Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 50

—o0o—

“Harry, thật sự cậu vừa bay quá tuyệt vời!” Sau khi xuống chổi, Draco nói với Harry.

“A, ừm… cám ơn cậu.” Harry chậm nửa nhịp mới trả lời Draco, cậu và Draco đều trải qua chọn lựa trở thành thành viên đội bóng, bọn họ tranh cử làm Truy thủ nhưng vì hai người đều bay rất tốt nên Flint đề nghị hai người có một là Tầm thủ một là Truy thủ thay phiên cho nhau, Harry và Draco đều đồng ý, hôm nay là ngày đầu tiên huấn luyện kể từ khi hai người vào đội bóng.

“Harry, cậu làm sao vậy, ngơ ngẩn thế?” Draco nhìn Harry, tò mò hỏi.

“Không, không sao hết,” Harry lắc đầu, vứt suy nghĩ lung tung lúc trước ra sau đầu, “Draco à, mình về trước, nhờ cậu nói với Hermione hôm nay mình không đến thư viện nhé.”

Cậu muốn đi viết thư cho chú Siruis thông báo mình đã thuận lợi vào đội bóng nhưng Harry không nói mình được phân vào Nhà Slytherin. Trước khi Peter còn chưa bại lộ, nếu vì không thể tin được mà chú Sirius chạy đến trường học hoặc gửi một bức Thư Sấm – tuy điều này ít có khả năng – tới đây, vậy chú Sirius sẽ gặp nguy hiểm, chung quanh trường học đều là Giám ngục, nên cậu tạm thời vẫn không cần nói cho chú Sirius thì tốt hơn.

Harry nhìn tấm da dê, ngây ngốc một lúc mới nhớ phải đem thư ra ngoài, cậu gọi Eleanors – dạo này nhóc đó vẫn ở trong phòng ngủ của cậu, Draco mỗi ngày quay về phòng ngủ, trước hết là chơi đùa một hồi với tên nhóc này – để nó mang thư về biệt thự.

Sau đó Harry nằm trên giường nhắm mắt lại thở dài một hơi.

Ngày đó sau khi tỉnh lại cậu cũng không thấy Snape, mà cậu cũng không biết Snape có ở bên ngoài hay không, trực tiếp độn thổ tới Phòng Yêu Cầu – Harry đã thành công kế thừa Hogwarts nên có tư cách độn thổ trong Hogwarts, đây là năng lực duy nhất dành cho người sáng lập và người thừa kế, ngay cả hiệu trưởng cũng không thể độn thổ trong này được.

Sau vài ngày, cậu với Snape vẫn bình thường giáp mặt, cũng không có gì khác biệt so với trước, Snape cũng không đề cập chuyện ngày đó với cậu. Snape thậm chí còn không đi tìm cậu, phảng phất chuyện kia chưa từng xảy ra, phảng phất chuyện kia chỉ là do cậu bị pháp lực biến mất nên nằm mơ mà thôi.

Nếu là vậy thì tốt rồi nhưng Harry biết không phải, ánh mắt Snape nhìn cậu không còn giống trước nữa.

Từ trước tới nay, ánh mắt đó chỉ nhìn cậu, nhìn cậu mà xuyên qua tìm bóng dáng người khác, không hề chuyên chú mà giờ lại đảo qua khuôn mặt cậu và…thân hình, dường như ánh mắt sâu thẳm kia có thể nhìn xuyên qua áo chùng tới thân thể cậu, khiến mỗi lần cậu gần như chạy trối chết.

Cậu không quen, cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy nên mấy ngày nay cậu gần như không tập trung, càng không ổn chính là không biết tìm ai để tâm sự. Bởi vì nếu nói ra, tin tưởng đối tượng mà cậu tìm kiếm sẽ kinh hách không thể nói được, thậm chí có thể thét chói tai mà để người khác nghe thấy, nên cậu chỉ có thể giữ kín ở trong lòng.

“Snape chết tiệt!” Harry vùi đầu vào trong gối thấp giọng mắng.

Đúng lúc này Harry lại cảm thấy có một cái gì mềm mềm đụng vào cánh tay, cậu hoảng sợ, ngay sau đó cậu nghe được giọng của Heleba, [Harry, đừng ngủ nữa, Phòng chứa lại bị mở ra rồi.]

Phòng chứa lại mở ra? Không thể nào!

[Chuyện gì vậy?] Harry nhìn Heleba thu nhỏ trên cổ tay cậu, nghiêm túc hỏi, [Toàn bộ Hogwarts Xà Khẩu chỉ có mình ta mới đúng chứ.] Không có Xà Khẩu, không thể nào mở được Phòng chứa.

[Không, không đúng, còn một người nữa.] Những lời này không phải Heleba mà là con rắn trên cửa trả lời, [Khi tôi cùng một con rắn khác nói chuyện phiếm mới biết được, trong Slytherin còn có thêm một Xà Khẩu khác.]

Còn có một Xà Khẩu khác? [Khi nào thì các ngươi phát hiện bên trong Slytherin còn có một Xà Khẩu khác?] Harry nhìn về phía cánh cửa, hỏi con rắn đang không ngừng nói chuyện.

