Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 33

—o0o—

Nhìn từ xa, lâu đài Hogwarts bị bóng đêm bao phủ càng giống như lâu đài bị ma ám trong truyện cổ đồng thoại, u ám, yên tính, nếu có thêm mấy con cú nhàm chán bay qua bay lại thì càng có khả năng làm người ta liên tưởng đến lâu đài của ma cà rồng trong truyện, may mắn là ngoại trừ phù thủy thì lâu đài này người ngoài cũng không thể nhìn thấy được.

Ba người Harry khoác áo tàng hình, nâng nhẹ gót chân đi trong lâu đài, chậm rãi đi lên tầng bốn.

Cửa tầng bốn do Fluffy canh giữ đã được mở ra mà kỳ tích Flufffy cũng không lao tới, vậy thì chỉ có một khả năng, chính là Quirrel đã chế phục nó rồi.

Quả nhiên, khi Harry vừa đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy một cây đàn được ếm pháp thuật đang tự động phát ra âm thanh. Con chó lớn ba đầu vốn hung ác lại đang ngoan ngoãn nằm đó y như một con mèo nhỏ, gục đầu hưởng thụ giấc ngủ – nếu bỏ qua hình dáng dữ tợn bên ngoài thì quả thật giống một con mèo nhỏ lười biếng.

Nhìn nơi này Harry không thể không bội phục bác Hagrid, vì sao bác lại có thể tìm được một con chó lớn ba đầu giống hệt với con chó lúc trước đã bị Quirrel giết chết chứ? Hơn nữa nhược điểm của chúng nó cũng giống nhau luôn.

Bất quá cũng may mắn là nhược điểm của chúng giống hệt nhau, nếu không phải Flufffy đang ngủ mà là tỉnh giấc thì bọn họ còn không biết làm sao có thể đối phó được nó. Trong lúc bối rối Harry cũng không dám cam đoan Hermione sẽ nhớ rõ những lời mà bác Hagrid đã nói trước đó đâu.

Harry thu lại áo tàng hình, thuận tiện đóng cửa, nếu đợi cây đàn đột nhiên ngừng lại Flufffy đột nhiên lao ra thì sẽ không dễ dàng chút nào.

“Xem ra Quirrel đã đi xuống rồi, chúng ta cần phải nhanh lên,” Hermione nhìn ván cửa sàn đã được mở ra nói, sau đó chỉ huy Ron là người đầu tiên nhảy xuống.

Harry biết phía dưới là tấm lưới quỷ sa tăng, ký ức lúc trước bị siết nửa sống nửa chết tuy không mới mẻ nhưng vẫn nhớ rõ. Cậu không thể mở miêng nói ra, Hermione đã lôi cậu nhảy xuống, sau đó cậu lại nghe được lời nói có khả năng là ngu xuẩn nhất trong quãng thời gian là học sinh, thậm chí là cả cuộc đời này của Hermione, “Nhưng mà kiếm đâu ra củi?”

Quả nhiên trong lúc bối rối có thể làm cho người ta mất đi chỉ số thông minh bình thường.

Thuận lợi giải thoát từ tấm lưới quỷ sa tăng – Harry nghĩ như vậy. Qua được tấm lưới quỷ, kế tiếp việc tìm kiếm chìa khóa mở cửa trong một đám chìa giả thực sự dễ dàng. Lúc này Harry cũng không muốn dùng chổi nữa, trực tiếp ném thần chú Freezing Charm cho đỡ nhiều việc.

“Cool!” Nhìn Harry thoải mái tìm được chìa khóa cần thiết từ đám chìa bị đóng băng, cởi bỏ pháp thuật bên trên rồi thuận lợi mở cửa, Ron tán thưởng nói, “Sau này mình cũng phải học.”

Cậu cũng nên đi học đi, năm thứ hai trong lớp học đầu tiên của Lockhart sẽ cần thần chú này đó. Đẩy ra cánh cửa đóng chặt, Harry ở trong lòng nói.

Sau khi ba người đi vào phòng, căn phòng đang tối đen lập tức sáng bừng lên.

