…
————
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
“Đã trở lại.”
Thời điểm Tô Vị Nhiên trở lại biệt thự liền nhìn thấy Phương Quân Dục đang ngồi trong phòng khách chờ hắn.
Tô Vị Nhiên ừ khẽ một tiếng, sau đó mỉm cười nói: “Gần đây Phương đại gia có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ.” Dạo này, nếu Phương Quân Dục không đứng chờ hắn trước cửa “Lạc đường”, thì cũng là ngồi trong phòng khách chờ hắn. Trên thực tế, từ khi trọng sinh tới nay, Phương Quân Dục tựa như đã biến thành một con người khác. Kiếp trước là cả ngày không thấy bóng dáng, một tên cuồng công việc chỉ biết đến sự nghiệp chính hiệu. Mà đời này thì lại suốt ngày lắc qua lắc lại trước mặt hắn, hoàn toàn là một bộ đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu. Hình tượng lúc trước đã sụp đổ đến mức không đành lòng nhìn thẳng.
Nghĩ đến đây, Tô Vị Nhiên bật cười. Con người có phải là loài sinh vật không có tự trọng không cơ chứ? Vật dễ dàng có được thì không biết quý trọng, đến khi mất đi mới bắt đầu níu kéo. Hôm nay hắn chiếm được thứ trước kia cầu mà không được, nhưng cũng đã mất đi cuồng nhiệt kiếp trước. Mà Phương Quân Dục thì lại hoàn toàn tương phản. Nói đến cùng, hắn và Phương Quân Dục cũng đều không có tự trọng như nhau thôi.
Phương Quân Dục nhìn Tô Vị Nhiên bộ dáng đăm chiêu, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Tô Vị Nhiên vốn muốn thuận miệng đùa giỡn Phương Quân Dục một chút, nhưng cuối cùng hắn chỉ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, nói: “Tôi mệt rồi.” Nói xong cũng nhấc chân bước lên lầu.
“Vị Nhiên.” Sau lưng truyền đến tiếng thở dài của Phương Quân Dục. Tô Vị Nhiên thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Từ lúc Tô Vị Nhiên vào nhà Phương Quân Dục liền phát hiện dấu hôn trên cổ hắn. Tuy rất muốn hỏi một câu, nhưng hắn biết nếu hắn hỏi thật thì lấy được cũng chỉ là một tràng vòng vo trêu chọc của Tô Vị Nhiên.
Nhìn bóng lưng Tô Vị Nhiên rời đi, Phương Quân Dục ngồi lại sô pha, áo vest đen đặt một bên còn cà- vạt nới lỏng, đôi chân thon dài gác lên, mười ngón tay đan chéo tùy ý đặt trên đùi. Cho dù là tư thế tùy ý lơi lỏng đến vậy, cả người Phương Quân Dục vẫn toát lên vẻ tao nhã lại ung dung mọi khi.
“Tô Vị Nhiên ” con ngươi sậm màu sâu thẳm như giếng cổ không đáy, từ khoé miệng nhẹ nhàng ngâm lên ba chữ mang theo cảm xúc phức tạp, tựa đang than thở nhưng cũng không phải than thở.
Rõ ràng Tô Vị Nhiên cách hắn gần như vậy, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào, nhưng hắn vẫn cảm thấy được, Tô Vị Nhiên đang cách hắn càng ngày càng xa. Tuy rằng tất cả chuyện này đều trong dự liệu, bất quá vẫn làm hắn cảm thấy mất mát không thôi. Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều để vuột mất Tô Vị Nhiên.
Dù đối mắt với bất kì người nào, hắn cũng đều có biện pháp ứng đối. Duy chỉ có Tô Vị Nhiên là hắn không biết phải làm sao. Nếu mềm, chỉ sợ Tô Vị Nhiên sẽ rất khó để tha thứ cho hắn, nên chỉ có thể là phí công. Mà nếu cứng rắn, tầng quan hệ vốn đã yếu ớt giữa bọn họ sẽ lại càng mỏng hơn, quan trọng nhất là, hắn không đành lòng thương tổn Tô Vị Nhiên. Trên mặt Phương Quân Dục hiện lên một tia cười khổ. Người, một khi đã có cảm tình, sẽ bắt đầu trở nên do dự. Một Phương Quân Dục đối mặt với bất kì người nào cũng đều lãnh khốc quả quyết, nhưng khi đối mặt với Tô Vị Nhiên thì chưa đấu đã thất bại thảm hại.
