Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 67

“Phương Quân Dục chính là điểm không hoàn mỹ duy nhất của anh. Hắn lẽ ra không nên tồn tại trên cõi đời này.”

“Tôi chỉ là người ngụy trang thành người điên. Còn cậu — thật sự là một kẻ điên.”

“Nếu như tôi chết, anh có hay không sẽ nhớ đến tôi?”

“Xin lỗi, tôi không muốn chôn cùng cậu. Nếu không, khi tôi chết đi rồi, cũng sẽ không thể ngủ yên được.” To Vị Nhiên trầm thấp cười, “Cậu yêu tôi như thế, tôi không được ngủ yên, cậu nỡ sao?”

“Tôi chỉ hi vọng có thể ở cùng anh.” Tô Lê mỉm cười nói, “Còn những cái khác, tôi không quan tâm.”

Ngón tay Tô Vị Nhiên hơi cong lại, nhẹ nhàng thủ sẵn khẩu súng đen có khắc hoa văn trên thân, nghe vậy cười nói: “Thực sự là người ích kỉ.”

“Đây là học từ anh đó chứ.” Giọng nói Tô Lê khinh xuất mà nhu hòa.

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Cậu học từ tôi, cũng không chỉ có cái này có phải không?”

Tô Lê cười: “Đây không phải do anh từng bước từng bước một bức tôi thành ra vậy sao?” Nói xong, từ bên trong nghĩa trang hoang vu bỗng xuất hiện một đám người từ rừng cây đi ra. Tô Vị Nhiên nhìn lướt qua, ánh mắt lại trở về.

“Đây chính là năng lực cuối cùng cậu có?” Tô Vị Nhiên cười hỏi. Mấy ngày nay thu lưới, gần như đã triệt để tiêu diệt thế lực của gia tộc Tây Tư Lâm. Sức mạnh trong tay Tô Lê hiện giờ cũng không còn lại được bao nhiêu.

Nụ cười của Tô Lê vẫn dã lệ say lòng người như thế, tựa hồ một chút lo lắng cho tình cảnh hiện giờ của mình cũng không có.

“Ở trên đời này, cũng chỉ có anh mới thể giết được tôi.” Tô Lê trầm thấp nói.

Tô Vị Nhiên ôn nhu xoa xoa mặt Tô Lê, nụ cười nhu hòa mê người: ” Phương Quân Dục hình như cũng từng nói như thế. Tôi có phải nên cảm thấy vinh hạnh không?”

“Anh rõ ràng cố tình làm người ta mất hứng.” Tô Lê cắn cắn đầu ngón tay Tô Vị Nhiên, cười nhẹ trách.

Tô Vị Nhiên đè môi Tô Lê, khóe miệng nhếch lên, “Cậu không phải yêu tôi như vậy sao?”

Tô Lê bật cười, nắm chặt tay Tô Vị Nhiên rồi khẽ hôn lên ngón tay, đôi môi đỏ tươi nóng ướt chạm vào ngón tay trắng mềm lạnh như băng, hôn đến xinh đẹp hương diễm.

“Con người vốn là sinh vật đáng bị khinh thường, càng đem bản thân hạ thấp, thì càng cảm thấy cam tâm tình nguyện, muốn ngừng cũng không ngừng được.” Tô Lê giương mắt nhìn Tô Vị Nhiên, “Anh là kiểu như vậy, tôi cũng như vậy.”

Tô Vị Nhiên bóp chặt cổ Tô Lê, chậm rãi vuốt ve, ôn nhu nói: “Xem ra là do tôi làm một tấm gương không tốt cho cậu. Vậy giờ tôi sẽ dạy cậu cách sao để cải chính, thấy thế nào?”

Tô Lê không chút nào để ý cổ mình đang bị Tô Vị Nhiên bóp, “Hiện tại anh còn yêu Phương Quân Dục sao?”

Khóe miệng Tô Vị Nhiên khẽ nhếch, ngữ khí ôn nhu mà tàn nhẫn: “Cho dù tôi không yêu Phương Quân Dục, cũng sẽ không yêu cậu.”

