Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 103

—o0o—

Rời khỏi sân khiêu vũ ồn ào, Harry và Snape tới một góc lẳng lặng ngồi, ai cũng không nói gì, dường như góc này đã ngăn cách hẳn với đám đông náo nhiệt. Harry uống một ngụm rượu vang đỏ, tuy rằng hiện tại cậu là ‘vị thành niên’ nhưng Snape cũng không để ý cậu thỉnh thoảng thả mình.

Trong sân nhảy, Draco và Hermione, Blaise và Ron trở thành tiêu điểm của mọi người, Gryffindor và Slytherin hợp tác với nhau, có ý nghĩa gì thì rất nhiều người đã không nhịn được tính toán trong lòng.

Sau khi Kẻ Được Chọn vào trường học, quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor hiển nhiên tốt hơn nhiều, trên lớp học độc dược Blaise hợp tác với Ron đã đánh vỡ ngăn cách giữa hai Nhà, mà hiện tại người thừa kế Malfoy và Zabini đi đầu làm vậy, có phải dự báo sẽ xảy ra càng nhiều hay không?

“Em để Skeeter vào.” Harry nhìn bốn người đang khiêu vũ, khẽ nói với Snape.

“Sao?” Snape hỏi.

“Lucius cần một lực tác động mạnh.” Harry nheo mắt lại, “Dư luận chính là lực thúc đẩy mạnh nhất.”

“Em chắc trò Granger phù hợp với gia đình Malfoy chứ?” Snape cười nhạo.

“Sev, năm đó anh… đi rồi, đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Harry vẫn không thể nói lên từ ‘chết’ này, cho nên chỉ dùng từ ngữ mơ hồ, “Năng lực của Hermione tuyệt đối mạnh hơn anh tưởng rất nhiều. hơn nữa năm đó cuối cùng cô ấy cũng cùng Draco đi tới cùng nhau, cho dù tất cả chúng em đều cảm thấy khó tin.”

“…” Snape nhìn bốn người đang khiêu vũ, cuối cùng khô khốc nói, “Ta không thấy hai người chúng thích hợp chỗ nào.”

Harry nở nụ cười, “Chẳng qua anh khó chịu vì con đỡ đầu của mình bị cướp mà thôi.”

Snape không để ý đến Harry.

“Sao em lại không phát hiện anh và Lucius đều tiếc con vậy nhỉ?” Lucius hiển nhiên cũng rất khó chịu khi Dra nhà mình ‘tìm được bạn đời không cần cha mẹ’, sự khó chịu này còn nhiều hơn việc đối tượng của Draco lại là phù thủy Muggle nhiều.

“Có ý gì?” Snape hiển nhiên không hiểu từ ‘tiếc con’ trong miệng Harry là ý gì.

Harry chớp chớp mắt, không định nói cho Snape.

“Harry.” Krum thoát thân từ một đám fan đi tới trước mặt Harry, “Em không tiếp tục khiêu vũ sao?”

Harry chớp chớp mắt, “Bạn nhảy của em không thích em bị chú ý quá nhiều.”

“Anh ta là?” Krum nhìn về người đàn ông thần bí vẫn tỏa ra hơi lạnh từ sau khi mình tới đây, không biết vì sao anh lại cảm thấy người đàn ông này có hơi thở rất giống với người đàn ông thích mặc áo chùng đen mặt lạnh trong trường học kia.

“Cái này thì,” Harry kéo dài giọng nói của mình, cuối cùng nói, “Người yêu của em đó.”

“Anh rất ngạc nhiên.” Krum nói, “Anh nghĩ em sẽ thích những cô gái xinh đẹp.”

“Ai bảo em bị anh ấy tóm được chứ.” Harry nhún nhún vai nói, lúc này, cậu chợt cảm thấy một tầm mắt ác độc dữ dằn trừng mình, cậu khó hiểu nhìn qua, chỉ thấy một người đơn độc ngồi trên dãy bàn giáo sư – các giáo sư khác đều đi khiêu vũ cả rồi, thậm chí ngay cả giáo sư McGonagall luôn luôn nghiêm túc cũng thả lỏng chính mình – Umbridge đang dữ tợn nhìn chằm chằm cậu, kể cả cái ánh mắt mở to, khiến mặt mụ hơi vặn vẹo.