Phương Quân Dục tựa lưng vào sô pha, nhìn ánh sáng mờ ảo của chùm đèn treo Baroque thạch anh hoa lệ mà tự sầu não.
Tô Vị Nhiên lên lầu, tắm rửa thay áo tắm. Sau đó khi đứng trước gương trong phòng tắm mới nhìn thấy dấu hôn trên cổ mình.
Đầu ngón tay Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng xẹt qua ấn ký màu đỏ thẫm đó, khóe miệng thoáng cong lên một nụ cười trào phúng.
Dấu hôn rất rõ a, Phương Quân Dục nhất định đã phát hiện. Nghĩ đến khi Phương Quân Dục nhìn thấy dấu hôn này, sau đó dùng ngữ khí thâm tình chân thành gọi tên hắn, Tô Vị Nhiên liền cảm thấy mỉa mai không tả nổi. Diễn xuất của đại ngôi sao thân ái nhà hắn thật sự chả là gì so với Phương Quân Dục nha. ( hình như là đang nói đến Tô Sùng Hoa)
Tô Vị Nhiên chán ghét dùng sức chà dấu hôn kia, dùng sức đến mức như muốn lột xuống một tầng da.
Tối hôm đó, Tô Vị Nhiên ngủ không an ổn. Từng cảnh tượng rời rạc kiếp trước liên tiếp hiện lên trong cảnh mộng, Phương Quân Dục, Tô Lê, Tô Sùng Hoa. Theo vụ nổ cuối cùng nọ, Tô Vị Nhiên cũng bừng tỉnh. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, bởi vì chưa hạ rèm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên vào phòng. Ánh trăng ánh lên con ngươi màu nâu sẫm của Tô Vị Nhiên, càng toát lên vẻ lạnh lùng.
Hắn đứng lên, thuận tay sửa lại áo ngủ đã hơi xộc xệch sau đó tự rót cho mình một ly rượu đỏ. Hắn ngồi trên ghế, ánh mắt xuyên qua thủy tinh nhìn về phía ngoài cửa sổ, sâu thẳm mà trong trẻo. Rượu đỏ trong ly thủy tinh đỏ đến diễm lệ, khiến ngón tay trắng nõn cả Tô Vị Nhiên cũng bị nhiễm thành một màu sắc xinh đẹp.
Khóe miệng Tô Vị Nhiên hiện lên một tia mỉm cười, khẽ khàng nhưng lại mang theo tàn nhẫn.
Sau khi nói chuyện với Phong Viễn, Tô Vị Nhiên đã phái người theo dõi, mỗi ngày đều báo cáo chi tiết hành tung của Phong Viễn lại cho mình.
Thông thường Tô Vị Nhiên chỉ liếc một cái rồi ném. Đơn giản là Phong Viễn tìm tất cả mọi cách có thể để tìm cơ hội tiếp cận Phương Quân Dục, nhưng trước mắt vẫn chưa cách nào thành công. Dù sao Phương Quân Dục cũng là tổng tài của Phương thị, lại còn là thái tử gia của Phương gia tại A thành, người bình thường sao có thể tiếp cận, ngay cả muốn gặp người thật cũng đã không dễ. Cho nên Phong Viễn thất bại liên tục như vậy cũng không đáng ngạc nhiên. Nếu như hắn nháy mắt đã có thể tiếp cận Phương Quân Dục vậy mới gọi là kinh ngạc.
Báo cáo hôm nay vẫn không khác gì mấy ngày trước, tóm lược lại là Phong Viễn dùng đủ loại biện pháp, nhưng ngay cả bóng dáng Phương Quân Dục cũng không thể nhìn thấy. Tô Vị Nhiên thả báo cáo xuống bàn, con ngươi ngưng trọng. Hình như hắn đã quên một chuyện đời trước Phong Viễn tiếp cận Phương Quân Dục như thế nào nhỉ.