“Anh thẹn quá hóa giận rồi.” Tô Lê cười, ánh mắt mang theo sóng nước long lanh, tự tận sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ yêu dã hờ hững, “Phương Quân Dục chính là ma chướng anh vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi, bất luận anh giãy dụa thế nào, đều không thể tránh thoát. Hắn là thất bại cũng như vết đen duy nhất của anh.”

“Cậu rất hoảng sợ.” Tô Vị Nhiên nói, ánh mắt lạnh nhạt mà trong vắt, nhìn về Tô Lê mà như nhìn vào khoảng không trong suốt, tựa hồ cả người hắn đều bị cậu nhìn đến rõ ràng, cậu chậm rãi nói tiếp, “Bởi vì lời nói vừa rồi của tôi. Cậu rất để ý, nhưng lại làm ra vẻ không lưu tâm. Vì vậy cậu cần phải tìm gì đó để nói. Lúc nãy cậu nói không muốn nhắc đến tên Phương Quân Dục, thế nhưng hiện tại lại chủ động nhắc đến tên anh ta. Bởi vì tôi làm cho cậu rất chật vật, cho nên cậu cũng muốn nhìn thấy tôi thảm hại.”

Cậu mỉm cười hỏi: “Tôi nói có đúng hay không?”

“Vẫn là anh hiểu tôi nhất.” Tô Lê khẽ cười.

“Nếu như không hiểu cậu, chỉ sợ tôi đã sớm nổ đến không thấy thi thể.” Tô Vị Nhiên hờ hững nói, giống như không quan hệ gì đến sự tình nguy cấp lúc ấy. Tựa hồ như khoảng thời gian này bóng tối bao trùm Paris chỉ là màn đêm bình thường như mọi ngày.

“Anh yên tâm, nếu như anh bị nổ chết, tro cốt chúng ta vẫn sẽ hòa cùng nhau. Không phân tôi anh.” Ánh mắt Tô Lê nghiêm túc mà tàn nhẫn.

“Tôi đã sớm nói rồi, nếu chết như vậy thật thì cho dù tôi có chết cũng sẽ không cách nào ngủ yên được.” Tô Vị Nhiên nhíu mày, “Vì vậy tôi mới không cho phép cậu giết tôi, kết quả như thế tôi không cách nào đồng ý được.”

Khóe miệng Tô Lê nhếch thành một nụ cười đẫm máu: “Đây chính kết quả mà tôi đời này mong muốn nhất, những kẻ ngăn cản tôi đều phải chết. Ngay cả anh, cũng không ngoại lệ.”

“Dường như là càng nói càng không thông.” Tô Vị Nhiên không quan tâm bản thân đang bị Tô Lê hoàn toàn bao quanh quanh, cậu thờ ơ liếc nhìn bọn người đang đứng phía xa. Đây là lá bài cuối cùng của Tô Lê, do đó cũng chính là thế lực mạnh nhất hắn ta có.

“Cậu nghĩ dựa vào những kẻ này để tác thành giấc mơ của cậu với tôi à?” Tô Vị Nhiên lười nhát dựa vào lưng ghế, “Chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ biết cái gì gọi là — nằm mơ giữa ban ngày.”

Tô Lê biết rõ thân thủ của Tô Vị Nhiên, vì vậy thời điểm Tô Vị Nhiên vẫn chưa chấm dứt xong câu nói, liền hạ lệnh động thủ. Chính hắn cũng rút súng ra, để phòng ngừa Tô Vị Nhiên có thể trốn thoát mà liên tục nổ súng. Mà khi tiếng súng vừa vang lên, một trận tiếng súng khác cũng vang lên theo. Người của Tô Vị Nhiên mai phục trong bóng tối bắt đầu nổ súng đáp trả. Người mai phục bên ngoài xe của Tô Lê cũng dần gia nhập. Hai bên hỗn chiến, phá vỡ không khí thanh tịch của nghĩa trang, trên những tấm bia mộ màu xám là những vết máu đỏ tươi tung tóe. Thậm chí ngay cả mộ bia thập tự giá (十)dày nặng cũng bị bắn nát, đá vụn văng khắp nơi. Càng kéo dài thì thi thể càng chồng chất, tình hình trận chiến ngày càng kịch liệt.

Hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây, không gian trở nên cô quạnh. Tiếng súng thưa thớt dần, đến cuối tiếng súng ngày càng tiêu tan, hết thảy bụi bặm đều dần lắng xuống

Berton mang theo một đội quân cung kính đứng sau Tô Vị Nhiên. Không thể không nói, đám người át chủ bài của Tô Lê quả thật thực lực xuất sắc vượt trội, hai nhóm người Tô Vị Nhiên mang đến đều bị diệt gọn, đến khi Berton dẫn nhóm người thứ ba vào, đoàn người của Tô Lê mới coi như bị tiêu diệt sạch sẽ.

Chiều tà phản chiếu sắc đỏ, cả nghĩa địa bị nhuộm bởi sắc đỏ chói mắt. Sau lưng Tô Lê là tấm mộ bia tàn tạ nhuốm đầy máu. Mà hắn cứ như thế dựa một thân đẫm máu vào mộ bia thập tự giá, hai con mắt màu đen tàn diễm mà mê hoặc. Hắn chậm rãi nở nụ cười, không quan tâm đến thảm trạng của bản thân.

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Vị Nhiên, đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối. Hắn liếm máu nơi khóe môi, khẽ cười nói: “Thật đáng tiếc, vẫn không giết được anh…” Ánh mắt hắn dừng lại trên người Tô Vị Nhiên, con ngươi sâu xa tựa hồ như ngọn lửa đang thiêu đốt, nóng rực mà điên cuồng, “Cũng đúng, tôi yêu chính là anh như vậy. Nếu như anh dễ dàng bị tôi giết chết, thì cũng chẳng đáng để tôi phải điên cuồng yêu.”

Tô Vị Nhiên đi tới, ngón tay nâng cằm Tô Lê lên, ôn nhu nói: “Cậu nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì tôi chưa bao giờ coi thường cậu. Cho dù đã lột sạch nanh vuốt cậu, tôi vẫn còn sắp xếp thêm năm nhóm người ở bên ngoài nghĩa trang đợi lệnh.”

“Tô Lê, cậu là một kẻ điên.” Tô Vị Nhiên thấp giọng nói, “Điểm này, tôi ngược lại rất ao ước được như cậu. Nếu như tôi cũng có thể giống như cậu đối với tôi mà ra tay tàn nhẫn với Phương Quân Dục như này, có lẽ tôi sẽ không phải chịu thống khổ như bây giờ.”

Tô Lê mỉm cười nói: “Phương Quân Dục chính là điểm không hoàn mỹ duy nhất của anh. Hắn lẽ ra không nên tồn tại trên cõi đời này.”

Ngón tay nâng cằm Tô Lê của Tô Vị Nhiên dần bấu chặt, “Cậu nói không sai, thế nhưng nếu như không có Phương Quân Dục tồn tại, cũng sẽ không có tôi trên cõi đời này. Bởi vì thế giới này thực sự quá vô vị tẻ nhạt.”

“Cùng tôi chết chẳng lẽ không được sao?” Tô Lê cười khẽ, “Tôi vẫn luôn nghĩ chúng ta rất giống nhau. Chúng ta mới là chân ái.”

“Cậu có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và cậu là gì không?” Tô Vị Nhiên hỏi, “Tôi chỉ là người ngụy trang thành người điên. Còn cậu — thật sự là một kẻ điên.”

Kiếp trước, cậu điên cuồng yêu Phương Quân Dục, tuy rằng không được đáp lại. Thậm chí khi nhận được tin Phương Quân Dục kết hôn, ngoại trừ tuyệt vọng ra, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tổn thương Phương Quân Dục. Cho dù bản thân cậu là một kẻ lòng dạ độc ác.

Tô Lê khẽ cười nói: “Tôi đúng là vì anh mà điên rồi. Tôi yêu anh đến mức muốn giết chết anh.”

“Vì vậy trước khi cậu giết tôi, tôi nên tiễn cậu đi trước.” Tô Vị Nhiên cười đến ôn nhu, “Này không phải rất công bằng sao.”

“Rất công bằng.” Khóe miệng Tô Lê khẽ nhếch, “Nếu như tôi chết, anh có hay không sẽ nhớ đến tôi?”

Tô Vị Nhiên dùng súng chặn lại tim Tô Lê, mỉm cười nói: “Không biết.”

