Dương Rơi Quỳ Tẫn (Đồng Nhân Tiên Tam)

Chương 7

Quả nhiên, cũng không lâu sau đó, Dương Quốc lại một lần nữa vây đán Khương quốc. Phụ hoàng dốc hết tất cả binh lực trong nước, toàn lực kháng địch. Trong mấy tháng trước, Khương quốc còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, chỉ có thể giằng co ở biên giới, nhưng không thể cầm cự lâu được vì binh lực đã sắp cạn kiệt rồi.

Một ngày kia, kẻ địch lại tới khiêu chiến. Lúc này, Khương quốc đã lâm vào tình trạng đạn tẫn lương tuyệt, bên ngoài trước tình hình cường địch như vậy, phụ hoàng không thể làm gì khác hơn là viết thư xin Tề quốc trợ giúp. Tề vương vốn biết rõ Khương quốc luôn luôn nổi tiếng khắp thiên hạ thuật thêu thùa, dệt, nhuộm, mẫu hậu vừa vặn vốn chính là đệ nhất cao thủ thêu thùa, nàng là tiểu thư của một phường thều nhỏ, mỗi chiếc khăn thêu của nàng đều có giá trị vô cùng. Nhưng mẫu hậu từ khi gả vào hoàng cung liền phong châm thôi thêu, bức tranh thêu truyền lại đời sau rất ít, giá tiền càng thêm vượt xa châu bảo ngọc khí, cho nên lại muốn thỉnh cầu mẫu hậu dùng 2 thời gian năm thêu một bức Tề quốc sông núi Xã Tắc Đồ...... Trong hai năm này, bọn họ sẽ phái binh giúp chúng ta phòng ngự biên cảnh. Phụ vương vốn là không chịu đáp ứng, nhưng mẫu hậu lo lắng quốc sự, cầu xin phụ vương đáp ứng.

Ngoài thành, Tề quốc binh tướng đã tới đúng hẹn, dưới sự bảo vệ của bọn họ, Khương quốc được tạm thời an bình.

Mẫu hậu vì hoàn thành bức tranh thêu, tay chân làm việc cả đêm. Chỉ là bức tranh thêu lớn như vậy, căn bản không phải một mình có thể hoàn thành. Mẫu hậu liền đem mẫu thêu treo ở trên vách tường, âm thầm triệu tập nhưng cô gái dân gian khéo tay, hướng họ truyền thụ tài nghệ ở trong một căn phòng nhỏ, ngày đêm gấp gáp chế tạo. Nàng cũng như vậy lặng lẽ ở cửa học tập tay nghề này.

Nàng học vô cùng nghiêm túc, chưa đến mấy ngày tài nghệ thêu thùa đã vượt xa những người khác. Mẫu hậu thường thường nói cho nàng biết, khi thêu phải đặt vào từng đường kim tình cảm của mình, như vậy mới có thể đem chỗ thêu trên vật bức thêu chân chân thực thực.

Có lẽ là bởi vì tay chân ngày đêm không ngừng làm việc này, rất nhiều cô gái bị chọn vào cung cũng lần lượt bị bệnh. Rốt cuộc, ngay cả nàng cũng duy trì không nổi. lần đâu tiên làm việc tay chân, nàng hôn mê bất tỉnh, bị người đưa trở về Quỳ Hi cung.

Đến khi nàng tỉnh lại, hoàng huynh đã ngồi ở cạnh giường nàng. Nàng vội vàng đứng dậy, định hành lễ với hắn, lại bị hắn mạnh mẽ đặt xuống giường.”Tiểu Quỳ, muội tại sao lại hồ nháo như vậy.” Hoàng huynh hết sức tức giận, “Muội còn nhỏ như vậy, tại sao có thể cả đêm tay chân làm việc đây? Chẳng lẽ muội cũng không vì thân thể của mình suy nghĩ một chút sao?”

“Hoàng huynh, huynh không cần phải tức giận, Tiểu Quỳ chỉ là muốn giúp mẫu hậu một chút, Tiểu Quỳ thêu rất khá, Tiểu Quỳ cho là Tiểu Quỳ có thể thêu nhiều một chút, như vậy mà có thể giúp quốc gia ta với đám bọn chúng......” Nàng giải thích.

“Muội......” Hoàng huynh trên mặt đã không còn tức giận, thay vào đó là một tia ưu thương, “Tiểu Quỳ, bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của nam nhân chúng ta, nhưng bây giờ lại để cho muội cùng mẫu hậu tới gánh chịu. Ta không xứng với làm huynh trưởng của muội, không xứng với làm con trai của mẫu hậu.”

