu Niên Hoa không tính ăn nó trong tình trạng không có đồ gia vị như thế này. Nhưng hắn vẫn rất cảm ơn ý tốt của nhân ngư, nhận đồ của người ta thì phải báo đáp, hắn lấy gói chocolate bị vò nát nhừ từ trong túi áo ra.

Âu tò mò nhìn vật thể đen xì kì lạ kia, theo dõi thật lâu, cuối cùng cũng không cưỡng nổi hương vị ngọt ngào của nó, mở miệng thử liếm một miếng.

Oa! Ngon quá! Nhân ngư vui vẻ nuốt hết thanh chocolate, còn liếm sạch vết chocolate trên tay của người ta, sau đó bơi xoay quanh vài vòng trên mặt biển, vây cá toàn thân hưng phấn dựng thẳng, được ánh sáng chiếu xuống phản xạ ra từng mảnh như cầu vồng rực rỡ xinh đẹp.
Bình Luận (0)
Comment