Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 13

rày lười quá a

————————-

Edit: Chuông cỏ

Beta: Trangki

Tô Sùng Hoa đang định nói gì đó thì di động đột nhiên reo lên. Tô Sùng Hoa nhìn màn hình một chút, sau đó xoay người đi.

“Ai gọi tới mà không cho tôi nghe vậy?” Tô Vị Nhiên dựa vào sô pha, cười nói: “Không lẽ đại ca đang giấu mĩ nhân nào mà không muốn cho tôi biết à?”

“Nói bậy bạ gì đấy, chuyện làm ăn.” Tô Sùng Hoa khẽ quát nói.

“Chuyện làm ăn gì mà tôi không thể nghe?” Tô Vị Nhiên biếng nhác nói.

Tô Sùng Hoa thấy không thể thoát được Tô Vị Nhiên, liền cúp điện thoại. Tô Vị Nhiên nhìn theo động tác cúp máy của Tô Sùng Hoa, khóe miệng khẽ nhếch, dưới đáy mắt loé lên một tia lạnh lùng rồi nhanh chóng biến mất.

“Được rồi, tôi không phiền anh làm việc nữa.” Tô Vị Nhiên đứng lên, nói với Tô Sùng Hoa.

“Sáng sớm cậu tới tìm anh có chuyện gì không?” Tô Sùng Hoa hỏi.

“Nhớ anh.” Tô Vị Nhiên bâng quơ nói.

Tô Sùng Hoa bị câu trả lời lấy lệ của Tô Vị Nhiên làm bật cười, khẽ lắc đầu: “Những lời này hẳn là cậu nên nói với Phương Quân Dục.”

“Hắn? Ở trong mắt tôi, đại ca so với Phương Quân Dục quan trọng hơn nha.” Tô Vị Nhiên nói một cách chậm rãi bình thản, như thể đang nói một sự thật hiển nhiên.

Trong lòng hắn Tô Sùng Hoa dĩ nhiên vô cùng quan trọng, vì mục đích trọng sinh của hắn chính là muốn đẩy Tô Sùng Hoa xuống Địa ngục.

“Cậu thật sự có thể quên Phương Quân Dục?” Tô Sùng Hoa không quá tin tưởng lời Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên điên cuồng yêu Phương Quân Dục là chuyện rõ như ban ngày. Năm đó ngay cả Tô Lại Nam cũng không thể ngăn cản. Tháng trước Tô Lại Nam gọi Tô Vị Nhiên quay về C thành chuẩn bị tiếp nhận gia nghiệp, Tô Vị Nhiên lại vì không chịu rời khỏi A thành mà cùng Tô Lại Nam cãi nhau trong điện thoại. Mới chưa bao lâu, sao Tô Vị Nhiên có thể đột nhiên thay đổi thái độ được?

“Nếu anh có thể cùng tôi lên giường, tôi lập tức quên Phương Quân Dục ngay.” Tô Vị Nhiên cười nói: “Không phải anh luôn khuyên tôi nên quên Phương Quân Dục đi sao? Kỳ thật rất đơn giản. Ca ca thân ái à, chỉ cần anh đồng ý.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Tô Sùng Hoa hiển nhiên đã quá quen với phương thức nói chuyện của Tô Vị Nhiên.

“Anh biết mà, cho tới bây giờ tôi đều là nói một là một chứ đâu có nói gì bậy bạ.” Tô Vị Nhiên đưa tay xoa cổ Tô Sùng Hoa, cúi đầu cười nói: “Nói miệng thì có ích gì, nếu thật sự quan tâm tôi thì nên làm chút chuyện thực tế hơn đi. Hy sinh chút xíu vậy cũng không được sao?”

“Cậu còn chưa tỉnh rượu phải không?” Tô Sùng Hoa đẩy tay Tô Vị Nhiên ra: “Tôi là anh cậu đấy.”

“Dù sao cũng đâu có quan hệ huyết thống.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Cho dù có, cũng không sao cả.”

