Dương Rơi Quỳ Tẫn (Đồng Nhân Tiên Tam)

Chương 5

Ngày gần đây, Tiểu Quỳ phát hiện, trong cung thị vệ, cung nữ, hoàng huynh, phụ hoàng và mẫu hậu...... Mọi người tóc đều là màu đen, nhưng riêng Tiểu Quỳ tóc lại là màu lam. Mỗi một lần nàng đi ở bên trong hành lang, cung bộc đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng. Tiểu Quỳ thật sợ hãi, thường một mình chạy đến quỳ hải, bởi vì chỉ có ở nơi này, mới có thể né tránh ánh mắt của mọi người.

Một ngày kia, Tiểu Quỳ lại đi quỳ hải, hoa hướng dương đã lớn hơn nhiều rồin, cao đến mức có thể đem Tiểu Quỳ hoàn toàn che kín. Nàng đi đến nơi này để chạy trốn, cảm thụ thành từng cành hoa hướng dương khẽ vuốt qua mặt của nàng. Trời dần dần tối, nàng biết đã đến lúc mình nên trở về đến trong hoàng cung thôi.

Nàng hướng trung tâm của quỳ hải mà đi đến, cửa đi vào mật đạo là ở chỗ đó. Nhưng là, nàng bỗng nhiên nghe được tiếng khóc của cô gái, tựa hồ đangn như là ở trong quỳ hải. Sau khi liên tục suy tư, nàng quyết định đi xem một cái.

Vạch ra con đường dày đặc hoa hướng dương, nàng thấy một vị thiếu nữ mặc quần áo màu tím nhạt đang nức nức nở nở khóc, tuổi nếu so với nàng thì lớn hơn mấy tuổi. Nàng lẳng lặng đi tới bên cạnh nàng, hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Có người khi dễ  tỷ sao?”

“Tại sao...... Tại sao sau khi bọn họ biết ta cùng bọn họ không giống nhau liền muốn...... Muốn đuổi ta đi? Ta cũng không làm sai cái gì nha!” Thiếu nữ thút thít nói.

“Không giống nhau? Tiểu Quỳ cũng cùng người thường không giống nhau, Tiểu Quỳ tóc là màu lam. Cho nên bọn họ cũng sẽ đuổi Tiểu Quỳ đi, đúng không?” Nàng tự lẩm bẩm.

“Sẽ không, tóc Tiểu Quỳ là xinh đẹp nhất, giống như nước vậy, hoàng huynh đã đáp ứng muốn cả đời bảo vệ muội, có ta ở đây, ai cũng sẽ không đuổi muội đi.” Sau lưng đột nhiên truyền đến  thanh âm của hoàng huynh.

Nàng xoay người sang chỗ khác, kinh hô: “Hoàng huynh?! Sao huynh lại tới đây?”

“Cũng đã trễ thế này còn không có nhìn thấy muội, hoàng huynh tự nhiên thấy lo lắng cho muội thôi.” Hoàng huynh đáp: “Ta đoán muội nhất định ở chỗ này, quả nhiên không sai.”

“Đúng rồi hoàng huynh, vị tỷ tỷ này bị người đuổi ra khỏi nhà, chúng ta giúp nàng một chút được không?” Nàng nhớ tới chuyện mới vừa rồi.

“Cô nương, cô tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Hoàng huynh hỏi.

“Ta...... Ta tên là Nhung Hiên, đã mười hai tuổi rồi.” Nhung Hiên đáp.

“Ta tên là Long Dương, nhà cô ở đâu? Không bằng chúng ta đưa cô về nhà, nói bọn họ chớ đuổi cô đi có được hay không?” Hoàng huynh cùng nàng thương lượng.

“Không cần, không cần đem ta đưa trở về, bọn họ nếu đã đuổi ta đi cũng sẽ không để cho ta vào nhà nữa đâu.” Nhung Hiên vội vàng nói, “Liền...... Để cho ta theo các vị, có được hay không?”

“Này......” Hoàng huynh có vẻ không biết làm sao.

“Ta nhờ các người, chứa chấp ta.” Nhung Hiên cầu khẩn nói.

“Hoàng huynh, chúng ta liền lưu nàng ở trong cung chăm sóc muội, được không?” Nàng cũng vậy bắt đầu thay cô nương xin hắn.

“......” Vương huynh nghĩ một hồi lâu sau “Được rồi, nhưng cô nhất định không thể chạy loạn a, nhà của chúng ta, rất dễ lạc đường.”

“Dạ, Nhung Hiên hiểu, Nhung Hiên nhất định sẽ luôn ở bên Tiểu Quỳ, sẽ không chạy loạn.” Nhung Hiên trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Bình Luận (0)
Comment