mông đau, eo đau, đùi đau, toàn thân đều đau… khóc ròng
—–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Ánh mắt Phương Quân Dục dừng trên người Tô Vị Nhiên, ánh mắt thực phức tạp. Khóe miệng Tô Vị Nhiên khẽ nhếch, không chút e dè chống lại ánh mắt Phương Quân Dục. Hai người cứ vậy lẳng lặng nhìn đối phương, ai cũng không mở miệng.
“Anh chết như thế nào?” Một lát sau, Tô Vị Nhiên mở miệng hỏi.
Phương Quân Dục ảm đạm cười: “Tự sát.”
Tô Vị Nhiên nghe Phương Quân Dục nói xong liền phá lên cười, trong mắt mang theo vẻ trào phúng: “Đừng nói là sau khi tôi chết anh lại đột nhiên phát hiện mình yêu tôi nên muốn tuẫn táng cùng tôi đấy nhé?”
“Nếu anh nói phải?” Phương Quân Dục nói.
“Vậy tôi có phải nên cảm động đến mức ôm lấy chân anh khóc rống, cảm tạ anh vậy mà lại có thể bố thí tình yêu cho tôi không?” Tô Vị Nhiên cúi đầu cười.
Phương Quân Dục nhẹ nhàng lắc đầu: “Sau khi em chết, anh mới phát hiện thế giới không có em vô cùng buồn tẻ và vô vị. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện có thể trọng sinh. Có thể lại gặp em là ông trời ban ân cho anh.”
Tô Vị Nhiên giễu cợt một tiếng: “Phương Quân Dục, không ngờ anh cũng có thể nói ra lời êm tai như vậy. Chỉ tiếc… nếu anh nói với tôi sớm vài năm, có lẽ tôi sẽ thật sự khăng khăng bám dính lấy anh. À mà không, cho dù anh không nói tôi cũng vẫn vậy mà.”
Tô Vị Nhiên nâng mắt nhìn về Phương Quân Dục, trong mắt là phảng phất thâm tình sâu đậm hoạ lại hình dáng Phương Quân Dục: “Anh có biết suy nghĩ cuối cùng trước khi chết của tôi là gì không?”
“Em hối hận đời này đã yêu anh.” Phương Quân Dục nói.
Tô Vị Nhiên mỉm cười, ngữ điệu ôn nhu lại mang theo lạnh lùng khó nói thành lời: “Trên thế giới này, chỉ có anh là người hiểu tôi nhất, cũng không uổng phí tôi thích anh nhiều năm như vậy.
Phương Quân Dục cúi đầu thở dài. Đời trước tổn thương hắn gây ra cho Tô Vị Nhiên quá sâu, nên hắn không yêu cầu xa vời Tô Vị Nhiên có thể tha thứ cho hắn. Hắn chỉ hi vọng đời này có thể bù lại tiếc nuối đời trước, có thể hảo hảo quý trọng người trước mắt này.
Tô Vị Nhiên đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ che đi ánh mắt hắn: “Phương Quân Dục, cho tới bây giờ anh đều không làm gì có lỗi với tôi. Anh không có nghĩa vụ phải yêu tôi. Từ đầu đến cuối, đều là tôi đơn phương tình nguyện quấn quít lấy anh. Thậm chí còn mang đến cho anh không ít phiền phức. Nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm không chịu nổi đuổi người đi rồi.”
Ánh mặt trời xuyên qua lớp kính thuỷ tinh dừng trên người Tô Vị Nhiên, bóng dáng ngược sáng hư ảo giống như chỉ cần khẽ đụng liền có thể biến mất.
Phương Quân Dục giật mình, tâm đập hụt một nhịp. Loại cảm giác này thật giống như lúc ở giáo đường hay tin Tô Vị Nhiên chết. Hắn không khỏi vươn tay bắt lấy tay Tô Vị Nhiên. Điếu thuốc kẹp ở ngón giữa của Tô Vị Nhiên bị chấn động rơi xuống một ít tro xám.
