Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 18

—o0o—

Trận đấu của nhóm học sinh mới được sắp xếp cuối cùng, một đám dại ra nhìn học sinh lớn hơn thi đấu, chỉ có Harry cùng Draco, việc không liên quan gì đến mình, chụm đầu vào nói chuyện phiếm.

“Harry, cậu muốn tham gia nghi thức lựa chọn thủ tịch hả?” Draco nhìn Harry nhàn nhã xoay đũa phép, không hiểu tâm tư Harry, cậu ta nghi hoặc hỏi.

“Tất nhiên là sẽ.” Harry nhìn đám học sinh năm bốn, năm năm đang đấu, nhẹ nhàng cười nói, “Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?” Thế lực bên trong Slytherin nếu dùng tốt sẽ trở thành trợ lực lớn nhất, tuy rằng quá trình hơi phiền phức, nhưng cậu đã không còn là một con sư tử nhỏ không có kiên nhẫn nữa không phải sao?

“Như vậy, mình không nên tham gia, tin chắc ba sẽ không để ý.” Draco nói, “Lúc trước, ba cố ý dặn dò mình đừng gây sự với cậu, như vậy việc mình không tranh đoạt vị trí thủ tịch, ông cũng không trách cứ mình nữa.”

“Cám ơn cậu, Draco.” Harry biết Draco chỉ không muốn chỉ đũa phép vào bạn tốt của mình nên mới nói thế.

“Như vậy, cậu cần phải cố gắng, không được để mất mặt!”

“Vâng vâng vâng, thưa cậu chủ của tôi.” Harry vui cười nhìn lại nghi thức tranh đoạt, quả nhiên thực lực tổng hợp của nhóm Slytherin rất mạnh. Xem ra không chỉ giáo dục trong gia đình mà đối xử khi nhận được ở trường học cũng bắt họ phải trưởng thành. Rồi, cảm giác không đúng, Harry nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy một ánh mắt màu lam mang theo chán ghét.

“Đó là Kurt, là con trai trưởng gia tộc Lewis.” Draco nhìn theo tầm mắt Harry, khi thấy học sinh năm nhất đó vẫn ác ý nhìn chằm chằm vào Harry, “Bọn họ vốn dĩ là quý tộc tầng lớp cao nhất, nhưng khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thất thế, gia tộc Lewis phải dùng một khối lượng lớn tài sản mới có thể không vào ngục Azkaban, bởi vì khối tài sản này mà gia tộc xuống dốc. Nghe nói bọn họ rất oán hận Kẻ Được Chọn, vì cậu xuất hiện nên Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mới thất bại.”

“Vì thế hiện tại Kurt cũng ghét mình!” Harry nhìn đối phương rồi giơ ngón giữa lên, cười khiêu khích, “Thật thú vị, đúng là một đám người mù quáng.”

“Harry, cần mình giúp không?” Biết Harry sẽ dạy dỗ tên nhóc kia, Draco hưng trí bừng bừng hỏi.

“Không cần, nếu mình nghĩ đúng, như vậy đợi tí nữa cậu ta sẽ khiêu chiến với mình thôi.”

“Bây giờ, là chọn lựa thủ tịch năm nhất!” Harry vừa nói xong, người đứng đầu năm học liền tuyên bố.

Nhóm học sinh năm nhất kỳ thật chỉ có thể sử dụng một vài thần chú, bọn họ chỉ là làm bộ làm tịch, giao thắng lợi cho thế lực gia tộc mạnh hơn. Nhưng hiển nhiên năm nay trong nhóm học sinh mới, lại có một người không hề muốn làm vậy. Ngay từ đầu khi khiêu chiến thủ tịch, cậu ta thắng được vài quý tộc nhỏ, thậm chí thế lực quý tộc nhỏ này còn mạnh hơn so với nhà cậu ta. Tuy nhiên Slytherin sùng bái kẻ mạnh, chỉ cần bạn đủ mạnh, sẽ không ai trách cứ bạn cả.

“Xem ra vẫn có người cảm thấy mình là tất cả.” Bên cạnh Draco là một thằng nhóc da nâu, không chút để ý nói, “Có phải vì quan hệ trong nhà nên không có ai dạy cậu ta lễ nghi nữa hay không?”

“Thật sự là quá kiêu ngạo!”