Harry nhíu mày, mụ Umbridge thấy cậu nhìn qua có vẻ không khách sáo gì nhìn Krum một cái, ý bảo Harry không được tới gần Krum, mụ đang ra lệnh cho Harry.

Harry quay đầu không để ý mụ Umbridge uy hiếp, không hề để ý hành động của mình làm mụ Umbridge nổi giận.

“Bà ta là ai?” Krum theo mắt Harry cũng nhìn thấy được Umbridge mặc toàn đồ xanh lá cây làm người ta không dám khen, anh hơi chán ghét hỏi, “Người này thoạt nhìn rất quái lạ.”

“Quý bà Umbridge, chúng em gọi đùa mụ là ‘quý bà cóc’,” Harry giải thích, “Không cần tiếp xúc quá nhiều với mụ thì tốt hơn, mụ ấy không thể ở chung tốt đẹp được.”

Trong lúc nói chuyện, Draco và Hermione rời khỏi sân nhảy đi về phía Harry, Krum thấy Draco nhìn người bạn nhảy cạnh Harry muốn nói lại thôi dường như có chuyện muốn nói, anh liền chào Harry một cái rồi rời khỏi.

Draco và Hermione ngồi cạnh Harry, thoạt nhìn Draco không yên lòng, cậu há miệng thở dốc nhưng lại không biết nói gì.

Cuối cùng vẫn là Hermione nhìn Snape lại hỏi Harry, “Harry, đây là… giáo sư Snape?”

Harry chớp chớp mắt, rất ngạc nhiên Hermione có thể đoán được Snape, “Sao cậu lại đoán được thế?”

“Draco nói,” Hermione nghe thấy lời coi như thừa nhận của Harry rồi mở to mắt nhìn, Merlin ơi, trước đó cô còn tưởng Draco nhận lầm người, nhưng lại không ngờ… “Mình nghĩ cậu ấy nhận lầm người, nhưng…” Cô nhìn nhìn Snape, “Bạn nhảy của cậu thật sự là giáo sư Snape sao?”

“Có lẽ… không chỉ là bạn nhảy.” Harry cười nói, cậu cũng không để ý lời nói của mình làm Hermione bị kích thích lớn, “Sev, anh nói đúng không?”

Snape không nói gì, liên tục lạnh nhạt,

Lúc này Heleba không biết trở về từ đâu bò lên cổ tay Harry, cũng giật giật trên cổ tay cậu, Harry khó hiểu chuyển đầu sang, Heleba nói, [Harry, có rất nhiều người trong Rừng Cấm, dường như là Tử thần Thực tử.]

Harry nhíu mày, hỏi rất khẽ, [Đến lâu chưa?]

[Ta vừa phát hiện bọn họ thì tới đây tìm cậu.]

[Giỏi lắm Heleba, hiện tại ngươi đi trước nhìn chúng, xem chúng ở đâu, tí nữa ta qua liền.]

Heleba bò xuống từ cổ tay Harry, nhanh chóng rời khỏi.

“Harry, làm sao vậy?” Snape không phải là lần đầu tiên nghe thấy Harry nói xà ngữ, nhưng Hermione và Draco hiển nhiên là lần đầu tiên. Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo làm Draco và Hermione không tự chủ cứng người, nửa ngày sau bọn họ mới phản ứng Harry là Xà Khẩu, vậy lời đồn liên quan tới Lestrange năm thứ hai trong Slytherin là gì vậy?

“Heleba phát hiện có mấy Tử thần Thực tử vào trong Rừng Cấm.” Harry đứng lên, “Mình phải đi xem thế nào, Draco, tí nữa cậu dẫn nhóm Slytherin về phòng sinh hoạt nhé, đừng để bọn họ chơi quá muộn.” Tuy Harry rất ngạc nhiên vì sao nhóm Tử thần Thực tử lại tới gây rối vào lễ Giáng sinh, bình thường không phải là Halloween sao? Chẳng lẽ đối phương cảm thấy gây rối trong Halloween rất trẻ con không muốn người khác cho rằng bọn họ thích chơi trò ‘Trick or Treat’ như bọn trẻ cho nên sửa thành Giáng sinh rồi sao?

