Sirius mang theo Regulus trở lại, tuy chật vật nhưng từ trong ánh mắt thiêu đốt của Sirius, Albus thấy được kiên định thuộc về Gryffindor của thanh niên xúc động cáu kỉnh này. Đối với cái này, Albus cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Khi Sirius không chút do dự lựa chọn cùng Regulus mạo hiểm, Albus đã biết, Sirius tuyệt đối sẽ không buông Rey. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ cùng sống cùng chết.
“Albus! Ông quái quỷ, còn cái kế hoạch nát của ông! Cái nơi buồn nôn!” Máu Sirius đang sôi trào, anh cẩn thận từng li từng tí đặt Rey lên ghế trong phòng khách của Albus, lo lắng trong mắt không cần nói cũng biết.
“Albus, mau nhìn, Rey làm sao vậy?” Sirius gấp đến mức dậm chân.
Albus đến gần Rey, không khó nhìn ra chuyện đáng sợ xảy ra trên người đứa nhỏ này. Albus đẩy kính thở dài.
“Sirius, đứa nhỏ này chỉ sợ đã trúng độc âm thi, cho nên…” Độc âm thi sẽ chuyển biến người thành âm thi.
“Tôi biết rõ!” Sirius thô lỗ kéo tóc của mình.
“Tôi hỏi ông cứu Rey như thế nào!” Chỉ sợ khi Rey nhảy vào trong hồ bị âm thi công kích, biến thành âm thi. Nhưng không biết vì sao, thần trí của Rey vẫn duy trì đến cuối cùng, còn trực tiếp dùng linh hồn nói chuyện với Sirius, đến khi bọn họ lấy được hộp dây chuyền, Rey mới hoàn toàn chuyển biến.
“Sirius, nếu như chỉ là độc âm thi, trong 24 tiếng giải độc, vấn đề không lớn, nhưng mấu chốt là còn độc dược, hai cái, tôi không có biện pháp.” Albus chỉ có thể lắc đầu, nhưng ông cũng không có ý định để Sirius tuyệt vọng càng thêm thương tâm, vì vậy ông nói nhanh.
“Tuy tôi không có cách nhưng có người làm được.”
“Ai?” Sirius nóng lòng biết rõ đáp án.
James hôm nay vẫn cảm thấy không đúng, toàn thân không thoải mái, giống như có chuyện gì sắp xảy ra. Snape yên tĩnh đọc một quyển sách, «Độc dược trong truyền thuyết và độc dược» , ghi lại vài loại độc dược ít gặp nhất và cách giải.
“Sev, anh có thấy quỷ dị không?” James thăm dò.
“Có, không phải là em sao.” Snape liếc James.
“Cả ngày giống bọ chó không yên tĩnh được.” Snape lại lật một tờ.
“Không phải…”
“Thiếu gia.” James còn chưa nói hết, giọng Kevin thất kinh truyền đến, lão nhân gia đẩy cửa vào.
“Thiếu gia! Có người xâm nhập trang viên, đánh thương bảo vệ, còn treo Vivian lên tháp, người kia…” Không đợi Kevin nói cho hết lời, một bóng người càn quấy đã tiến vào trong tầm mắt mọi người…
“Hắn, hắn đã đến…”
James thấy người tới thì ngẩn người. Nếu như anh không có nhận sai, cái tên nhìn không ra hình người này hẳn là…
“Sirius?” James tiến lên đón, nhưng thấy Sirius hờ hững, vô cùng bẩn đi tới gần mình, còn ôm một thứ to lớn bị áo choàng bao lại mà anh không biết là cái gì.
“James, thật có lỗi đánh thương người của cậu, nhưng tớ không có thời gian…” Sirius sau khi trở về cũng không kịp đổi quần áo, thậm chí cả mặt cũng chưa rửa, bây giờ đã lôi thôi đến mức không nhìn ra dung mạo.
“Cậu? Làm sao vậy?” Cho tới bây giờ James cũng chưa từng thấy Sirius chật vật như vậy.
Sirius lướt qua James, trực tiếp nhìn về phía Snape sau lưng James vẫn nhàn nhã đọc sách.
“Severus Snape.” Sirius nói xong, nhẹ nhàng đặt người trong ngực xuống mặt đất, nhấc lên áo choàng để mọi người có thể nhìn thấy thứ to lớn kia… Là một người, Regulus Black.