Tô Sùng Hoa: “…”

“A ——” Tô Vị Nhiên bật cười: “Đại ca nghiêm túc quá, một chút cũng không thú vị. Được rồi, tôi đi trước.” Nói xong cũng rời khỏi phòng.

Tô Vị Nhiên ngồi trên xe nhưng không lái đi. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tô Nguyên: “Tô Nguyên, tra giúp tôi một chút danh sách cuộc gọi của Tô Sùng Hoa.”

“Đã biết, nếu không gấp thì mười phút sau gọi lại cho tôi.” Tô Nguyên nói.

“Vì sao phải mười phút.” Tô Vị Nhiên biết rõ nhưng vẫn cố hỏi. Nếu hắn đoán không sai, Tô Nguyên chắc là đang đắp mặt nạ.

“Đang đắp mặt nạ rong biển.” Tô Nguyên ngữ điệu bằng bằng nói: “Cục mụn hôm qua còn chưa lặn, đúng là không ai có thể chịu được.”

Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng: “Được rồi, mười phút sau tôi gọi lại cho cậu. Đừng chậm trễ chính sự.”

“Tôi là người như thế sao?” Tô Nguyên ngữ khí không đổi: “Hơn nữa trừ mụn cũng là chính sự.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Mười phút sau, Tô Vị Nhiên lại bấm gọi cho Tô Nguyên: “Tra được chưa?”

“Tra được rồi, người kia là Tưởng Lăng.”

“Tưởng Lăng?” Tô Vị Nhiên lập lại một tiếng, cái tên này có vẻ quen quen. Nhưng nếu hắn và Tưởng Lăng từng tiếp xúc, thì không lí nào không có chút ấn tượng nào. Như vậy hẳn là hắn chỉ mới nghe qua tên.

Tưởng Lăng! Nghĩ nghĩ, hắn từng nghe qua cái tên này rồi. Người này ở A thành rất nổi danh, hắn là một luật sư, từng thay không ít gia tộc ở A thành giải quyết chuyện gia sản.

“Tưởng Lăng có phải là luật sư của đám con riêng Tề gia không?” Tô Vị Nhiên hỏi.

“Xem ra đầu óc của cậu còn chưa bị Phương Quân Dục nhồi kín, ít nhất cũng còn thừa lại một chút để suy nghĩ.” Tô Nguyên nói.

Tô Vị Nhiên: “…”

“Tôi còn tra được vài chuyện rất thú vị.” Tô Nguyên nói.

“Tôi đến chỗ cậu.” Tô Vị Nhiên nói.

“Ừh.”

Chuyện thú vị? Tô Vị Nhiên để điện thoại xuống, trên mặt hiện lên một nụ cười hứng thú.

Tô Vị Nhiên lái xe rời khỏi bãi đỗ của Cảnh Dụ Châu Tế.

Chỗ ở của Tô Nguyên là một căn hộ đôi ở trung tâm A thành. Tô Vị Nhiên đi đến nhà Tô Nguyên, dùng chìa khóa mở cửa.

“Đến rồi à.” Tiếng nói của Tô Nguyên từ trong phòng ngủ truyền ra. Chìa khóa cửa chỉ có Tô Nguyên và Tô Vị Nhiên có, nên chỉ cần nghe tiếng cửa mở, Tô Nguyên cũng biết là Tô Vị Nhiên.

Tô Vị Nhiên đi đến phòng Tô Nguyên liền nhìn thấy Tô Nguyên đang ngồi trước máy tính, nghe tiếng bước chân của Tô Vị Nhiên cũng không quay đầu lại, nói: “Tưởng Lăng là luật sư đại diện của đám con riêng Tề gia. Tưởng Lăng từng đại diện cho không ít nhà quyền thế xử lí án tranh gia sản, hơn nữa lần nào cũng đều thắng kiện. Ông ta là một trong những luật sư cao cấp đáng tin cậy nhất trong việc tranh giành di sản và mua bán ở A thành hoặc cũng có thể nói là nói cả nước. Lý lịch của hắn cực đẹp.”