Không nghĩ ra, Harry cảm thấy mình cần đi xem tình huống thế nào, cho nên cậu đơn giản nói vài câu với Draco rồi lôi Snape rời khỏi.

“Bọn họ… Bọn họ…” Hermione lăng lăng nhìn bóng dáng hai người dần dần biến mất, không biết phải nói gì.

“Rất hiển nhiên, mình sẽ không ngạc nhiên đâu,” Draco lầu bầu, “Vì mấy ngày nay mình đã bị kích thích quá nhiều rồi.” Cậu đã quen Harry và ba đỡ đầu nhà mình ở cùng trong hầm, khi thấy Harry khiêu vũ với ba đỡ đầu – Draco cố gắng nhịn xuống rùng mình – và dắt tay rời đi, còn có cái gì đáng phải ngạc nhiên nữa chứ, cho nên thật sự cậu đã quen, Draco nói cho mình.

“Bọn họ… khi nào thì bắt đầu?” Hermione hiển nhiên vẫn không thể chấp nhận chuyện này.

“Ai biết.” Chờ khi cậu biết thì đã phát triển tới mức Harry không về ngủ kìa.

Harry kéo Snape về hướng Rừng Cấm, trên mặt nặng nề.

“Sao lại thế này?” Snape cảm thấy rõ ràng đêm nay Rừng Cấm khác thường, dường như nhóm sinh vật trong Rừng Cấm đang rối loạn.

“Tử thần Thực tử vào Rừng Cấm, hẳn là đang tìm gì đó.” Harry nói, vừa nãy Heleba nói ra phương hướng cụ thể, trong khoảng thời gian ngắn Harry nghĩ không ra nơi đó có gì, nhưng Harry xác định nơi đó không phải chỗ nhóm động vật tập trung.

Ban đêm Rừng Cấm tối tăm làm người ta khó thở, Snape và Harry đều không dùng Lumos, theo lời của Snape thì ‘Rừng Cấm chính là vườn hoa nhà Harry’, mà đối với Snape mà nói Rừng Cấm còn là vườn độc dược nhà anh, hai người đều vô cùng quen thuộc Rừng Cấm, căn bản không cần ánh sáng.

Harry và Snape vừa mới đi không xa, Harry dừng một chút, cậu bắt tay Snape, dẫn anh đi theo hướng khác, “Bên này, Heleba đang đi theo chúng.”

Heleba không phát ra tiếng nào, mà để lại dao động pháp lực, Harry dễ dàng có thể cảm nhận được trận dao động kia thay đổi phương hướng.

“Sev, Heleba không phát tiếng.” Harry suy nghĩ một lát rồi nói, “Nó sợ có người phát hiện nó đang theo dõi.” Mà trong Rừng Cấm không hề thiếu sinh vật pháp thuật, cho nên thỉnh thoảng có chút dao động pháp thuật cũng không phải là chuyện để người ta cảnh giác.

Snape dừng một chút, nắm tay Harry.

Trên thế giới này, người có thể nghe hiểu xà ngữ chỉ có ba người, một là Tom, một là Harry, và một…

Harry và Snape đi vào sâu trong Rừng Cấm, khi nghe thấy một ít tiếng vang thì rốt cuộc dừng lại tránh sau một gốc cây đại thụ.

Phía trước có tiếng vang không nhỏ, Harry lôi áo tàng hình ra – cậu rất may dạ vũ Giáng sinh cậu còn nhớ rõ đem túi không gian của mình theo – tự ếm cho mình một thần chú ảo ảnh rồi phủ thêm áo tàng hình cho hai người, vì Snape tương đốic ao nên bọn họ cần phải dính chặt vào nhau mới có thể khiến áo tàng hình hoàn toàn che kín bọn họ.

