Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 14



—o0o—
Ra khỏi tiệm đũa phép Ollivander, Harry nhíu mày nhìn sắc trời, quả nhiên đã là giữa trưa rồi. Lắc đầu, may mắn cậu đã lựa chọn tới nơi này trước, nếu mua xong các thứ rồi mới đi thử đũa phép, như vậy chắc phải đến tối mất.
“Cậu chủ, cậu có muốn dùng cơm trưa trước không ạ?” Sau khi làm hết việc đã được phân phó, thấy Harry ra đến cửa July liền đi tới trước mặt Harry.
“Không,” Harry nói, “Bây giờ đã là giữa trưa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người, chúng ta nên đi mua các thứ khác trước đi.”
Harry đi mua vạc, kính viễn vọng, bình thí nghiệm thủy tinh cùng bộ cân bằng đồng, rồi giữa tiệm sách cùng tiệm trang phục, cậu lựa chọn tới tiệm trang phục trước. Chờ khi đo quần áo xong, rồi đi mua sách, lúc trở lại, quần áo cũng đã may xong, không cần phải ngồi chờ đợi nữa.
“Cháu chào bà ạ,” Cậu tiến vào trong tiệm Madam Malkin, nhìn chủ tiệm cũng chưa tính là bận rộn, bắt chuyện nói.
“Ồ, cưng, đến mua đồng phục hả? Là tới Hogwarts sao? Đến đây đi, nơi đó cũng có một quý ngài trẻ tuổi đang thử đồ đấy.” Madam Malkin căn bản không cho cậu cơ hội nói chuyện, trực tiếp đẩy cậu tới một nơi, rời đi may quần áo.
Thoạt nhìn, đã làm chủ tiệm nhiều năm rồi, Madam Malkin chỉ trong một ít thời gian đã có thể phán đoán khách hàng tiến vào cần gì, Harry trong lòng tán thưởng nói, ngoan ngoãn đứng ở nơi Madam Malkin đã chỉ. Nhìn cái thước tự động tiến vào trong người cậu, Harry chớp chớp mắt, thừa dịp bà Madam Malkin không chú ý ếm cho nó một ác chú. Nếu nó có ý thức giống con người, như vậy nó chắc cũng sợ ác chú đúng không.
Quả nhiên thước đo bị Harry ếm ác chú rung rung một hồi, cuộn mình lại, cho dù chết cũng không tới gần Harry.
“Cũng đi Hogwarts sao?” Giọng nói ngạo mạn từ phía sau Harry truyền đến, hiển nhiên, người này lại cật lực sử dụng biểu hiện của một quý tộc đủ tư cách, nhưng với giọng điệu như vậy khi bạn cùng tuổi nghe thấy cũng có cảm giác bị người này khinh thường. Chẳng phải Harry đã từng vì giọng điệu này mà cho rằng đối phương nhất định không phải là người tốt, suýt nữa thì mất đi một người bạn sao?
Harry quay đầu, mỉm cười nhìn đối phương, “Chào, Draco, đã lâu không gặp, cậu khác thật nhiều nha!”
Ánh mắt màu lam phút chốc tràn đầy vui sướng, vẻ mặt ngạo mạn cùng giọng điệu chậm rãi lúc trước biến mất không dấu vết, “Harry, là cậu!” Với Draco mà nói, từ nhỏ đến lớn, cậu nhận giáo dục nghiêm khắc lúc nào cũng phải bảo trì một lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn, mà chỉ khi đứng trước mặt Harry, cậu mới bỏ qua một cách triệt để. Nếu là lúc còn bảy tuổi, vì tâm lý sùng bái khi biết được Harry chính là Kẻ Được Chọn được viết trong sách mà quyết định làm bạn với cậu, vậy lúc này Draco lại vì tính cách của Harry cùng mình rất hợp nhau mới giao ra tình bạn chân chính. Dần dần lớn lên, nhận được giáo dục khiến cho cậu hiểu được dễ dàng đáp ứng yêu cầu của người khác đối với một quý tộc mà nói là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhưng Draco cũng không hối hận khi đó đáp ứng điều kiện Harry, cũng tuân thủ giao kèo mới khiến Harry duy trì tình bạn này với cậu.