“Hào phóng như vậy, đảm bảo không phải chuyện đám con riêng kia có thể làm ra.” Tô Vị Nhiên cười nói: “Tên Tưởng Lăng kia là do đại ca thân ái của tôi tìm đến phải không.”

“Ừh.”

“Cuộc gọi sớm nhất của bọn họ là lúc nào?” Tô Vị Nhiên hỏi.

“Ba tháng trước.” Ngón tay Tô Nguyên lướt nhanh trên bàn phím.

“Đại ca tốt của tôi đúng là có chuẩn bị rồi mới đến mà.” Tô Vị Nhiên mỉm cười. Đương gia Tề gia qua đời sáu tháng trước, đám con riêng cùng nhau tìm tới cửa là hai tháng trước. Nói cách khác trước khi đám con riêng tìm tới cửa, Tô Sùng Hoa cũng đã liên hệ với Tưởng Lăng.

“Tề gia lấy đâu ra chuyện con riêng ngấp nghé tài sản chứ, rõ ràng là đại ca thân ái của tôi muốn gia sản của người ta tới đỏ mắt thì có.” Tô Vị Nhiên cười nói.

“Cậu định làm thế nào?” Tô Nguyên mặt không thay đổi hỏi.

“Trà khô để đâu?” Tô Vị Nhiên không lập tức trả lời.

“Trong hộp trà dưới bàn. Cậu cũng nên uống chút trà đi, gần đây đúng là ngâm mình trong vạc rượu mà.” Tô Nguyên cũng không quay lại, vừa gõ bàn phím vừa nói.

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Nếu giờ có thêm Hennessy (rượu) bỏ chung vào trà thì càng tốt.”

“Nơi này không có rượu.” Tô Nguyên vẫn không ngẩng đầu lên nói.

Tô Vị Nhiên đi rót trà, rồi lại quay về phòng Tô Nguyên.

“Cậu định làm thế nào?” Tô Nguyên bình tĩnh lại hỏi.

“Dĩ nhiên phải ‘trợ giúp’ ca ca rồi.” Tô Vị Nhiên khẽ nhấp một ngụm trà: “Chúng ta cũng không thể kéo đại ca của tôi lại, quấy rầy kế hoạch của hắn.”

“Ờh.” Tô Nguyên nhàn nhạt đáp.

“Kêu Tô Lê liên lạc với Tề Tư Hành.” Tô Vị Nhiên khẽ lay chén trà trong tay, tựa hồ đang quan sát lá trà nở ra. Tề Tư Hành là người lớn nhất trong đám con riêng Tề gia, cũng là người cầm đầu trong sáu người.

“Giờ?”

“Không, ba ngày sau đi.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nói. Hắn cho Tô Nguyên ba ngày, để hắn điều tra toàn bộ thông tin và chứng cứ Tô Sùng Hoa đứng sau lưng điều khiển đám con riêng Tề gia.

“Cũng tốt.” Tô Nguyên nói.

“Vừa nãy cậu nói trong điện thoại tra được vài chuyện thú vị, là gì vậy?” Tô Vị Nhiên hỏi.

“Trước mắt không có chứng cứ cụ thể, tôi cũng chưa thể khẳng định.” Tô Nguyên quay đầu, khuôn mặt cứng đơ không chút biểu cảm, ngữ khí bình thản.

“Cậu chỉ cần nói những chuyện tra được cho tôi là được.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên miệng chén.

“Về lão cha Tô Lại Nam của cậu.” Tô Nguyên nhìn Tô Vị Nhiên, tuy mặt hắn vẫn như trước một bộ bài tú lơ khơ, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vị Nhiên lại tựa hồ đang hỏi Tô Vị Nhiên có thật sự muốn nghe hay không.

“Tô Nguyên ” Tô Vị Nhiên rũ mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười không rõ ý tứ: “Cậu đi theo bên cạnh tôi nhiều năm như vậy. Có thể nói, thời gian cậu tiếp xúc với mẹ tôi cũng không ngắn. Cậu cảm thấy mẹ tôi là người như thế nào?”