“Là nơi này sao?” Bọn họ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng hỏi, tay Snape ôm bên hông Harry bất giác nắm chặt, tay Harry phủ lên tay anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ muốn Snape bình tĩnh lại.

Bọn họ đoán đúng, quả nhiên là Voldemort, hơn nữa là Voldemort đã sống lại.

Xem ra Trường Sinh Linh Giá trong nhẫn đã tìm được chủ hồn, Harry thoáng nghiêng người nhanh chóng nhìn bên kia một cái.

Bên kia Rừng Cấm có hai người khoác áo chùng màu đen, cách đó không xa còn có một ít người đang đứng nhìn như đang canh chừng, phòng ngừa có người xuất hiện hoặc có động vật lại gần gì đó.

Trong hai người một là Barty con, còn một người khác…cũng chỉ có thể là Voldemort! Voldemort đã có cơ thể của mình rồi sao, sao hắn lại làm được? Cho dù có thêm một mảnh linh hồn cũng không đủ để hắn đắp nặn cơ thể mới cho mình mới đúng chứ!

“Đúng vậy, thưa chủ nhân.” Bọn họ nghe thấy một giọng nói trả lời.

Đây là giọng của Moody, nhưng Harry biết đây không phải Moody, Barty con vừa mới giả dạng Moody lộ mặt trên dạ vũ. Chắc không muốn người ta nghi ngờ nên khi gặp Voldemort vẫn dùng mặt của Moody.

“Không ngờ trong Rừng Cấm thật sự có thứ này, làm sao ngươi phát hiện ra?” Giọng điệu của Voldemort có mang theo cảm xúc hài lòng.

“Snape thường xuyên tới Rừng Cấm hái nguyên liệu, bầy tôi đi tới nơi hắn đi qua tìm kiếm, rất may mắn lại phát hiện ra chúng.” Nơi Snape đi qua… đối phương đang tìm nguyên liệu độc dược sao?

“Tốt lắm, mi làm rất tốt.” Voldemort cũng không keo kiệt khen ngợi, cho dù lời khen này cũng không phải thật lòng gì, ít nhất Harry không nghe được tí chân thành nào. Harry cười lạnh nghe Voldemort tuyên bố sau khi hắn thành công sẽ thưởng cho Barty con thế nào, thật đáng tiếc giờ lại không thể nói cho Voldemort rằng hắn không có cơ hội này, cho dù thoạt nhìn hắn ta bình thường một chút.

Sau một lát, Voldemort và barty con rời khỏi nơi đó, Harry mới cùng Snape bỏ thần chú ảo ảnh đi lên xem xét.

“Là hoa huỳnh nguyệt.” Snape liếc một cái liền nhận ra loại độc dược này, “Rất hiếm gặp, bình thường chỉ nhìn thấy chúng trong một số rừng rậm nguyên thủy. Hoa huỳnh nguyệt chỉ mọc ở hai nơi trong Rừng Cấm, hơn nữa mọc cũng chưa đến mười cây.”

“Hermione đã từng cho em dùng rồi.” Harry nhìn đóa hoa màu tím nhạt nhẹ nhàng nói, “Khi đó chiến tranh vừa mới chấm dứt, tự tay Voldemort loại bỏ linh hồn của hắn trong trán em, nhưng linh hồn kia lại ở quá lâu, lâu đến nỗi dường như hòa thành một thể với linh hồn của em, nên khi đó linh hồn của em rất không ổn đinh, thậm chí xuất hiện trạng thái pháp lực vô cớ xói mòn. Khi đó Draco và Hermione tìm được loại hoa này điều chế thành độc dược mới khiến em thoát khỏi nguy hiểm.”

Hoa huỳnh nguyệt, có tác dụng ổn định linh hồn và tăng trưởng pháp lực trong phạm vi nhỏ.