Tô Vị Nhiên nhàn nhạt nhìn Phương Quân Dục bắt lấy cổ tay mình, không buồn không vui, giống như toàn bộ cảm xúc đều đã biến mất. Toàn bộ vui buồn, đời trước hắn đã đưa hết cho Phương Quân Dục, hắn mệt mỏi rồi. Đời trước hắn vì Phương Quân Dục mà sống, đời này, hắn hi vọng chỉ vì chính mình mà sống.
Tô Vị Nhiên nâng tay còn lại, thong thả mà kiên định đẩy tay Phương Quân Dục ra. Phương Quân Dục nhìn bàn tay trống rỗng chỉ biết cười khổ một tiếng.
Ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, từ trong miệng khẽ thở ra một làn khói, con ngươi nâu nhạt che dấu sự mệt mỏi nồng đậm: “Tôi chán ghét theo đuổi một chuyện không có đích đến, chán ghét chuyện gì cũng vây quanh anh, cũng chán ghét… anh. Cho nên, vô luận anh có thích tôi hay không, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng.”
Phương Quân Dục lẳng lặng nghe Tô Vị Nhiên nói, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vị Nhiên, em vội vã nói nhiều như vậy, làm anh chen không lọt một câu…” Hắn nhìn thật sâu về phía Tô Vị Nhiên: “Em đang sợ cái gì?”
Tô Vị Nhiên khẽ nhíu mày, hạ mắt tránh đi tầm mắt mang theo cảm giác áp bách của Phương Quân Dục, dừng trên điếu thuốc giữa những ngón tay.
Đúng vậy, sâu trong nội tâm hắn đang sợ hãi. Hắn chưa hoàn toàn quên được Phương Quân Dục, tình yêu điên cuồng như vậy, nếu quả thật có thể nói quên là quên thì sao hắn lại bị hãm sâu vào nó suốt mười mấy năm mà không thể thoát thân?
Nếu không đủ kiên định, hắn sẽ ở dưới “nhu tình” của Phương Quân Dục một lần nữa bại trận. Tàn thuốc màu đỏ lập loè, Tô Vị Nhiên dụi tắt tàn thuốc, một lần nữa nâng mắt nhìn về phía Phương Quân Dục: “Tôi đang sợ cái gì?” Hắn cúi đầu cười nói: “Tôi sợ không chống đỡ được chính mình.”
Hắn kề sát vào Phương Quân Dục, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Nói như vậy, anh có thể vừa lòng chứ?”
“Nếu quả thật có thể như vậy thì tốt rồi.” Ánh mắt Phương Quân Dục dừng trên cần cổ trắng nõn của Tô Vị Nhiên, bởi do tư thế nên Tô Vị Nhiên không nhìn thấy thương cảm trong mắt Phương Quân Dục.
“Bất quá tôi sẽ không cho mình cơ hội như vậy.” Giọng nói Tô Vị Nhiên thập phần ôn hoà, nhưng ánh mắt lại lãnh lẽo. Nói xong hắn ngồi lại chỗ mình.
“Cơ hội đều do bản thân tự tạo ra.” Bên tai tựa như còn lưu lại hơi thở của Tô Vị Nhiên khiến Phương Quân Dục có điểm lưu luyến. Hắn khẽ cười: “Em đã không cho bản thân cơ hội, cũng không cho anh cơ hội, vậy anh đành phải tự tạo ra cơ hội.”
Tô Vị Nhiên nhìn Phương Quân Dục, ánh mắt mang theo một tia quái dị: “Phương Quân Dục, chẳng lẽ anh thật sự yêu tôi? Hay chỉ vì đời này không có tôi chạy xung quanh nên không quen?”
“Anh chỉ là không muốn dẫm vào vết xe đổ đời trước.” Phương Quân Dục ôn nhu nhìn Tô Vị Nhiên: “Đời trước sau khi mất đi mới hiểu được tâm ý thực sự của chính mình, cái giá phải trả quá lớn, anh chịu không nỗi.”
“Thật sao?” Tô Vị Nhiên nở nụ cười: “Anh yêu tôi?”
“Ừh.” Phương Quân Dục thong thả lại kiên định nói.
“Đó là chuyện của anh.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói.