[Khai giảng kỳ này đó, Xà Khẩu kia rất âm trầm, một mình ở một phòng. Cậu biết rõ, năm nay trong Slytherin có thêm một thằng nhóc, sau khi trở thành thủ tịch liền xin một phòng riêng, cậu tuyệt đối không đoán được, cậu ta lại ở trong phòng luyện tập pháp thuật Hắc ám, rất kinh dị.] Con rắn trên cánh cửa lòng mang sợ hãi nói, dù giọng của nó cũng không có vẻ sợ hãi.

Thủ tịch?

Vậy ra người đi tìm Heleba chính là Zedilavies, thảo nào vết sẹo của mình lại cảm ứng với cậu ta, vì cậu ta là một Xà Khẩu. Nhưng vì sao, gia tộc Lestrange cũng không có huyết thống liên quan tới Slytherin, vì sao Zedilavies lại là một Xà Khẩu chứ?

[Heleba, các ngươi đã nói chuyện gì?]

[Cậu ta nói cậu ta muốn trở thành chủ nhân của ta, ta nói cho cậu ta biết ta đã có chủ nhân rồi, cậu ta cười lạnh nói một câu “Chuyện năm mươi năm trước, khế ước vẫn chưa mất hiệu lực sao?” rồi đi khỏi nhưng ta cảm thấy cậu ta có thể đến lần nữa.]

Biết chuyện năm mươi năm trước? Vậy chắc có liên quan tới Voldemort rồi, không phải Voldemort bám vào thì là Trường Sinh Linh Giá, gia tộc Lestrange…. Vậy Trường Sinh Linh Giá có được chỉ có thể là Cúp Vàng, Bellatrix không để nó vào Gringotts sao? Kỳ lạ thật, khinh địch để cho Zedilavies có được Cúp Vàng cũng không phù hợp với tác phong của Bellatrix, theo cá tính của mụ phải cực kỳ cẩn thận mà bảo vệ tất cả những gì mà Voldemort đưa cho mụ mới đúng, sao lại thế chứ?

Tỉnh táo lại, hiện tại không phải lúc suy nghĩ chuyện này, [Heleba, ngươi về Phòng chứa trước đi, nếu cậu ta còn tới thì giả vờ nghe theo mệnh lệnh của cậu ta, tuy rằng các ngươi không thể hoàn thành khế ước nhưng ngươi là Tử Xà, nghe theo mệnh lệnh của Xà Khẩu sẽ không khiến cậu ta hoài nghi, trước xem cậu ta muốn làm cái gì.]

[Ta biết rồi.] Heleba nói xong trườn khỏi tay Harry, bò ra phòng ngủ.

Heleba đi rồi, Harry nói với không khí, “Tom, anh cảm thấy đây là trường hợp gì?”

Trong không khí dần dần hiện ra hình dáng của Tom, dung hợp Trường Sinh Linh Giá phiên bản thanh niên và thiếu niên làm cho Tom nhìn như gần hai mươi tuổi. Harry biết hiện tại pháp lực trong cơ thể Tom đã đạt tới trạng thái cao nhất, giờ chỉ thiếu một cơ thể và một cây đũa phép, chỉ cần có được cơ thể và đũa phép thì anh ta sẽ trở thành trợ thủ tốt nhất của Harry.

Tom gần như đã dung hợp được cái Trường Sinh Linh Giá trên trán Harry, hiện tại linh hồn anh ta còn đầy đủ hơn so với chủ hồn, Voldemort phân tách ra quá nhiều Trường Sinh Linh Giá, không chỉ không còn lý trí mà linh hồn cũng chẳng còn bao nhiêu.

Nếu lúc trước Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry là đầy đủ thì khi Voldemort biến Nagini thành Trường Sinh Linh Giá, Harry không hề nghi ngờ chủ hồn sẽ trở thành một tên điên ngay cả liên kết linh hồn cũng không có. Đáng tiếc Trường Sinh Linh Giá trong đầu Harry lại không đầy đủ, nếu không Voldemort càng dễ đối phó rồi.

“Tôi không cảm giác được kết nối linh hồn nhưng cũng có thể là nó đã cố ý cách ly.” Tom nổi giữa không gian nhìn Harry, nhẹ giọng nói, “Nếu cậu đồng ý mang tôi theo, có thể tôi sẽ cảm nhận được tốt hơn là nó có tồn tại hay không.” Sau khi vào trường học Harry trực tiếp đặt vương miện trong ký túc xá chứ không mang theo bên người, mà hiện tại Tom lại không thể rời vương miện quá xa, đến khoảng hai thước sẽ bị bắt buộc hút vào trong vương miện.

“Tôi sẽ đem anh đến phòng nghỉ, nơi đó có thể gặp được tên nhóc kia, nếu không thì tôi sẽ khoác áo tàng hình vào phòng ngủ cậu ta vậy, đi đêm không tính là gì với tôi cả.” Harry đồng ý lời đề nghị của Tom.