Harry không tự giác rụt lui bả vai – giọng nói Pansy thật đúng là từ nhỏ đã chói tai mà, may mắn cô không tức giận, một khi tức giận, giọng nói chắc chắn sẽ chói tai đến mức không thể chịu đựng được.

“Được rồi, hai người im lặng nhìn đi,” Draco gần bọn họ khẽ nói, “Sẽ có người dạy dỗ cậu ta thôi.”

“Vì sao lại không phải cậu?” Cậu bé nhướng mày khó hiểu hỏi.

“Bởi vì còn có người thích hợp hơn mình, Blaise, cậu im lặng chờ xem, cậu ta không đắc ý được lâu đâu.”

Chỉ chốc lát sau, khi không ai khiêu chiến với mình nữa, Kurt chuyển hướng về Harry, khiêu khích nói, “Không biết Kẻ Được Chọn vĩ đại có dám nhận khiêu chiến của tôi hay không?”

“Nếu tôi nói ‘không’ thì sao?” Harry ung dung nhìn cậu ta, hỏi.

Kurt thay đổi sắc mặt, sau đó càng khinh thường nhìn Harry, “Slytherin không tồn tại tên nhóc nhát gan, nếu chỉ là một lời khiêu chiến thôi mà Kẻ Được Chọn cũng không dám tiếp nhận, như vậy tốt hơn hết nên rời khỏi sớm một chút.”

“Nghe cậu nói vậy, tôi còn không bắt buộc phải nhận sao?” Harry cầm đũa phép, chậm rãi đi tới cậu ta, mỗi một bước đều thong thả lịch thiệp, không giống như đáp ứng một lời khiêu chiến mà là đi tham gia một bữa tiệc tối bình thường.

“Đúng vậy, tốt nhất cậu nên tiếp nhận.” Kurt nhẹ nhàng nói, khi Harry vừa bước lên sân, còn chưa đứng lại, thủ tịch năm học cũng chưa tuyên bố bắt đầu đã thi triển một thần chú đánh tới, “Poxuerazor!”

Là pháp thuật hắc ám! Nhìn đầu đũa phép phát ra một luồng khí đen, mọi người đều có thể biết được đó là pháp thuật hắc ám. Dù sao ở đây đều là hậu duệ quý tộc, giáo dục từ nhỏ khiến bọn họ dù không được sử dụng pháp thuật hắc ám nhưng cũng có thể phân biệt.

“Harry!” Draco lo lắng kêu lên.

“Quá ngây thơ rồi.” Nhìn luồng khí lập tức đánh tới mình, Harry chỉ nhẹ nhàng quơ đũa phép, còn bình luận chỉ số thông minh của Kurt, Harry hình thành một tấm chắn chung quanh làm thần chú đánh thẳng vào mà không tới gần Harry.

“Chết tiệt… Spirblafire!” Kurt tức giận phát ra một thần chú hắc ám tiếp theo.

“Lấy tuổi của cậu bây giờ, có thể phóng ra hai thần chú hắc ám, thật sự khiến tôi giật mình,” Tấm chắn vẫn ngăn chặn công kích của Kurt, Harry nhìn gương mặt sợ hãi quá độ của Kurt, lạnh lùng nói, “Nhưng nên dừng ở đây thôi!” Harry giơ đũa phép lên, không ai biết cậu dùng thần chú gì, tấm chắn vốn đang chống đỡ thần chú liền chuyển hướng đánh tới Kurt.

“Aaaaaa!” Bị hai thần chú hắc ám đánh trúng, vì tuổi còn nhỏ lực thi triển hai thần chú hắc ám không quá manh, nhưng dù sao cũng là thần chú hắc ám, nhất định sẽ làm con người bị thương. Kurt thê thảm kêu lên, làn da như bị cắt ra, chảy ra máu màu đen.

Thoạt nhìn “Poxuerazor” cũng không khác lắm so với “Sectumsempra” nhỉ. Chẳng qua “Poxuerazor” tạo ra đau đớn khủng khiếp hơn so với “Sectumsempra” mà thôi. Dù sao thì cũng là thần chú hắc ám, mà máu đen trong cơ thể Kurt chắc là do “Spirblafire”, thiêu cháy linh hồn, haha thật sự là một thần chú tốt. Nhìn Kurt lăn lộn trên mặt đất, Harry cười lạnh.