“Có lẽ… em biết vì sao hắn ta lại tìm hoa huỳnh nguyệt rồi.” Harry suy nghĩ một lát, cười nhạo nói, “Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc mà thôi, cho dù cộng thêm một mảnh linh hồn vẫn không thể sửa được sự thật này. Mảnh linh hồn trong nhẫn hẳn đã dung hợp với chủ hồn rồi. Em không biết bọn chúng dùng phương pháp gì tạo cơ thể mới cho mình, nhưng hiển nhiên không có ‘máu kẻ thù’ thì làm linh hồn chúng hiện tại không ổn định, thế nên mới đi tìm hoa huỳnh nguyệt. Voldemort cho dù não tàn cũng giỏi độc dược, khi Barty con nói với hắn rằng anh có thể đã phản bội thì lựa chọn tự mình điều chế độc dược.”

“Em cảm thấy hắn sẽ thành công sao?” Snape hỏi.

“Cho dù có thể thành công hay không thì linh hồn của hắn cũng không cứu được. Năm nhất em đã hạ một lời nguyền vào linh hồn chủ hồn rồi, hắn sẽ phát hiện, cho dù dùng hoa huỳnh khuyệt khiến hắn tạm thời không sao cả. Nhưng cũng chẳng qua vì lời nguyền sẽ mở rộng trên người hắn, ngay khi hắn lựa chọn dung hợp với linh hồn chủ hồn thì đã không còn cứu được.” Harry không cần nghĩ xem người kiểm soát cơ thể kia là chủ hồn hay do mảnh linh hồn, dù sao thì hiệu quả cũng không khác nhau gì lắm.

“Chờ khi hắn phát hiện không ổn, hắn còn có thể tới tìm em.” Harry cười lạnh nói.

“Mà bài thi thứ ba là thời cơ tốt nhất.” Snape nói, “Không yên lòng, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp hoàn thành thần chú trong truyền thuyết dùng xương của cha, thịt của bầy tôi và máu kẻ thù, cái hắn thiếu hiện tại cũng chỉ là máu em thôi.”

“Muốn máu của em cũng được nhưng phải trả giá rất nhiều.” Harry nheo mắt lại, cứ nghĩ đến máu của mình sẽ dung hợp trong cơ thể tên não tàn kia liền cảm thấy ghê tởm, “Tốt nhất hắn nên cầu nguyện ở bài thi thứ ba tâm tình em có thể vui vẻ.”

Snape từ chối cho ý kiến với lời của Harry, anh lôi Harry trở về, chuyện Voldemort đã có cơ thể cần phải nói cho Dumbledore để Dumbledore bảo trì cảnh giác, tuy bọn họ không nên đi quấy rầy thời gian ấm áp của cụ và người nào đó.

Snape và Harry đào hiệu trưởng ra từ trong dạ vũ, người nào đó hiển nhiên không hài lòng Snape và Harry chiếm dụng thời gian của hiệu trưởng, trong khi Harry nói chuyện vẫn canh giữ bên cạnh dùng mắt ý bảo Harry nhanh chóng nói xong rồi rời đi. Dưới ánh mắt màu lam gần như lạnh băng, Harry cười nói xong phát hiện của mình rồi cùng Snape rời đi.

“Al, suy nghĩ gì vậy?” Gellert Grindelwald hỏi người yêu vẫn chìm trong suy nghĩ từ khi Harry rời khỏi. Mỗi lần tên nhóc kia đến đều phân tán lực chú ý của Al, có lẽ mình nên suy xét để Al tìm người thừa kế mới rồi nghỉ phép? Dù sao người Muggle bên kia sáu mươi tuổi đã nghỉ hưu rồi, huống chi Al và mình đều hơn trăm tuổi sao vẫn phải làm lụng vất vả chứ?

“Nghĩ xem Voldemort vì sao lại có thể đắp nặn được cơ thể mới khi chưa có ‘máu kẻ thù’.” Từ sau khi Harry chính thức ‘giới thiệu Tom với cụ Dumbledore thì Dumbledore bắt đầu gọi chủ hồn là Voldemort.