Bọn họ đang đứng trên một bàn cờ khổng lồ, đối diện với bọn họ là quân cờ màu đen cao lớn, quân cờ này không có chi tiết khuôn mặt, quỷ dị khiến người ta phải run rẩy – Harry nghe được tiếng Hermione khẩn trương nuốt nước miếng.

“Chúng ta… bắt buộc phải vượt qua bọn họ mới có thể đến bên kia sao?” Hermione hơi khẩn trương nói.

“Có lẽ đúng, có lẽ cũng không, hai người chờ mình tí.” Harry nói xong phủ lên áo tàng hình, nháy mắt biến mất.

Vài giây sau, đối diện với quân Mã xoạt kiếm ra, tựa hồ cảnh cáo ai đó không được đi lên phía trước.

“Không được rồi.” Giọng Harry vang lên, cậu lại xuất hiện ở bên cạnh Hermione, quân cờ đối diện cũng buông vũ khí xuống, “Xem ra dùng áo tàng hình cũng không được.”

“Vậy thì chỉ có thể đánh một trận cùng bọn họ mà thôi.” Ron mặc dù hơi khẩn trương, nhưng cậu ta có vẻ hưng phấn hơn nhiều, là một người đam mê chơi cờ sắp đến thời điểm giao dịch sẽ có vẻ hưng phấn, “Nghe này, hiện tại hai ngươi phải nghe mình chỉ huy, Harry à, cậu là giám mục còn Hermione, cậu sẽ là quân cờ tháp mà mình sẽ là quân cờ hiệp sĩ.”

Đúng vậy, Ron là hiệp sĩ của các cậu, một người vốn cũng không xuất sắc nhưng khi trưởng thành lại là một hiệp sĩ khiến mọi người kính nể. Kiếp trước, cũng là lúc này thì mối quan hệ ba người mới chính thức cứng cáp không gì phá nổi. Một hiệp sĩ dũng cảm, một tòa thành chắc chắn, một giám mục có năng lực lãnh đạo xuất sắc không chỉ bảo vệ tình bạn giữa bọn họ mà còn cống hiến to lớn cho thế giới phù thủy.

“Được.” Harry đáp, mỉm cười đứng ở vị trí mà giám mục chân chính đã nhường cho cậu, “Ron, nhờ cậu rồi.”

Ron nuốt nuốt nước miếng, đứng ở nơi vốn là của quân cờ hiệp sĩ, từ giờ phút này trở đi cậu ta chính là một hiệp sĩ.

Phương thức chiến đấu hung ác của nhóm quân cờ khiến Ron và Hermione mặt mày trắng bệch, nhưng Ron thủy chung vẫn trấn định tuyên bố mệnh lệnh, khiến mọi người hạn chế nguy hiểm bị quân cờ ăn. Ron và Hermione khi đối mặt với quân cờ cũng không hề ôn hòa như lúc trước, cuối cùng, Ron vẫn là bất đắc dĩ đi lên bị hoàng hậu bên cờ trắng đạp xuống.

“Ron!” Sau khi kết thúc bàn cờ, Hermione lao về phía Ron.

“Chỉ là hôn mê tạm thời thôi, Hermione, đừng lo lắng, cậu ở đây chăm sóc cậu ấy. Đến khi Ron tỉnh lại, hai người lập tức trở về tìm giáo sư đến hỗ trợ, hiểu không?” Kế tiếp là cửa ải độc dược, một mình cậu cũng có thể vượt qua, “Nếu không tìm thấy giáo sư McGonagall, liền tới hầm tìm giáo sư Snape, lúc này thầy ấy nhất định đang ở trong đó.” Chẳng qua, dưới cơn thịnh nộ thì thầy cực kỳ có khả năng sẽ trừ điểm Gryffindor rất nhiều.

“Ừ, Harry, chúc cậu may mắn!” Thật sự không yên lòng Ron còn đang hôn mê, Hermione ôm Harry một cái.

“Yên tâm đi, mình sẽ không sao.”