“Chết tiệt, các trò cũng không phải Gryffindor, trễ thế này còn cãi nhau làm cái gì?” Lối vào bị mở ra, mặt thầy Snape khó coi trừng mắt đi vào.

Kurt vẫn liên tục thét chói tai, Harry cảm thấy lúc trước khi cậu bị choáng vì mất máu, hẳn là thời gian gầm rú trước khi hôn mê.

“Chuyện gì xảy ra?” Nhìn Kurt, thầy Snape nhíu mày, “Tên nhóc nào không có đầu óc lại đi sử dụng pháp thuật hắc ám?”

“Trên thực tế, tên phế vật không có đầu óc hiện đang lăn lộn bên chân của thầy đấy.” Harry có chút cười trên nỗi đau của người khác nói.

“Trò Morrison, trò có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?” Snape không nhìn Harry, đặt câu hỏi cho một học sinh năm nhất gần anh.

“Dạ phải, thưa chủ nhiệm.” Morrison nuốt nước bọt, cố gắng duy trì lễ nghi, “Vừa mới đây, trò Lewis khiêu chiến trò Potter, trò Potter căn bản muốn từ chối nhưng trò Lewis nói Slytherin không có tên nhóc nhát gan, nếu trò Potter không tiếp nhận khiêu chiến thì cần rời khỏi Slytherin, trò Potter liền tiếp nhận khiêu chiến. Nhưng ai biết trò Lewis ngay từ đầu phóng ra hai thần chú hắc ám tới trò Potter, may mắn trò Potter biết phòng ngự mới không bị thương, mà trò Lewis bị như vậy là do thần chú bắn ngược trở về, cho nên…”

“Kurt Lewis!” Thầy Snape quát Kurt đang không ngừng lăn lộn, nhưng ý thức cậu ta đã dần dần mơ hồ, run rẩy vài cái rồi không động đậy nữa, miệng vết thương vẫn còn chảu máu, có vẻ tác dụng của thần chú vẫn chưa biến mất.

Thầy Snape rút đũa phép, khẽ niệm vài câu, chỉ thấy máu ngừng chảy, miệng vết thương cũng chậm khép lại. Cuối cùng, thầy Snape dùng thần chú trôi nổi đem cậu ta đi ra, có vẻ đưa tới nơi khác trị liệu, Harry biết tuyệt đối không đi hầm, hẳn là đến chỗ bà Pomfrey.

“Trong vòng năm phút đồng hồ, các trò tốt hơn hết là trở về ký túc xá.” Trước khi đi, thầy Snape uy hiếp nói.

“E hèm,” Lối vào một lần nữa đóng lại, thủ tịch thu hút sự chú ý của mọi người, “Như vậy, năm nhất còn có người nào khiêu chiến trò Potter nữa không?”

Mọi người nhìn nhau, sau đó, đồng thời lắc đầu. Kẻ Được Chọn có thể ngăn cản pháp thuật hắc ám liên tục như thế, thử hỏi còn có ai dám đi khiêu chiến nữa?

“Không ai sao? Như vậy, thủ tịch năm nhất chính là trò Potter. Bây giờ tất cả trở lại phòng ngủ của mình, không được để chủ nhiệm bắt được, hiểu chưa?”

Cho dù là giải tán, cũng cực kỳ có trật từ từ lớn đến nhỏ, do thủ tịch đi đầu, điều này làm cho Harry không thể không tiếp tục cảm thán chế độ đẳng cấp của Slytherin.

Slytherin là ba người một phòng ngủ, không ngoài dự liệu, Harry cùng Draco ở một phòng, mà người còn lại là Blaise Zabini. Đối với cậu bạn này, Harry không hiểu biết nhiều lắm. Ở kiếp trước, cho dù cậu cùng Draco trở thành bạn tốt cũng không có nghĩa là cậu cùng Slytherin có thể trở thành bạn tốt. Nhưng nghe nói cậu ta là người Draco tín nhiệm nhất khi còn đi học. Nếu như vậy thì không cần phải lo lắng nhiều.

Một ngày mệt mỏi, Harry nói với chính mình, đơn giản xử lý rồi đổ người lên giường, ngay cả việc Draco oán hận cậu không ưu nhã cũng không nghe thấy – Merlin, cậu mệt chết, có chuyện gì, đợi cậu tỉnh ngủ rồi nói sau!

– Hết chương 18 –
Bình Luận (0)
Comment