“Ừh, là chuyện của anh.” Phương Quân Dục ảm đạm cười: “Cả đời này, em chính là chuyện của anh. Chỉ có em…” Thanh âm của Phương Quân Dục dần thấp xuống, ngữ khí mang theo lưu luyến vô tận.
“Đó cũng là chuyện của anh.” Tô Vị Nhiên đứng lên rời khỏi phòng ăn. Hắn cảm thấy tựa như có thứ gì đó siết cổ mình khiến bản thân không thể thở nổi.
Phương Quân Dục lẳng lặng nhìn bóng lưng Tô Vị Nhiên bỏ đi, không đứng dậy. Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sắc mặt bình thản. Đúng vậy, trong một khắc khi hắn biết Tô Vị Nhiên cũng trọng sinh như hắn thì đã có thể đoán được thái độ của Tô Vị Nhiên, trong lòng cũng đã sớm có chuẩn bị.
Hắn không cần Tô Vị Nhiên cho hắn cơ hội, vô luận Tô Vị Nhiên có nguyện ý hay không, hắn đều sẽ chặt chẽ giữ lấy cậu, không bao giờ … buông tay nữa. Hắn thật sự không thể chịu nổi nỗi đau đớn mất đi cậu lần nữa.
“Tô thiếu gia không ăn cơm sao?” Triệu quản gia phân phó người hầu mang thức ăn lên sau đó trở lại phòng ăn, khi đi qua phòng khách thì thấy Tô Vị Nhiên đang đi ra cửa liền hỏi.
“Cháu ra ngoài một chút, không cần chờ.” Tô Vị Nhiên cũng không quay đầu lại mà nói.
“Tô thiếu gia, thiếu gia dặn cậu ăn cơm xong hãy đi.” Vệ sĩ ngoài cửa thuật lại mệnh lệnh của Phương Quân Dục.
“Nga, các anh muốn ngăn cản tôi?” Tô Vị Nhiên lạnh lùng cười nói.
“Là anh bảo bọn họ ngăn em.” Phương Quân Dục bước tới.
“Anh đây là có ý gì?” Tô Vị Nhiên quay đầu, nhíu mày khẽ cười nói: “Muốn dùng sức?”
“Không.” Phương Quân Dục ôn hòa, đi tới trước mặt Tô Vị Nhiên: “Em muốn làm gì anh cũng sẽ không cản. Nhưng từ hôm qua đến giờ em đều chưa ăn bữa cơm nào đàng hoàng lại còn uống nhiều rượu như vậy, như thế đối với dạ dày không tốt. ”
“Đó là chuyện của tôi.” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Không tới phiên Phương đại thiếu gia ngài để ý.”
“Nếu em cứ tiếp tục như vậy, trước khi báo được thù thân thể sẽ chịu không nổi.” Phương Quân Dục từ tốn nói. Phương Quân Dục hoàn toàn có thể cho người ngăn không cho Tô Vị Nhiên bước ra khỏi cửa, nhưng hắn biết như vậy sẽ chỉ khiến Tô Vị Nhiên bất mãn, nói không chừng sau khi bước ra khỏi đây cũng sẽ không trở lại nữa.
Tô Vị Nhiên trầm mặc một lúc, rồi ngoan ngoãn theo Phương Quân Dục quay lại phòng ăn.
Đồ ăn đã dọn lên xong, Tô Vị Nhiên nhìn thoáng qua, toàn bộ đều là món hắn thích. Kỳ thật đời trước hắn cũng không thường ăn ở đây. Sao Phương Quân Dục lại biết khẩu vị của hắn nhỉ?
Phương Quân Dục từ vẻ mặt Tô Vị Nhiên cũng đoán được đại khái suy nghĩ của hắn. Trước đây hắn cũng chú ý Tô Vị Nhiên nên nắm rõ sở thích và thói quen của hắn.