Đời trước, khi Tô Vị Nhiên chú ý tới Phong Viễn, cũng là lúc Phong Viễn đã trở thành tình nhân của Phương Quân Dục. Bởi vì quá thất vọng nên hắn cũng cũng chỉ chú ý tới hướng đi sau này của bọn họ chứ không tìm hiểu bọn họ quen biết như thế nào. Bởi vì hắn biết nếu tìm hiểu, chỉ sợ cảm xúc không cam lòng sẽ lấp đầy tâm trí hắn, làm cho lý trí của hắn tê dại. Mà khi đó Tô gia vừa trải qua cuộc phản loạn của Tô Tuấn Vũ và một loạt chuyện, rất bất ổn, lúc nào cũng phải bảo trì thanh tỉnh, sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng.
Vài ngày sau, thuộc hạ giám thị Phong Viễn như thường lệ gửi báo cáo hành tung một ngày trước của Phong Viễn. Phong Viễn vẫn thất bại như mọi lần. Nhưng hôm nay lại có chút bất đồng so với lúc trước. Trong báo cáo xuất hiện một cái Tô Vị Nhiên vô cùng quen thuộc Tô Lê.
Giản lược báo cáo là Tô Lê chủ động tìm Phong Viễn. Phỏng chừng là vì Phong Viễn không ngừng tìm cách muốn tiếp cận Phương Quân Dục nên đã khiến cho Tô Lê chú ý sau đó Tô Lê tìm tới Phong Viễn. Bởi vì Tô Lê là được Tô gia huấn luyện ra, nên khả năng điều tra cũng rất tốt. Người giám thị không thể bám sát, chỉ có thể theo tới bên ngoài “Lạc đường”, nhìn bọn họ đi vào “Lạc đường”.
Tô Vị Nhiên nhìn báo cáo, trên mặt hiện ra một tia cười khẽ. Giờ thì hắn đã có thể đoán ra nguyên nhân Phong Viễn có thể tiếp cận Phương Quân Dục.
“Tô Lê a Tô Lê, rốt cuộc ngươi yêu ta sâu đến đâu.” Tô Vị Nhiên trào phúng nở nụ cười: “Sao có thể một lần lại một lần tìm cách hại ta như vậy chứ.” Âm mưu đời trước cứ vậy mà lặp lại ở đời này.
“Bất quá hiện tại ngươi cũng xem như đã giúp ta.” Tô Vị Nhiên mỉm cười: “Sau này chúng ta tiếp tục từ từ tính.”
Tô Vị Nhiên cứ như vậy thờ ơ nhìn Tô Lê giúp đỡ Phong Viễn vào thực tập ở tập đoàn Phương thị. Dựa theo yêu cầu thông báo tuyển dụng của Phương thị, loại học sinh trường hạng ba như Phong Viễn không cần xem lý lịch cũng đã trực tiếp bị loại, ngay cả bước vào Phương thị cũng không đủ tư cách chứ nói gì thực tập. Nhưng được Tô Lê âm thầm hỗ trợ, nên Phong Viễn thuận lợi tiến vào tập đoàn Phương thị.
Tô Vị Nhiên uống cà phê xem báo cáo hôm nay, nhẹ nhàng nở nụ cười. Cho dù vào Phương thị, Phong Viễn thân là thực tập sinh có dùng hết chiêu trò cũng đừng hòng gặp Phương Quân Dục. Văn phòng của Phương Quân Dục nằm ở tầng cao nhất của cao ốc Phương thị. Ba tầng trên cùng là văn phòng của những người có quyền lực lớn nhất tập đoàn Phương thị. Nhân viên bình thường không được ba tầng này đặc biệt cho phép thì không được lên.
“Tốc độ có hơi chậm.” Tô Vị Nhiên chậm rãi uống một ngụm cà phê, khẽ cười nói: “Tô Lê thật không chịu cố gắng, uổng công ta còn ôm hi vọng với ngươi.”