Nghe Harry nói xong, Tom gật gật đầu, nhưng đồng thời cũng đen mặt, “Đi đêm không phải là chuyện mà đám Gryffindor đầu óc chỉ như quỷ khổng lồ ngu ngốc mới làm sao, cậu là thủ tịch đấy nhé.” Tom biết Harry thích lượn đêm, khai giảng lâu vậy mà Harry chỉ có hai tối là thành thật ở trong ký túc xá, điều này làm cho người mà rất lâu về trước bị phân tới Slytherin thậm chí trở thành thủ tịch năm và thủ tịch Nhà như Tom khó có thể chịu được. Khi anh ta có thể nhận thức chuyện đi đêm nguy hiểm, dễ dàng bị trừ điểm này chỉ có đám sư tử Gryffindor tràn đầy sức sống mới có thể làm ra nhưng không nghĩ tới đối với người trước mắt lại là chuyện đương nhiên, hơn nữa người này còn là thủ tịch năm hai đó.

“Tom, anh chưa từng trải qua lạc thú đi đêm sẽ nói vậy rồi, thật ra buổi tối Hogwarts rất thú vị đó.” Harry cười nói với Tom, “Đi đêm có thể nói là trở thành một việc làm khi tôi đến Hogwarts đấy nha.” Gần như mỗi đêm phải làm một việc, cho dù không có áo tàng hình, không có bản đồ Đạo tặc, cậu cũng sẽ làm vậy.

Tom trợn trắng mắt, biến mất trước mắt Harry.

Harry nhẹ nhàng cười cười, bỏ vương miện vào trong túi tiền, đi ra phòng ngủ.

Draco còn chưa trở về, chắc vẫn đang ở thư viện đọc sách rồi, phòng sinh hoạt chung có rất nhiều người nhưng cũng không ồn ào, mỗi người đều rất im lặng. Nếu nơi này không thiếu một giá sách cao gần bằng trần nhà ở bên kia, Harry sẽ nghi ngờ kỳ thật nơi này mới chính là thư viện.

Harry đến làm một số người liếc mắt nhìn, trong Slytherin gần như không có ai không biết Harry, Draco, Blaise và Pansy là bạn tốt, bọn họ hầu như đi cùng nhau, rất ít khi thấy Harry một mình xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung, thậm chí Harry cũng rất ít khi xuất hiện trong phòng sinh hoạt chung. Có đôi khi cho dù ở phòng sinh hoạt có thể tìm được Draco cũng không nhất định sẽ tìm thấy Harry, mà nay trời ạ, Harry lại một mình cầm một quyển sách đến phòng nghỉ đọc, hiếm thấy đó nha.

Harry không để ý đến ánh mắt của mấy người đó, cậu ngồi ở trên một ghế sô pha, cầm sách mang theo từ phòng ngủ.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng sinh hoạt chung bị đẩy ra, Zedilavies lạnh lùng bước tới, khi thấy Harry cũng sửng sốt một lúc nhưng không cùng Harrry chào hỏi, trực tiếp lướt qua mọi người về phòng của mình.

Harry biết tình huống của cậu ta, trong Slytherin người này không có lấy một người bạn nào. Không như Harry lúc năm nhất, mọi người vì không biết rõ về cậu mà bảo trì khoảng cách, Zedilavies vì quá mức âm trầm hơn nữa lại không để ý tới mọi người, không ai muốn cùng cậu ta giao tiếp cho dù là giả dối cũng không có.

Ngay khi Zedilavies tới trước mặt Harry, cậu ta dừng lại một lúc, nghi hoặc nhìn thoáng qua Harry đang đọc sách rồi cau mày bước về phòng ngủ, mà sau khi cậu ta rời khỏi, vương miện trong túi tiền của Harry đột nhiên run lên một cái.

Harry vỗ nhẹ túi tiền của mình, hơi hơi nheo lại ánh mắt.

Nói như vậy, quả thật là Trường Sinh Linh Giá!

Bị chuyện Zedilavies trên người có Trường Sinh Linh Giá làm hấp dẫn tinh thần mà Harry tạm thời quên đi Snape, làm cho nhóm rắn nhỏ liên can toàn bộ thở dài nhẹ nhõm một hơn, thủ tịch gần đây nếu không ngơ ngẩn thì trương bộ mặt lạnh lùng, thật khó chịu mà.

Nhưng không đợi nhóm rắn nhỏ vui vẻ được bao lâu thì tin dữ truyền đến, Lockhart đã trở lại.

– Hết chương 50 –

Tác giả có lời muốn nói: Cho nên nói quấy rầy giáo sư truy thê trừ bỏ đám nhóc muốn xem kịch này kỳ thật còn có chủ hồn cùng với một loạt Trường Sinh Linh Giá nữa, chúng nó chỉ cần vừa xuất hiện liền chiếm cứ lực chú ý của Harry, giáo sư có thể không hận sao? Cho nên nói đám Trường Sinh Linh Giá à, Nguyệt Nguyệt cũng không giữ được các ngươi, Amen!
Bình Luận (0)
Comment