“Ừ, Draco, đã lâu không gặp, không ngờ cậu hôm nay cũng đến đây mua đồ dùng ở Hogwarts.” Hôm nay Harry cũng không che khuất vết sẹo của mình nhưng bởi vì tóc Harry khá dài, khiến vết sẹo đó cũng không dễ bị ai phát hiện, cho nên dù vừa mới tiếp xúc với Madam Malkin, nhưng bởi vì bà vừa nói vừa kéo Harry đi, bà cũng không để ý tới vết sẹo này.
“Ừm, vì tới tận hôm nay, ba cùng ba đỡ đầu mới rảnh rỗi cho nên mình cùng họ đi ra ngoài.” Draco nói, “Mình nhớ rõ tối hôm qua đọc thư, nhưng cậu cũng không nói cho mình biết hôm nay cậu sẽ đi ra.”
“Hôm nay mình mới nhận được thư nhập học, khá là vui vẻ liền quyết định hôm nay đi ra luôn.” Tất nhiên không phải vì vui vẻ rồi, chẳng qua cậu đột nhiên nghĩ tới sinh nhật mười một tuổi kiếp trước của mình tiến vào Hẻm Xéo, nên liền quyết định hôm nay đến Hẻm Xéo.
“À, nói đến đây, Harry, cậu định khi nào mới cởi bỏ phòng ngự biệt thự Potter?” Draco đã không phải là một đứa nhỏ ngây thơ bốn năm về trước, cậu biết rất nhiều chuyện, bao gồm gia tộc Potter cùng gia tộc Malfoy đều là những gia tộc máu trong nổi tiếng. Cậu biết trong giới quý tộc đồn đãi gia tộc Potter đã phong bế không còn ai có thể tìm được, người trong Bộ Pháp thuật đang nghĩ cách vào được biệt thự Potter đem tài sản bàn giao đi “bảo quản”. Chỉ Draco biết là biệt thự Potter đã có chủ nhân mới, mà chủ nhân mới này, chính là quân cờ Kẻ Được Chọn mà Bộ Pháp thuật định sử dụng, “Mình rất muốn nhìn xem vẻ mặt phấn khích của đám người kia.”
“Phải biết kiên nhẫn, Draco à.” Harry lười biếng nói, Madam Malkin trở lại bên người cậu, hơi nghi ngờ nhìn cái thước lại tự nhiên trở nên ngoan ngoãn.
“Ôi, các cưng muốn lấy quần áo trong ngày hôm nay hay là đợi hai ngày nữa?” Madam Malkin hỏi, “Quần áo được chế tạo gấp gáp cũng không đẹp lắm, cho dù có pháp thuật trợ giúp đi nữa.”
“Thưa bà, cháu tính là một tuần nữa sẽ phái gia tinh tới lấy.” Harry lễ phép nói với Madam Malkin.
“Đứa nhỏ ngoan, không cần phiền phức như vậy, ta có thể trực tiếp phái cú đưa tới cho cháu.” Madam Malkin vừa ghi lại số đo vừa nói.
“Thưa bà, cú sẽ không tìm được chỗ cháu ở, cháu phái gia tinh sẽ tốt hơn.”
“Cưng à, đừng nghi ngờ năng lực của cú, chúng nó có thể tìm được nơi mà phù thủy đều không tìm đến được hơn nữa còn chuẩn xác đưa đến gọn ghẽ.”
Tất nhiên cậu không nghi ngờ điều này, từ việc giấy báo Hogwarts có thể tới tay cậu thì biết được, “Nhưng thưa bà, chung quanh nhà cháu đều có pháp thuật phòng ngự, cho nên cú không vào được.”
“À, cái này thì không được rồi, như vậy, đứa nhỏ cháu nói tên cho ta, ta sẽ ghi lại trên đồng phục của cháu.”
“Thưa bà, cháu tên là…”
“Draco à, sao con lại lề mề như vậy?” Harry chưa nói xong thì bị cắt ngang.
Mặt Draco vốn còn đang lười nhác, lập tức cơ thể thẳng lại, khuôn mặt thoải mái bị dỡ xuống, xuất hiện lên một khuôn mặt kiêu ngạo đặc trưng quý tộc, cậu ta xoay người, hơi ngẩng cằm, dùng giọng điệu cao ngạo nói, “Ba!”
