Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 56

—o0o—

Ngày vẫn thế mà trôi qua, sau đó không còn xảy ra chuyện hóa đá nữa. Chuyện Bà Norris bị hóa đá phảng phất là lúc Halloween mọi người tán dóc lan truyền rồi chê cười như thường. Rồi đàm tiếu cũng chìm vào quên lãng, mỗi ngày nhìn thấy thầy Filch chừa ra cái mặt đen không thể đen hơn mọi người mới miễn miễn cưỡng cưỡng nghĩ đến Bà Norris, nhưng xoay người một phát thì cũng bị quẳng ra sau đầu, vì đối với nhóm phù thủy nhỏ mà nói, chuyện hấp dẫn nhất bây giờ là trận đấu Quidditch giữa Slytherin và Gryffindor sắp tới kìa.

Từ ngày Harry vào trường học, cố ý vô tình kéo lại khoảng cách giữa Gryffindor và Slytherin, tối thiểu thì từ lúc Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy xuất hiện rồi biến mất cũng ít khi xuất hiện trường hợp học sinh hai Nhà có thể đi gần nhau. Nhưng tình bạn giữa Harry và Hermione đã đánh vỡ tình huống này, nên mọi người đều đoán khi quan hệ giữa hai Nhà đã dần trở nên dịu xuống thì trận Quidditch này có còn bạo lực giống như lúc trước hay không.

“Mọi người đều đang bàn luận về trận đấu sắp tới đó.” Trong thư viện, Ron không yên lòng buông bút xuống, “Wood gần đây cũng thế luôn, không ngừng huấn luyện, mình sắp mệt chết rồi.” Do Harry cổ vũ Ron cũng tham gia chọn lựa thành viên đội bóng Gryffindor hơn nữa rất may mắn được tuyển, nhưng vì Wood vẫn còn là Thủ quân nên Ron không lựa chọn Thủ quân mà trở thành Truy thủ.

“Harry còn chưa bình phục nên trận này ta sẽ đấu.” Draco nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Nói đến Harry,” Hermione khép lại quyển sách mình vừa mới xem xong, “Draco, dạo này cậu có nhìn thấy cậu ấy không?” Hermione nghĩ mình đã lâu rồi chưa gặp được người bạn này, “Giáo sư Snape còn chưa tìm được phương pháp sao?”

“Hiển nhiên rồi còn gì.” Draco nhướng mi chậm rãi nói, “Lần trước tới hầm mình nhìn thấy ba đỡ đầu đang cho Harry uống dược nhưng rõ ràng hiệu quả của độc dược này chưa phát huy trên người Harry.”

“Hic, độc dược!” Ron làm một biểu tình sợ hãi, “Harry thật sự rất đáng thương.”

“Phía Kurt gần đây trải qua cũng không tốt lành gì đâu.” Pansy một bên chen vào nói, “Draco, giáo sư có phải cho cậu mệnh lệnh gì đó hay không?”

“Ba đỡ đầu cảm thấy sinh hoạt Kurt cần bận rộn một ít để cho đầu óc cậu ta không bị cỏ lác nhồi vào.” Draco trả lời, “Mình nghe nói, ba đỡ đầu dạo này luôn để cậu ta xử lý nguyên liệu độc dược. Tin mình đi, nguyên liệu này mấy cậu dù cho xem cũng không muốn nhìn, vì mấy cậu không thể hy vọng mình nhìn thấy một con sên còn đang mấp máy cùng với mấy sinh vật mềm nhũn khác đâu.”

“Mình đột nhiên cảm thấy Snape là người tốt, ít ra thì ông ta cũng không để chúng ta chuẩn bị nguyên liệu điều chế độc dược mà trực tiếp cung cấp sẵn cho chúng ta.” Theo miêu tả của Draco, Ron nghĩ tới hình ảnh kia, rùng mình một cái.

“Là giáo sư Snape, Ron!” Hermione sửa đúng nói.

“Ba đỡ đầu vốn là người tốt mà.” Draco liếc cậu ta một cái hừ lạnh nói.