Đời trước hắn cho là hắn làm vậy vì Tô gia. Tô gia và Phương gia là thế giao, Tô Vị Nhiên lại là người thừa kế của Tô gia, ở chỗ của hắn, hắn dĩ nhiên phải chăm sóc người ta. Một cái cớ vụng về đến thế mà hắn lại có thể tin nhiều năm như vậy. Rốt cuộc là hắn nhìn không thấu hay là không nguyện ý thừa nhận? Trong lòng Phương Quân Dục rõ ràng, hắn bất quá chỉ là đang lừa mình dối người mà thôi. Hắn không muốn thừa nhận, không muốn thấy rõ lòng mình. Điều này làm cho hắn phải trả một cái giá quá đau đớn.
Trên bàn cơm, Phương Quân Dục cùng Tô Vị Nhiên đều tự ngồi một chỗ im lặng ăn cơm, từ đầu đến cuối cũng không nói một lời nào. Chuyện của bọn họ, cắt không được tháo không xong, không phải chỉ một hai câu là có thể giải quyết.
Ăn cơm xong, Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục rời khỏi phòng ăn.
Tô Vị Nhiên dừng lại: “Anh đã biết tôi muốn báo thù, như vậy chuyện của Tô Sùng Hoa cũng đừng nhúng tay vào.”
Phương Quân Dục cười nhạt: “Anh sẽ không nhúng tay. Anh biết em dĩ nhiên có kế hoạch của mình.” Đời trước, Tô Sùng Hoa và Tô Lê bị hắn giết, bởi vì Tô Vị Nhiên mất, không thể tự mình động thủ, cho nên hắn thay Tô Vị Nhiên động thủ. Còn đời này, Tô Vị Nhiên tất nhiên sẽ không cho phép người khác nhúng tay vào. Phương Quân Dục hiểu rõ cá tính của Tô Vị Nhiên, cái Tô Vị Nhiên cần không phải chỉ là mạng của bọn chúng.
“Ừhm.” Được Phương Quân Dục hứa hẹn, Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Buổi chiều có chuyện gì không?” Phương Quân Dục hỏi.
“Đi gặp một người bạn, anh hẳn phải biết.” Tô Vị Nhiên nhạn nhạt nói. Nếu đã ngửa bài, hắn cũng không cần che dấu thái độ của mình.
Phương Quân Dục biết quan hệ của hắn và Joe. Mà Joe thân là người đỡ đầu cho Italy Mafia, cho dù bí mật đi vào Z quốc, Phương Quân Dục cũng sẽ nhận được tin tức. Huống hồ hắn và Joe gặp nhau cũng không có gì phải giấu diếm.
Phương Quân Dục dĩ nhiên biết, nhưng hắn vẫn hỏi. Hắn biết Tô Vị Nhiên cũng không thích Joe, nhưng trong thời gian Tô Vị Nhiên ở Thụy Sĩ hắn đều bám rất chặt. Sau khi Tô Vị Nhiên trở về, mỗi lần Joe đến Z quốc còn đặc biệt đến thăm hắn.
Khi đó Joe không có bất cứ cơ hội nào, nhưng bây giờ…
Phương Quân Dục nhìn theo bóng lưng Tô Vị Nhiên, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hắn thật sự rất muốn đem Tô Vị Nhiên trói lại giấu ở nơi chỉ mình hắn có thể nhìn thấy. Nhưng hắn không thể. Hiện giờ quan hệ giữa hắn và Tô Vị Nhiên mỏng mang đến mức khẽ đụng cũng có thể vỡ. Hơn nữa hắn biết, sau khi Tô Vị Nhiên xử lý xong chuyện Tề gia sẽ rời khỏi A thành… Nhưng hắn lại không có gì lý do gì để ngăn cản.
Cho dù hắn có thể ngăn cản, hắn cũng sẽ không ngăn cản. Hắn biết sau khi Tô Vị Nhiên trọng sinh, chuyện cậu muốn làm chính là báo thù. Không sao, hắn có thời gian.
Hắn từng nghĩ… chỉ cần có thể nhìn thấy Tô Vị Nhiên thì tốt rồi. Nhưng lúc này hắn lại phát hiện hắn làm không được, hắn muốn Tô Vị Nhiên ở lại bên cạnh hắn, ôm hắn, hôn hắn… mà không phải chỉ là nhìn thấy cậu.
—————
PS Thật chớ chưa truyện nào bạn muốn em thụ yêu người khác như truyện này. Bạn thề đó:v