“Cứu Rey…” Sirius cúi đầu nói.
Snape nhướng mày, cười lạnh.
“Vì sao?” Snape hờ hững hỏi lại.
Sirius cắn chặt răng, vẫn cúi đầu.
“Van cầu anh, cứu Rey.” Trong đầu Sirius hiện lên cuộc đối thoại với Albus.
‘Tuy tôi không có cách nào nhưng có người làm được.’
‘Ai?’
‘Severus Snape!’ Albus nói.
‘Cái gì! Snivellus!’ Sirius kinh hãi.
‘Cậu cần tin tưởng tôi Sirius, nếu như ngay cả Severus Snape cũng không có biện pháp thì Merlin có tái thế cũng cũng cứu không được Rey nữa.’
‘Albus, ông biết quan hệ của tôi với Snape quá kém, quả thực là… kẻ thù… Hắn sẽ không giúp tôi.’ Sirius uể oải, nôn nóng và thất lạc khi thấy hi vọng mà lại không thể đến bờ bên kia.
‘Ừ, cái này muốn xem quyết tâm cứu Rey của cậu có bao nhiêu.’ Albus nhìn Sirius.
Sirius trầm mặc rồi nắm chặt tay.
‘Tôi hiểu rồi Albus, ông biết Severus Snape ở nơi nào không?’ Sirius tỉnh táo hỏi.
Thấy thế Albus cười, Sirius trưởng thành.
‘A, tôi không biết.’ Albus nhún vai.
‘Nhưng cậu có thể đi hỏi James một chút, người bạn già của cậu James, cậu ấy sẽ nói cho cậu biết, nói không chừng cậu còn có thể thấy một niềm vui bất ngờ…’
Sirius phục hồi tinh thần, hiện tại anh đã biết rõ vui mừng bất ngờ Albus nói là cái gì rồi. Thì ra Snape luôn ở bên James, hơn nữa Albus cũng biết. Xem ra Snape và chúa tể hắc ám cũng không đơn giản như mặt ngoài, giống như Rey lúc trước làm anh khiếp sợ, Sirius phát hiện mình bắt đầu hiểu Slytherin.
“Van cầu anh, cứu Rey.”
“Ta hỏi tại sao ta phải cứu cậu ta?” Snape không nhìn James dốc sức liều mạng nháy mắt ra hiệu, bước tới trước mặt Sirius.
“Rey là em trai tôi.” Sirius trả lời.
“Vậy lên quan tới ta sao?” Snape quyết định phải mài khí thế càn quấy của Sirius Black.
“Thế nào anh mới cứu?” Sirius biết rõ chỉ bằng mình từng bắt nạt Snape, Snape sẽ không đơn giản đáp ứng thỉnh cầu của anh.
“Ngươi xông vào nhà Potter tạo thành khủng hoảng, đánh thương bảo vệ, còn treo đội trưởng gia tinh ở tháp, đó là thái độ cầu người sao?” Snape không thích thái độ làm người của Sirius!
Sirius ngẩn người không nói. Rất nhiều chuyện trước kia anh chưa từng nghĩ tới. Từ nhỏ đến lớn, anh đều được chú ý và sủng ái như một hoàng đế. Kỳ thật rất nhiều đứa trẻ ở gia đình quý tộc đều vậy, nhưng Sirius bá đạo lại càng hiện rõ, đó là vì người làm hư anh nhất không phải cha mẹ anh mà là em trai anh, Regulus Black giờ phút này sống chết không rõ.
Rey trưởng thành sớm, là em trai nhưng lại luôn chăm sóc anh trai Sirius. Mặc kệ Sirius làm sai chuyện gì, Rey đều thay anh giải quyết tốt hậu quả, Sirius không cần phải lo lắng gì. Mặc kệ Sirius bắt nạt như thế nào, Rey cũng sẽ không giận, vẫn sùng bái anh trai. Rey cho Sirius tiền tiêu vặt, Rey sẽ chuẩn bị tốt quần áo trước khi Sirius dậy, Rey sẽ tặng cho Sirius kẹo Công Tước Mật, Rey sẽ ăn thay Sirius rau…
Được Rey cưng chiều lớn lên, cái đuôi Sirius sớm vểnh lên trời. Anh xem người khác đối tốt đối mình là nghĩa vụ, làm việc chưa bao giờ nghĩ hậu quả, bắt nạt người khác chưa bao giờ cảm thấy áy náy… Regulus mới là người làm Sirius trở nên không thể nói lý như thế.