“Ba nghĩ đến bây giờ hẳn là đã xong chuyện đồng phục của con rồi chứ,” Lucius Malfoy nhướng mày, đi tới chỗ Draco, “Nhưng khi ba nghĩ con đang ở cửa chờ chúng ta lại phát hiện ra con vẫn đứng nguyên tại chỗ ở trong này?”
“Thưa ba…”
“Xin lỗi ngài Malfoy, Draco cùng cháu nói chuyện phiếm cho nên quên thời gian ạ.” Khi Draco không biết trả lời như thế nào, Harry đã mở miệng, “Tạo ra phiền phức cho ngài, cháu rất xin lỗi.”
Nhận ra Harry đã gọi tên cúng cơm của Draco, Lucius hơi kinh ngạc, y nhìn Harry đang đứng trên ghế nên có vẻ cao bằng mình, hỏi máy móc, “Ồ, thất lễ, nhưng, xin hỏi quý ngài nhỏ tuổi…”
“Harry Potter.” Giới thiệu lúc trước bị cắt ngang giờ phút này cuối cùng được hoàn chỉnh.
“Kẻ… Được Chọn vĩ đại của chúng ta?” Nên nói Lucius không hổ là người bạn tốt duy nhất của thầy Snape hay sao? Hai người châm chọc Harry gần như giống hệt nhau.
“Cháu không phải Kẻ Được Chọn gì cả,” Harry mỉm cười nói, “Ít nhất cháu chắc chắn được bất cứ một người trưởng thành nào đang ở Hẻm Xéo đều có thể giết được cháu, nếu nói xưng hô, vậy thì ‘gia chủ gia tộc Potter’ càng phù hợp với cháu hơn.”
Con ngươi màu lam của Lucius co rút lại, sau đó y lấy cây gậy đầu rắn gõ vài cái trên sàn, dùng giọng điệu giật mình hiểu ra nói, “Bốn năm trước, trong vòng liên hệ quý tộc, huy chương gia tộc Potter sáng lên, cứ tưởng pháp thuật mất đi hiệu lực làm vòng liên hệ bị hỗn loạn, hóa ra đã có người thừa kế gia tộc Potter, xem ra người đó chính là cậu Potter đây.”
“Đúng vậy,” Harry tươi cười rạng rỡ, ánh mắt tự tin, “Xin lỗi vì không công bố được nghi thức kế thừa của cháu, nhưng cháu xác định đã trở thành gia chủ gia tộc Potter.”
Nghe lời nói của Harry, Lucius trầm mặc một hồi, sau đó cười châm chọc, “Nhân viên Bộ Pháp thuật nhất định ‘cực kỳ’ vui mừng, bọn họ không cần giúp cậu ‘bảo quản’ tài sản nữa.”
“Thật sự đã khiến cho ngài Bộ trưởng lo lắng, cháu cảm thấy mấy ngày nữa cần phải đi thăm hỏi ông ấy.” Harry nói tiếp lời của Lucius, cũng cười châm chọc.
“Cậu Potter rất rõ việc này?” Lucius không rõ cảm xúc nhìn cậu.
“Không nhiều lắm nhưng đủ để cháu thoát khỏi số phận trở thành quân cờ,” Harry không ngại nhìn thẳng anh, “Như vậy ngài Malfoy thì sao, ngài còn muốn tiến vào nhà giam bị trói buộc chứ?”
Lucius kinh ngạc mở to hai mắt, hơi hoảng sợ, nghe được lời nói Harry, giọng điệu không vững vàng như trước. “Ý của cậu là… Cậu biết rõ cái gì!”
“Cháu cái gì cũng biết, có liên quan tới việc… ‘vị kia’ thật sự chưa chết!”
“Không……”
“Lucius, tôi nghĩ anh đi tìm Draco mà không phải giống như một mụ đàn bà, đụng tới ai đều có thể nói chuyện, hơn nữa còn nói quên cả thời gian.” Giọng nói lạnh lùng không có kiên nhẫn vang lên, làm lồng ngực Lucius vốn đang phập phồng kịch liệt chậm rãi bình ổn.
Harry trợn trắng mắt, vì sao mỗi lần đến Hẻm Xéo đều gặp phải ông thầy này chứ?
– Hết chương 14 –
Bình Luận (0)
Comment