Mở ra cánh cửa phía sau bàn cờ, quả nhiên một con quỷ khổng lồ máu me bê bết mất đi toàn bộ sức chiến đấu, Harry bịt mũi, đi tới phòng kế tiếp.

Ngọn lửa trong nháy mắt dâng lên, Harry hoảng sợ nhìn trước mắt, ở đây không hề có một thứ gì cả!

Nơi này không phải là có mấy cái cái chai cùng với một mảnh giấy sao? Vì sao bây giờ lại không có gì hết? Hay là hơn hai trăm hơn tuổi rồi nên cậu đã không còn nhớ rõ lúc trước mình đến tột cùng vượt qua vài cái cửa ải mới có thể tới phòng Quirrel đang đứng, nhưng nếu không có độc dược thì Quirrel đã đi qua như thế nào?

Đợi đã, độc dược!

Harry bỏ ra cái chai nhỏ mà thầy Snape vừa mới ném theo áo tàng hình cho cậu, nhìn độc dược bên trong hơi kinh ngạc.

Vừa nãy thầy Snape không phải đến tóm cậu mà là cho cậu độc dược xuyên qua ngọn lửa này ư?

Giật giật khóe miệng, cuối cùng Harry không biết phải nói cái gì, mỉm cười, đem độc dược đổ vào trong miệng. Nháy mắt, một cảm giác lạnh lẽo lan tràn toàn thân, tuy rằng hương vị vẫn không hề tốt, nhưng hiện tại Harry cũng sẽ không để ý, cậu nhanh chóng xuyên qua ngọn lửa.

Quirrel đang đi lại phía trước tấm gương Ảo ảnh.

“Hey, chào buổi tối, giáo sư,” Harry khoái trá chào hỏi, “Thầy muốn tìm Hòn đá Phù thủy sao?”

Quirrel quay đầu lại, hai mắt vốn tràn ngập hoảng sợ lúc này lại phủ đầy âm trầm, “Xem ra mi đã biết rất nhiều, Potter.”

“Không nhiều lắm, chẳng qua vừa lúc biết ông muốn đánh cắp Hòn đá Phù thủy mà thôi. Hơn nữa tôi còn biết, ngoại trừ tôi thì ông sẽ không thể tìm được Hòn đá Phù thủy. Có muốn tôi giúp ông không nào?” Harry đi xuống bậc thang, hỏi Quirrel, không hề sợ hãi, không hề sốt ruột.

“Mi không hề giật mình tí nào sao.” Đối với biểu tình lạnh nhạt của Harry, Quirrel liền có vẻ có chút kinh ngạc.

“Giật mình rằng người trộm Hòn đá Phù thủy không phải giáo sư Snape mà là ông sao?” Harry tự hỏi tự trả lời, “Không không không, tôi đương nhiên sẽ giật mình. Tôi cực kỳ giật mình tại sao mi tiến vào đã lâu như vậy mà còn chưa tìm được Hòn đá Phù thủy, chẳng lẽ chủ nhân bám vào mặt sau đầu ông đã bị hương vị tỏi trên người ông làm hôn mê thế nên mới không biết tột cùng cần phải như thế nào vận dụng đầu óc tự hỏi hay sao. À xin lỗi, tôi đã quên mất,” Harry giật mình nhận ra tự nói, “Chủ nhân của ông chỉ bám vào trên người ông, bản thân hắn ta không hề có đầu óc.”

“Hãy giáo huấn tên nhóc nói lời điên cuồng này đi, nhanh lên!” Tựa hồ bị Harry chọc giận, giọng nói sắc nhọn khàn khàn kêu lên.

“Dạ…vâng, thưa chủ nhân.” Chỉ có trước mặt Voldemort, Quirrel mới có thể lại khôi phục toàn bộ bộ dáng người giáo sư lúc trước, nhát gan, khiếp nhược, hắn ta giơ đũa phép, thử ếm một thần chú Petrificus Totalus.

“Xì, thần chú này tôi đã nếm qua.” Harry ếm cho mình một thần chú Protego, chặn công kích của Quirrel, sau đó cậu lấy ra một cây đũa phép khác nhắm ngay Quirrel không niệm bất cứ thần chú nào, một tia sáng đỏ thẳng tắp đánh tới Quirrel.