Tô Lê thấp giọng cười: “Tôi yêu anh như thế, mà anh keo kiệt đến ngay cả một góc nhỏ cũng không chừa cho tôi. Anh thật sự là còn ích kỉ hơn cả tôi.” Bên trong con ngươi màu đen chất chứa điên cuồng cùng với không cam lòng hiện hữu.

Khóe miệng Tô Vị Nhiên chứa nét cười lạnh nhạt, nói: “Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cậu quả thật là một điểm cũng không thay đổi. Dù là tình cảm hay là hành vi.”

Tô Lê khẽ nhíu mày, “Kiếp trước?”

Tô Vị Nhiên cũng không có ý định giải thích. Cậu không muốn lãng phí nên không nói thêm gì với Tô Lê.

Cậu đến bên tai Tô Lê ôn nhu nói: “Cậu không cần hiểu. Cậu chỉ cần biết là, lấy danh nghĩa tình yêu để làm ra việc tổn thương người khác, là chuyện không đáng để tha thứ.” Gọn gàng dứt khoát đưa ra đáp án Tô Lê muốn.

Ngay sau đó là một tiếng súng vang lên, Tô Lê cúi đầu nhìn máu tuôn ra từ ngực mình, không cam lòng mà thấp giọng nói: “Anh cũng thật là người vô tình.”

Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Cậu nói không sai, tôi không thừa tình cảm để bố thí cho cậu.” Cậu cứ đứng như vậy nhìn Tô Lê tắt thở. Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối lại. Nghĩa trang điêu tàn, cỏ dại là vàng trong tiếng gió khé đung đưa, trên bia mộ bị bắn nát nhuộm máu đỏ sẫm.

“Đem nơi này thu dọn sạch sẽ.” Tô Vị Nhiên quay về phía Berton phân phó, sau đó lên xe rời khỏi nghĩa trang.

Buổi tối, Tô Vị Nhiên ngồi trên sân thượng. Nhớ lại lời nói của Tô Lê, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cậu vẫn đang trốn tránh một vấn đề, vậy mà rốt cục thông qua miệng mình nói ra đáp án chân chính trong lòng. Thật ra trong lòng đã sớm có đáp án, chỉ là bản thân cứ luôn lừa mình dối người trốn tránh.

Tô Vị Nhiên mở mắt ra, cười khẽ.

Vào lúc này, chuông điện thoại di động bỗng nhiên reo lên, đánh tan không khí tĩnh mịch yên lặng.

“Tìm ra chứng cứ.” Đầu khác của điện thoại, một thanh âm lạnh băng ngắn gọn báo cáo.

“Lập tức tung ra ngoài.” Tô Vị Nhiên nói xong cũng cúp điện thoại.

Khi Joe đáp ứng Tô Vị Nhiên rút khỏi người ở Hanover, Tô Vị Nhiên liền để Joe lưu lại một người chăm sóc trước giường bệnh cho Simon. Sau đó mỗi ngày Simon tuy dùng loại thuốc không thay đổi, nhưng những thuốc này tích lũy dần dần mới nhẹ nhàng thay đổi.

Simon chết tạo cho Tô Lê một cơ hội tốt. Cái này cũng là do Tô Vị Nhiên cung cấp cơ hội cho Tô Lê. Bằng không sẽ không có chuyện Tô Vị Nhiên trong thời gian dài như thế không có chủ động ra tay với Tô Lê. Cậu đang đợi Tô Lê động thủ, động thủ với Alen. Diệt trừ Alen, gia tộc Tây Tư Lâm tất sẽ rung chuyển. Tuy rằng “bách túc chi trùng tử nhi bất cương” (Chú thích: Côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy dụa), người khác thôn tính không nổi cục thịt mỡ này, không có nghĩa Tô gia cũng không thôn tính nổi. Joe cùng Phương Quân Dục đều nhiệt tâm muốn cậu tham gia đến vậy, cậu làm sao có thể làm việc mà không nhận thù lao được chứ? Tô Vị Nhiên khẽ mỉm cười.

Evan lòng muông dạ thú, ám sát người thừa kế của gia tộc Tây Tư Lâm, máu tanh thượng vị —

Ngày mai tin tức vừa truyền ra, gia tộc Tây Tư Lâm tất sẽ rơi vào một vòng nội chiến hỗn loạn mới.

68.

Edit: Đậu.
Bình Luận (0)
Comment