Trong khoảng thời gian này, Phương Quân Dục và Tô Vị Nhiên trong mắt người khác vẫn luôn dính vào nhau như cũ, giống như một đôi vợ chồng mới cưới yêu nhau say đắm. Khi Tô Vị Nhiên đến “Lạc đường”, mọi người lúc nào cũng thấy Phương Quân Dục tới đón hắn. Tô Vị Nhiên vô cùng thân mật với Phương Quân Dục, cho dù là trước “Lạc đường” cũng có người chứng kiến hắn và Phương Quân Dục ở trong tư thế thân mật.
Đại đa số thời gian, Phương Quân Dục đều ở biệt thự dùng cơm cùng Tô Vị Nhiên. Chuyện này và đời trước có một sự khác biệt rất lớn. Đời trước Phương Quân Dục phải đi xã giao rất nhiều, rất ít khi ở nhà ăn cơm. Tô Vị Nhiên cho đó là vì Phương Quân Dục căn bản không muốn gặp hắn, cho dù hắn vẫn luôn là một bộ ôn hoà hữu lễ với mình. Mà Tô Vị Nhiên cũng rất ít khi ăn cơm ở biệt thự, bởi vì ăn một mình rất tịch mịch. Hắn luôn cùng đám bạn xấu ra ngoài tìm thú vui. Mà hiện tại, Phương Quân Dục cùng Tô Vị Nhiên lại luôn cùng nhau dùng bữa ở biệt thự.
Mặc dù trong mắt ngoại nhân, Tô Vị Nhiên và Phương Quân Dục thân mật đến như vậy. Nhưng cũng chỉ hai người bọn họ biết, khúc mắc giữa bọn họ lớn đến đâu. Những lúc chỉ có hai người, đại đa số thời gian bọn họ đều là im lặng, tự làm việc riêng, không khí trầm mặc mà cổ quái.
Đối với loại tình huống này, Phương Quân Dục cũng không quá kinh ngạc. Bởi vì hắn biết nếu hắn muốn Tô Vị Nhiên trở về tất nhiên sẽ gặp phải quá trình này. Hắn chưa từng có yêu cầu xa vời muốn Tô Vị Nhiên có thể lập tức tha thứ hắn. Cho nên có khó khăn đến mấy cũng chỉ có thể đi tiếp. Cùng nhau mười năm, hắn hiểu rất rõ tính cách của Tô Vị Nhiên. Muốn Tô Vị Nhiên có thể một lần nữa thừa nhận hắn, thời gian chờ đợi sẽ rất dài. Nếu chỉ đứng im một chỗ, chờ đợi Tô Vị Nhiên tự mình quay đầu lại, có lẽ hết kiếp này này hắn cũng không thể chờ được. Hắn nguyện ý dùng thời gian cả đời bồi Tô Vị Nhiên, nhưng điều kiện là phải có được y. Nếu cả đời chỉ có thể đứng một bên nhìn Tô Vị Nhiên hắn làm không được.
Nếu không được đợi Tô Vị Nhiên tự mình quay lại…………..
Con ngươi Phương Quân Dục tối sầm xuống. Cho dù hắn cũng không muốn miễn cưỡng Tô Vị Nhiên, nhưng nếu nhẫn nại đã hết thì hắn vẫn sẽ làm trái bản tâm của chính mình. Tựa như lần trước làm tình cùng Tô Vị Nhiên.
Đời này, Tô Vị Nhiên chỉ có thể là của hắn. Cho dù có thương tổn, cũng phải giữ y lại bên người, sau đó chậm rãi chữa thương cho y. Đây là kết quả xấu nhất.
Nhưng hắn hi vọng cả đời cũng sẽ không xảy ra chuyên đó. Tổn thương Tô Vị Nhiên, cũng chẳng khác nào tự đâm chính hắn.
Hắn… luyến tiếc.
Văn phòng của Phương Quân Dục nằm trên tầng cao nhất Phương thị, sau lưng ghế dựa là vách tường thủy tinh, chỉ cần xoay ghế là đã có thể nhìn trọn cả A thành. Phương Quân Dục dựa vào lưng ghế, ánh mắt xuyên qua bức tường thuỷ tinh, nhìn xuống A thành, con ngươi đen nhánh sâu thẳm mà thâm thúy.