“Aaaaa!” Quirrel hét một tiếng, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.

Mà theo tiếng thét chói tai của Quirrel cũng vang lên giọng Voldemort tức giận mắng, “Ngu ngốc, đứng lên cho ta, bắt lấy thằng nhóc kia lại!”

Quirrel tựa hồ là muốn nghe theo mệnh lệnh, nhưng cho dù như thế nào hắn ta cũng không đứng lên được, cùng lúc đó, giọng nói Voldemort cũng trở nên đau đớn, “Đây là có chuyện gì, tột cùng là cái gì!”

“Không có gì, chẳng qua chỉ mạnh mẽ bóc tách nhóm linh hồn của ông ra mà thôi.” Harry đứng ở một bên, đưa ra cái bình thủy tinh mà lúc trước đã mang theo từ phòng ngủ, chờ linh hồn Voldemort mạnh mẽ tách ra.

Pháp thuật Hắc ám này vốn chỉ là tách ra linh hồn con người, để người đó vĩnh viễn tử vong, đây là do kiếp trước, sau chiến tranh Harry đã sử dụng khi truy kích những thành phần Tử thần thực tử cực kỳ hung ác. Sau khi sống lại, cậu đã nghĩ tới dùng thần chú này để đối phó Quirrel. Lại thêm một thời gian ở trong biệt thự Potter, cậu tìm được rất nhiều các bản đơn lẻ, là quý tộc máu trong lâu đời, biệt thự Potter không thể không có những sách về pháp thuật Hắc ám. Ở trong đó ba năm Harry cuối cùng cũng tìm được rồi cải thiện thần chú Hắc ám này, khiến linh hồn bên ngoài phụ thuộc mạnh mẽ tách ra.

Harry nhắm ngay thời cơ, trong một giây linh hồn Voldemort bị tách ra, cầm bình thủy tinh trong tay ném vào Voldemort.

Chất lỏng vốn màu xanh lá, ngay khi mở chai, theo động tác ném của Harry chảy ra bên ngoài trở thành thể khí, nhập vào một thể với trạng thái linh hồn của Voldemort.

Voldemort phát ra một tiếng kêu thảm thiết, biến mất trước mặt Harry.

“Thành công rồi!” Harry nhìn chai thủy tinh trống rỗng, nở nụ cười, “Voldemort, hiện tại ta quả thực rất chờ mong ông sống lại!”

Về phần Quirrel đang hôn mê, Harry trong mắt chợt lóe sát ý, đũa phép trong tay trái nắm chặt, cuối cùng, chỉ về phía hắn.

“Ông không phải muốn có được sức mạnh cường đại sao, vậy thì tôi liền trừng phạt ông, suốt cuộc đời này sẽ không có sức mạnh mà vượt qua.” Tia sáng màu trắng từ đũa phép Harry bắn ra, xâm nhập vào thân thể Quirrel.

Chết có lẽ rất đơn giản, quan trọng là Quirrel sống để nhận trừng phạt.

Cánh cửa đang đóng chặt lại một lần nữa bị mở ra, Harry đối với ông cụ vội vã đi về phía cậu, cười cười, “A, hiệu trưởng, thầy đến quá muộn, con đã giải quyết xong rồi.”

“Hì hì, thầy vẫn cảm thấy trò là một học sinh rất giỏi,” Cụ nháy mắt mấy cái với cậu, “Vừa nãy Severus cực kỳ khẩn trương, thầy đã cam đoan với thầy ấy trò không có việc gì, hiện tại xem ra thầy đúng rồi.”

Thầy Snape đứng phía sau cụ Dumbledore hừ một tiếng, không nói gì, nhìn thấy Harry không có việc gì, không hề để ý tới cụ Dumbledore giữ lại, nhanh chóng rời khỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Về phần tại sao Quirrel cho dù không có độc dược cũng có thể đi qua ngọn lửa kia, chúng ta tạm thời cho rằng là công lao của Voldemort đi

– Hết chương 33 –
Bình Luận (0)
Comment