“Sirius Black.” Snape nói.
“Ta có thể cứu em trai ngươi, nhưng ngươi phải xin lỗi toàn bộ người nhà Potter, lão quản gia bị ngươi dọa, bảo vệ bị ngươi đánh thương, gia tinh bị ngươi vứt treo trên tháp, nhận mọi người trừng phạt.” Snape yêu cầu.
“Có thể.” Sirius gật gật đầu.
“Về phần cá nhân ngươi thiếu ta, ta muốn ngươi quỳ xuống nói xin lỗi ta, vì những chuyện ngươi đã từng làm, xin lỗi.” Snape thấy yêu cầu mình đề xuất cũng không quá phận, mấy lần Sirius đùa dai thiếu chút nữa lấy mạng của anh, làm nổ vạc, ném anh vào trong nước, lừa anh đến rừng cấm… Nhiều vô kể, Snape cũng đếm không hết! Hiện tại anh chỉ là muốn Sirius quỳ xuống xin lỗi mà thôi, anh đã rất nhân từ rồi.
James vụng trộm kéo ống tay áo Snape, cho dù anh biết rõ Snape yêu cầu cũng không tính quá phận nhưng với Sirius lòng tự trọng cao ngất, muốn anh quỳ xuống còn không bằng muốn anh đi chết!
“Sev, có chừng mực…” James nhỏ giọng nói bên tai Snape, chỉ là không được Snape đáp lại, xem ra Snape quyết tâm rồi…
Sirius thấy thế hung hăng cắn răng, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Snape, ngay cả James cũng không nghĩ tới, anh biết Sirius đã nhiều năm nhưng anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Sirius sẽ quỳ xuống trước mặt mọi người!
“Snape, thực xin lỗi, tôi xin lỗi vì những chuyện tôi đã từng làm. Anh hãy cứu em trai tôi…” Sirius cắn chặt môi, chỉ cần Rey trở về, anh chỉ cần Rey cưng chiều anh yêu anh trở về, muốn anh làm cái gì cũng được!
Snape cười, quá đã! Kỳ thật cho dù Sirius không cầu xin anh cũng sẽ cứu Regulus, đây là học trò giỏi của anh, sao anh có thể bỏ qua. Còn với Sirius, anh thừa nhận anh cố ý chỉnh Sirius, trên thế giới này cũng cũng chỉ có Regulus ngu ngốc mới bị Sirius bắt nạt còn vui vẻ chịu đựng.
“Được rồi.” Snape báo thù kết thúc, thể xác và tinh thần khoan khoái dễ chịu.
“Ta hiện tại phải giúp Regulus trị liệu, ngươi đi xin lỗi những người khác nói đi.”
Sirius đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm Snape.
“Anh tốt nhất cam đoan Rey không có việc gì, bằng không thì tôi nhất định… Hừ!” Sirius nắm tay, quay đầu đi xin lỗi mọi người, hôm nay là ngày xui xẻo nhất của Sirius!
“Hô!” James thở phào, như là đánh một trận ác liệt. Một bên là người yêu anh, một bên là bạn tốt nhát, tai nạn…
Snape ôm lấy Regulus kiểm tra sơ bộ.
“Đưa Regulus đến phòng thí nghiệm, anh muốn trị liệu cho cậu ta, hiện tại!” Snape nghiêm mặt, Regulus không lạc quan, anh cần tập trung.
“Em biết, Kevin, gọi người đến.” James gật gật đầu.
Snape cảm thấy vận khí Regulus còn tốt, dù sao nơi này là nhà Potter, có tất cả độc dược tài liệu cực kỳ trân quý hi hữu cần có để trị liệu cho Regulus. Thời gian cấp bách, nếu như ở nơi khác, chỉ sợ anh có biện pháp cũng không cứu được.
