Đương Ngưu Lang Xuyên Việt Biến Thành Tiểu Quan

Chương 37

Edit: Đông Thảo

“Đào Y, ngươi chóng mặt sao?” Rời khỏi chỗ bọn sơn tặc, chúng ta lại chạy một ngày đường, đi đến tỉnh Vân Nam*, đây là một thành thị ven biển, hơn nữa có kênh đào nối thẳng kinh thành.

“Không sao.” Ta lắc đầu.

“Chúng ta đây liền đổi sang thủy lộ đi, vừa lúc có thể thưởng thức phong cảnh ven đường.” Thành mỹ nhân đề nghị nói,“Đêm nay tìm một khách điếm hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại đi cũng không vội.”

“Chưởng quầy, cho một gian phòng hảo hạng!” Đi vào một khách điếm nhìn qua cũng sang trọng, Thành mỹ nhân mở miệng nói.

“Không được, hai gian!” Ta nhanh chóng mở miệng ngăn cản.

Thắt lưng của ta từ lúc đó vẫn còn đau nhức, sau lại ở trên lưng ngựa xóc nảy một ngày, đến bây giờ giống như muốn gãy ra, nếu cùng thành mỹ nhân một gian, chẳng phải là dương nhập lang khẩu, bị ăn đến một chút không dư thừa?

“Một gian!”

“Hai gian!”

Chưởng quầy khó xử nhìn chúng ta nửa ngày, do dự mà mở miệng:“Các ngươi rốt cuộc muốn mấy gian a?”

“Một gian!”

“Hai gian!” Không hẹn mà cùng phát ra.

Ta cùng Thành mỹ nhân bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhận thua trước.

“Đào Y, hiện tại cách kinh thành còn xa mà, chúng ta hẳn là nên tiết kiệm!” Thành mỹ nhân nói lời thấm thía.

“Dù sao muốn hai gian chúng ta vòng vo cũng đủ rồi.” Ta ương ngạnh,“Ngươi nếu tái kiên trì ta muốn ba gian!”

“Tùy ngươi!” Thành mỹ nhân lại có thể nở nụ cười, sau đó mắt nhìn chưởng quầy,“Ngươi muốn ba gian phòng trong, ta nửa đêm liền đả thông hai bức tường đến phòng ngươi.”

Chưởng quầy lập tức câm nín.

“……” Thật là ngoan!

“Lấy ba gian phòng đi, thêm ta một cái!” Sau lưng truyền đến một thanh âm xa lạ, ta cùng Thành mỹ nhân đồng thời xoay người, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú cười híp mắt đứng ở phía sau chúng ta.

“Tiểu Thiến!” Thành mỹ nhân có chút kinh ngạc mở miệng,“Ngươi như thế nào ở trong này?”

Lần này đến lượt ta câm nín.

Tiểu Thiến…… Chẳng lẽ thiến nữ u hồn Lý Tiểu Thiến?

Tiểu Thiến mở miệng nói:“Ta vừa lúc có việc tới nơi này a, vừa nãy thấy bóng dáng giống sư huynh, quả nhiên là ngươi. Ngươi như thế nào cũng tới nơi này?”

“Chúng ta đi kinh thành.” Thành mỹ nhân trả lời, nhìn xem ta một bên không có phản ứng, một phen ôm chầm ta, giới thiệu nói:“Đây là người vừa mới theo ta bái đường Đào Y!”

“Sư huynh ngươi đã thành thân?” Tiểu Thiến hiển nhiên thực kích động, vẻ mặt không tin, nói xong lại tinh tế đánh giá ta vài lần.

“Không phải như ngươi tưởng, này trong lúc đó sự tình phức tạp, có thể ngươi nhất thời không thể làm rõ, nhưng là, ô ô……” Ta vừa mới giải thích vài câu, đã bị Thành mỹ nhân ôm trụ mặt, ở trên môi loạn cắn.

“Như ngươi chứng kiến!” Không để ý chung quanh ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc ngạc nhiên hoặc khinh bỉ, Thành mỹ nhân tao nhã buông ta hơi thở còn đang rối loạn ra, mỉm cười trả lời.

“Tiểu Thiến là người của bác ta a!” Thành mỹ nhân lại cắn cắn vành tai của ta, thấp giọng ở bên tai ta nói.

“……” Chẳng lẽ là phái hắn đến truy sát ta? Ta trong lòng cả kinh, cũng không biểu hiện ra trên mặt, chỉ xấu hổ cười cười, cũng không còn biện pháp làm sáng tỏ mọi chuyện.

“Chưởng quầy, cho hai gian phòng hảo hạng.” Thành mỹ nhân chuyển hướng chưởng quầy đã muốn dại ra, cười nói.

Ta cũng không còn biện pháp cự tuyệt, dù sao, cùng Thành mỹ nhân một phòng, hắn còn có thể bảo hộ ta.