“Ôi, đừng nghĩ cái đó nữa, không phải cậu quyết định giao cái này cho Kẻ Được Chọn suy nghĩ sao?” Gellert bất đắc dĩ nói, kéo người vào lễ đường, “Hôm nay là lễ Giáng sinh, thả lỏng một chút, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Bên kia, Harry và Snape vừa mới rời khỏi lễ đường, trước mắt bọn họ liền xuất hiện một thông đạo.

“Salazar tìm chúng ta.” Harry nháy mắt phản ứng lại, nhân lúc không có người đi qua cậu và Snape tiến vào trong thông đạo kia, mà thông đạo ấy cũng biến mất sau khi Harry và Snape tiến vào.

“Sarah.” Chưa tới năm giây, Harry và Snape xuất hiện tại phòng của Salazar bọn họ, “Làm sao vậy?”

“Chúng tôi đã biết.” Salazar lạnh lùng mở miệng, anh không tức giận Harry mà là Voldemort kìa, “Trước khi các cậu tới đó, thì tên ngu ngốc kia nói chờ sau khi linh hồn hắn ổn định thì chuyện đầu tiên là tấn công Hogwarts, hừ.”

Sắc mặt ba người khác thoạt nhìn cũng không tốt, tức giận nhất là Salazar. Anh không ngờ người có dòng máu anh lại dám đánh vào Hogwarts anh thích nhất. Nếu không phải anh không thể rời khỏi nơi này thì ngay giây đầu tiên Voldemort nói ra câu kia sẽ bị anh xé nát.

“Tôi sẽ mau chóng giải quyết.” Harry biết, Hogwarts là vảy ngược của bốn người sáng lập, không chỉ chạm đến, chỉ có ý tưởng làm hại Hogwarts thôi sẽ làm bọn họ tức giận.

“Từ hôm nay trở đi, Hogwarts sẽ mở ra hệ thống phòng ngự, chúng tôi sẽ rót pháp lực của chúng tôi vào trận pháp để nó duy trì vận chuyển. Harry à, cậu nhớ kỹ, chỉ cần Voldemort không chết thì trận pháp này sẽ không ngừng lại.”

Mở ra trận pháp phòng ngự?

“Sarah, nó rất nguy hiểm với linh hồn mọi người.” Harry không đồng ý quyết định của Salazar, pháp lực cần mở ra pháp thuật phòng ngự còn nhiều hơn rất rất nhiều so với mở ra phòng vệ đơn giản thời bình, “Chúng ta đều biết phải tới bài thi thứ ba Voldemort mới ra tay, hiện tại không cần gấp như vậy.”

“Harry, tôi lo lắng bọn nhỏ.” Rowena bên cạnh thở dài, “Nhóc nghĩ biện pháp làm chúng nhanh đoàn kết lại, trình độ hiện tại của chúng còn không đủ.”

“Bốn người chúng ta sẽ luân phiên rót pháp lực vào trận pháp, không cần lo lắng cho chúng tôi,” Helga hiền hòa cười, “Tuy biết Voldemort hiện không dậy nổi gợn sóng nào, nhưng dù hắn suy yếu thế nào cũng mạnh hơn bọn nhỏ nơi này, tôi không cho phép bất cứ đứa nhỏ nào gặp chuyện không may.”

“Harry, trong lúc này lúc nào cũng phải duy trì pháp lực của nhóc ở trạng thái tốt nhất, vậy nhóc mới có thể đối mặt được với tình huống bất ngờ.” Godric nói.

Đây không phải thảo luận mà trực tiếp nói cho Harry.

Bọn họ sớm đã quyết định, chỉ cần liên quan tới Hogwarts thì bọn họ không quan tâm pháp lực tiêu hao nghiêm trọng cỡ nào, cho dù là… linh hồn bị hao tổn đi nữa.

Khi Harry và Snape rời đi, mỗi mặt tường đều nổi lên luồng sáng màu vàng, một pháp lực cường đại lan tràn mở ra từ bức ảnh, đi thẳng tới trận pháp đã im lặng nhiều năm. Trận pháp thuật Hogwarts chỉ mở ra ở thời kỳ náo động ngàn năm trước, giờ lại được mở ra một lần nữa…

– Hết chương 103 –

_________________
Bình Luận (0)
Comment