Regulus trúng độc âm thi, vì thời gian trúng độc còn chưa qua 24 tiếng nên không khó. Khó khăn là một loại độc dược kỳ quái, không, nói là nguyền rủa mới chuẩn xác. Hai cái trộn lẫn, tình huống nguy cấp… Snape ở cạnh Regulus một ngày đêm.
Sirius đi xin lỗi một vòng, Kevin phẫn nộ, bảo vệ bị anh đánh thương vừa thấy anh thì như chuột thấy mèo, kết quả cuối cùng anh bị đánh một trận. Về phần gia Vivian, nó phạt anh đi cọ WC… Đến lúc làm xong, anh chờ cửa phòng thí nghiệm của Snape, hai mắt đầy tơ máu đỏ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, thỉnh thoảng kêu gào: Snape, nếu như anh không chữa khỏi Rey, tôi sẽ vặt đầu anh xuống xem là Bludges đánh.
Ánh nắng sớm tiến đến, mở to mắt, Regulus không nghĩ mình còn có thể tỉnh lại! Khung cảnh đập vào mắt làm anh có cảm giác thời không thác loạn, trí nhớ của anh còn dừng ở hang động bên bờ biển, anh và anh trai tạm biệt.
“Đã tỉnh.” Snape mỏi mệt xoa huyệt thái dương.
“Ngài Snape?” Regulus nhận ra người đứng ở trước mặt mình, anh kinh ngạc khi thấy Snape. Regulus ngồi dậy, không phải ngài Snape mất tích sao? Mất tích cùng thời gian với Voldemort. Lúc trước Regulus biết rõ tin cũng rất kinh ngạc, còn tưởng rằng là Voldemort mang ngài Snape đi.
“Uống.” Snape đưa một cái cốc màu đen bốc hơi cho Regulus.
“Khôi phục thể lực.”
“Lại là cốc thí nghiệm chịu nóng?” Regulus cười, đây là thói quen quỷ dị của ngài Snape, bất kể là chất lỏng gì, Snape đều thích dùng cốc thí nghiệm chịu nóng để đựng, chưa bao giờ dùng cốc bình thường. Regulus uống hết, ngọt ngào, không tệ, như ca cao nóng của Muggle.
“Ngài Snape, vì sao…” Regulus vừa mở miệng định hỏi thì đã bị Snape chen vào.
“Ta biết bây giờ cậu có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng vì làm độc dược cho cậu, ta cũng bận một ngày một đêm rồi, chỉ sợ không có tinh lực dư thừa giải đáp cho cậu.” Snape cho rằng nếu như giải thích với Regulus thì câu chuyện sẽ rất dài, anh hiện tại cần một giấc ngủ.
Regulus gật đầu, ngài Snape chính là như vậy, quen làm việc hết sức, mất ăn mất ngủ, không ngủ không nghỉ, đến khi kết thúc.
“Ngài Snape, ngài lại cứu tôi một lần…” Regulus nói, xem ra ngài Snape là đại cứu tinh của anh.
“Ân cứu mạng, tôi cũng không biết làm như thế nào cảm ơn ngài mới tốt.”
Snape nghe vậy thì tùy ý phất tay.
“Đừng cảm ơn ta, là anh cậu Sirius Black mang cậu tìm đến ta.” Khóe môi Snape hơi cong lên.
“Hắn vì cứu cậu không tiếc quỳ xuống cầu ta, ngươi đi cám ơn hắn đi.” Nên nói Regulus dạy chó giỏi hay bọn họ tình anh em sâu đậm? Snape có khuynh hướng ý trước. Con chó to kia cần một tuần thú sư có thể kiềm chế.
Regulus nghe vậy cũng không nói gì mà lặng đi, anh ngơ ngác chớp mắt, không cách nào phản ứng với những gì Snape nói. Sirius quỳ xuống? Merlin! Anh trai kiêu ngạo sao có thể quỳ xuống trước ngài Snape đối thủ một mất một còn?
“Ta muốn đi nghỉ ngơi, nếu như cậu có cái gì cần thì tìm James Potter, chủ nhân nơi này. A, đúng rồi, ta quên nói cho cậu biết, nơi này là trang viên Potter. Con chó to của cậu còn chờ ở cửa, tốt nhất cậu nên ra gặp hắn, để hắn an tâm không sủa loạn nữa, hắn đã sủa cả đêm rồi.”