Sinh mệnh quan trọng nhất!

“Ngươi, sư đệ kia sẽ không là do bác ngươi phái tới đi?” Tiến nhập phòng, ta liền vội vã truy vấn Thành mỹ nhân chân tướng sự thật.

“Ta cũng không biết.” Thành mỹ nhân bất đắc dĩ cười cười,“Ta cũng chưa nghĩ sẽ ở đây gặp được hắn, dù sao vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến đi.”

Thật đáng buồn! Bác hắn như thế nào lại xấu xa như vậy a!

Nhưng là hiện tại có Thành mỹ nhân bên người, hẳn là vẫn là an toàn đi?

Ít nhất hiện tại chuyện tối gấp gáp chính là đi kinh thành đem ngọc bội lấy lại, có chứng cớ mới có thể giải quyết hết chuyện này.

Nếu đã gặp nhau, cơm chiều đương nhiên cũng là không thể tránh khỏi ăn cùng một chỗ.

Lúc ăn cơm, Tiểu Thiến thường thường nhìn ta mang theo ánh mắt đánh giá, không biết tại sao, làm cho ta cảm thấy được cả người không thoải mái, như là hắn đang nhìn một món đồ cùng hàng hoá giống nhau, không biết có phải chỉ là ảo giác của ta không.

“Đào Y, ta có thể gọi ngươi Đào Y không?” Rượu đủ cơm no, Tiểu Thiến đột nhiên tìm ta bắt chuyện.

“Có thể a.” Ta mỉm cười trả lời.

“Ta nhớ rõ ngươi trước kia là tiểu quan!”

“……” Hắn là cố ý sao? Vừa mới nói chuyện đã muốn làm ta khó xử.

“Đều đã là chuyện trước kia.” Ta tiếp tục mỉm cười mà chống đỡ.

“Nga.” Tiểu Thiến cúi đầu lên tiếng, đột nhiên hỏi Thành mỹ nhân,“Sư huynh không để ý sao?”

“Để ý cái gì?”

“Tiểu quan a.” Tiểu Thiến thực đơn thuần hỏi.

“Vì cái gì để ý? Chỉ cần thiệt tình thích là có thể.” Thành mỹ nhân cười nói,“Thân phận rất trọng yếu sao?”

Lời này ta nghiêm trọng đồng ý!

“Kia cũng không phải……” Tiểu Thiến ngượng ngùng trả lời, không có đề tài.

“Đào Y ngươi muốn tắm rửa trước không?” Thành mỹ nhân nhìn ra phía cửa vài lần, đột nhiên mở miệng hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì.

“Cũng có thể.” Vừa lúc hai ngày này chạy đi mệt chết được, ta cũng muốn đêm nay sớm một chút nghỉ ngơi.

“Ân, ta đây đợi lát nữa sẽ lên.” Thành mỹ nhân cười hướng ta khoát tay áo.

Ở trong làn nước ấm thư thư phục phục trong chốc lát, mặc quần áo sạch sẽ nằm xuống trên giường, đem thân thể mệt mỏi một ngày hoàn toàn thả lỏng.

Bị sơn tặc bắt hiện tại nhớ tới đến chỉ cảm thấy được như là nằm mơ, không biết bọn đại hán kia chứng kiến đại ca bị trói gô té xỉu ở trên giường sẽ có cảm tưởng gì, ngẫm lại liền cảm thấy được buồn cười.

Sau đó Thành mỹ nhân nói với ta, cũng do đám người kia ngu xuẩn, chúng ta mới có thể thoát được dễ dàng như vậy. Xe ngựa nhà Thành mỹ nhân trên đỉnh đều có khối tứ giác đều khắc thêm biểu tượng trăng non, đại biểu cho Lãnh Nguyệt sơn trang, hành tẩu giang hồ ai ai cũng biết, cũng không dễ dàng đi trêu chọc.

Đám sơn tặc kia, phỏng chừng là vừa mới vừa tập kết cùng một chỗ không lâu, cho nên cũng không thực hiểu rõ chuyện trên giang hồ, chỉ biết cướp bóc, vì thế đánh bậy đánh bạ đoạt hai người chúng ta làm “Áp trại phu nhân”, coi như là bọn hắn không may mắn.

(*) Vân Nam (chữ Hán phồn thể: 雲南; chữ Hán giản thể: 云南; pinyin: Yúnnán) là một tỉnh ở phía tây nam của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giáp biên giới với Việt Nam. Vân Nam có dân số 44.150.000 người, diện tích 394.100 km² (rộng hơn diện tích Việt Nam). Thủ phủ của tỉnh này là thành phố Côn Minh. Vân Nam là nơi bắt nguồn của sông Hồng và sông Đà, sông Mê Kông cũng chảy qua Vân Nam.
Bình Luận (0)
Comment