“Hoàng huynh, đây không phải là lỗi của huynh, huynh không cần phải tự trách, đều là Tiểu Quỳ không tốt, nói sai......” Nàng an ủi hoàng huynh.

“Tiểu Quỳ......” Lời nói của Hoàng huynh bị thanh âm của Nhung Hiên ở ngoài cửa cắt đứt.

“Công chúa, Nhung Hiên giúp người mang tới một bát súp! Ai, các ngươi buông ta ra.” Nhung Hiên ở ngoài cửa kêu.

“Các ngươi, mau để cho nàng đi vào.” Tiểu Quỳ vội vàng nói cho thị vệ ngoài cửa.

“Dạ, công chúa điện hạ.” Thị vệ lập tức để nàng đi vào.

“Di, thái tử điện hạ cũng tới bồi công chúa nha! Công chúa thật là hạnh phúc.” Nhung Hiên cười hì hì nói.

“Ta......” Mặt của Hoàng huynh lập tức đỏ lên.

Đang lúc ấy thì, Hinh Nhi cung nữ trong cung hoàng huynh tới, nàng ở bên tai hoàng huynh nói điều gì đó, mặt của hoàng huynh lập tức mất đi huyết sắc.

“Tiểu Quỳ” hoàng huynh cố trấn định nói, “Ta có chút chuyện phải xử lý, đi trước.” Sau khi lưu lại những lời này liền vội vã rời đi.

Nàng phát giác có điều gì đó kỳ hoặc, liền lặng lẽ đi theo. Vòng qua sau hành lang, hoàng huynh lại đi vào phòng của mẫu hậu. Bên trong gian phòng truyền đến thanh âm của ngự y: “Thái tử, hoàng hậu vất vả lâu ngày thành bệnh, có thể...... Có thể sống không qua nổi tối nay rồi.”

Nàng sau khi nghe xong không kìm được kích động tâm tình, chạy vội tới trước giường mẫu hậu “Mẫu hậu, mẫu hậu, Tiểu Quỳ không muốn ngươi chết.” Nàng gào khóc.

“Tiểu Quỳ, mẫu hậu sẽ không chết, mẫu hậu muốn tiếp tục thêu hảo Giang Sơn Xã Tắc đồ, giúp phụ hoàng con cứu vớt Khương quốc......” Mẫu hậu suy yếu nói.

“Mẫu hậu, không cần làm nữa, ngươi phải nghỉ ngơi nhiều, Xã Tắc Đồ mấy ngày nữa làm cũng không muộn.” Hoàng huynh khuyên mẫu hậu.

“Không cần, ta muốn lập tức làm, các ncon so với ta còn rõ hơn, ta không còn sống được mấy ngày nữa...... Ta muốn giúp phụ hoàng con hoàn thành Xã Tắc Đồ...... Ta muốn nhìn phụ hoàng các con khải hoàn trở về...... Ta muốn nhìn các con lớn lên...... Ta còn muốn tiếp tục làm rất nhiều chuyện, ta không muốn rời khỏi các con sớm như vậy......” Mẫu hậu thanh âm càng ngày càng yếu.

“Mẫu hậu, người đừng nói nhiều nữa, Long Dương sẽ thay người cứu vớt Khương quốc, sẽ chăm sóc thật tốt Tiểu Quỳ, bảo vệ tốt phụ hoàng......” Hoàng huynh đã khóc đến không thành tiếng”Mẫu hậu, nếu người phải đi, hãy an tâm rời đi, Long Dương sẽ thay người thủ hộ Khương quốc tốt.”

Ta từ nhỏ đến lớn đây là lần thứ nhất thấy hoàng huynh khóc, Tiểu Quỳ thật đau lòng, Tiểu Quỳ không biết nên nói những gì. Chỉ có thể nhìn mẫu hậu từ từ hai mắt nhắm lại, Tiểu Quỳ biết, mẫu hậu cũng không có rời khỏi bọn họ, bà vĩnh viễn ở trên trời, nhìn bọn họ lớn lên. Mẫu hậu, Tiểu Quỳ nhất định sẽ hảo hảo sống với phụ hoàng và hoàng huynh, làm một đứa bé ngoan.

Không lâu sau, Tề quốc biết được mẫu hậu bệnh qua đời, lập tức triệt binh. Phụ hoàng chiến bại mà về, lại nghe thấy mẫu hậu bệnh qua đời từ đó thân thể suy yếu, tinh thần không còn như trước.
Bình Luận (0)
Comment