“Bác gái rất tốt.” Tô Nguyên bình thản đánh giá. Tuy chỉ bốn chữ, nhưng Tô Nguyên rất ít khi khen một người, cho nên bốn chữ đánh giá này theo tiêu chuẩn của Tô Nguyên đã là đánh giá rất cao.

Mẹ Tô Vị Nhiên Dung Uẩn cũng sinh ra trong một đại gia tộc. Dung gia là thế gia đời đời theo nghiệp buôn bán, địa vị ở C thành cũng tương tự Tề gia ở A thành. Dung Uẩn là bé gái nhỏ nhất Dung gia, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực nhưng tính tình bà vẫn dịu dàng ôn hòa, chứ không giống đám tiểu thư bình thường được nuông chiều rồi trở nên kiêu căng.

Dung Uẩn đến Tô gia cũng rất được mọi người trong Tô gia tôn kính. Đối với Tô Nguyên cũng như với Tô Vị Nhiên đều vô cùng yêu thương và bảo vệ.

“Đúng vậy, bà rất tốt.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Bà có thể đối tốt với cậu nhưng vì sao lại không dung được một Tô Sùng Hoa?”

Dung Uẩn không vừa mắt Tô Sùng Hoa là một bí mật công khai của Tô gia. Ngay từ giây phút Tô Lại Nam dắt Tô Sùng Hoa vào cửa, bà cũng chưa từng đối tốt với Tô Sùng Hoa, mãi cho đến khi vì bệnh mà qua đời.

Trong Tô gia có người đoán Dung Uẩn không vừa mắt Tô Sùng Hoa là vì lo lắng Tô Sùng Hoa sẽ làm hại đến quyền lợi của Tô Vị Nhiên. Nhưng bọn họ đều đã bỏ qua một chi tiết, sở dĩ Tô Sùng Hoa được Tô Lại Nam nhận nuôi là vì trước đó Dung Uẩn không có con. Nói cách khác từ trước khi Dung Uẩn sinh Tô Vị Nhiên đã không thích Tô Sùng Hoa.

Chuyện đó và tính cách của Dung Uẩn rất không phù hợp. Bởi vì Dung Uẩn rất thích trẻ con, bà đối với những đứa trẻ khác trong Tô gia đều rất yêu quí.

“Tất cả mọi người đều nói mẹ là một người ôn nhu, nhưng bọn họ cũng không biết thật ra bà là một người rất cố chấp. Bà rất yêu cha. Ở phương diện tình yêu, trong mắt bà không chấp nhận thậm chí là một hạt cát.” Tô Vị Nhiên đặt chén trà xuống, thản nhiên nói.

“Hoá ra cậu đã sớm nghi ngờ.” Tô Nguyên nói.

“Rất lâu trước kia đã từng nghi ngờ, nhưng cũng không để ý nhiều. Trước kia tôi cho rằng đáp án của chuyện này cũng không quan trọng.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói.

“Vậy tại sao lúc này lại thay đổi chủ ý?” Tô Nguyên hỏi.

“Suy nghĩ sẽ thay đổi, bởi vì con người luôn thay đổi. Tựa như ….” Tô Vị Nhiên giương mắt nhìn Tô Nguyên, mỉm cười nói: “Hôm nay cậu đặc biệt nói nhiều. Thì sao tôi lại không thể thay đổi chủ ý?”

“Tạm thời không tra được chứng cứ chính xác, nhưng tra được một chút tin tức ngoài lề.” Tô Nguyên lại xoay người, tiếp tục gõ bàn phím.

“Có thể tra được tin tức cũng đã rất tốt rồi, cha ta luôn là một người cẩn thận. Thường thì hắn sẽ tiêu hủy hoàn bộ chứng cứ, hầu như không để lại chút gì đâu.” Tô Vị Nhiên cười lạnh.
Bình Luận (0)
Comment