“Meo!” Một tiếng kêu mềm nhẹ vang lên dưới chân, mọi người vội vàng nhìn xuống. Là một chú mèo đen nhỏ đôi mắt xanh biếc mở to đang nhìn họ, khi phát hiện bọn họ đều cúi xuống, dùng bàn chân bắt lấy áo chùng của Draco.

“Harry!” Hermione nhỏ giọng kêu lên, rồi che miệng mình.

Draco nhìn nhìn bốn phía, khi xác định bà Pince không ở gần đây mới ôm Harry lên, “Harry, sao cậu lại tới đây, ba đỡ đầu đâu rồi?” Draco nhỏ giọng hỏi, cậu cực kỳ rõ ràng tình huống hiện tại của Harry. Mấy ngày này ba đỡ đầu không tìm được biện pháp để Harry biến trở về, hành vi Harry chắc là càng ngày càng giống thói quen của mèo rồi. Ba đỡ đầu làm sao có thể yên tâm một mình cậu chạy loạn trong trường học được? Tuy rằng Giám ngục không còn nữa, nhưng Rừng Cấm bên ngoài lâu đài rất nguy hiểm đó.

“Meo~” Harry nghe Draco nói, nhìn về một góc kêu lên, Draco nghe vậy nhìn qua. Ở một góc hẻo lánh, Snape đang cùng bà Pince nói chuyện, xem ra chắc là Snape đang tìm một quyển sách, bởi vì Draco nhìn thấy ba đỡ đầu của mình nói gì đó rồi bà Pince liền đi tới khu giá sách.

“Meo~” Harry lại kêu một tiếng, thu hút sự chú ý của Draco.

“Làm sao vậy?” Mấy người bạn chụm đầu vào nhau.

Harry dùng bàn chân chấm chấm mực – Draco phản ứng nhanh chóng dùng pháp thuật tẩy sạch nét mực bên vuốt mèo chỉ để lại một ít ở giữa.

Harry vẽ ra vài từ đơn trên giấy, sau nhảy lên, rời khỏi tầm mắt bọn họ.

“Harry!” Pansy kinh ngạc kêu lên.

Nhưng Harry không để ý đến cô, chạy về phía Snape, trực tiếp chui vào ống tay áo anh. Mà Snape không có việc gì đứng im, không hề phản ứng, dường như chuyện này đã thường xuyên xảy ra, anh đã không còn bị dọa nữa.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn ống tay áo Snape, mèo nhỏ dường như trong ống tay áo Snape không ngừng lăn lộn vì từ lúc đi vào, nơi đó không ngừng phập phồng không hề dừng lại. Càng làm cho bọn họ kinh ngạc là Snape lại không đánh mất bình tĩnh bắt mèo nhỏ từ ống tay áo ra. Ngược lai… hơi nâng lên cánh tay làm động tác lật sách, nhìn càng có vẻ – để thuận tiện cho mèo nhỏ bên trong tùy ý lăn lộn.

Chỉ chốc lát sau, bà Pince từ khu sách đi ra, đưa mấy quyển sách cho Snape, Snape nhận sách không nói gì mà đi khỏi, tay anh vẫn duy trì tư thế lúc trước.

“Kia… là Snape?” Ron không thể tin nhìn cửa.

“Là giáo sư Snape, Ron!” Hermione không ở trạng thái bình thường, hoàn toàn là do bản năng mà sửa lại.

“Mình chưa bao giờ dám tưởng tượng ba đỡ đầu sẽ nhân nhượng một người như vậy.” Draco nói, quay đầu lướt qua lời nhắn Harry lưu lại, lập tức nhíu mày, “Mấy cậu xem Harry nhắn lại gì này.”

Nhắn lại?

Không rõ cho nên mọi người đều thu hồi suy nghĩ, dời tầm mắt.

Harry lưu lại rất đơn giản, nhưng đều khiến mọi người nhíu mày.

“Trận Quidditch tiếp theo, chú ý, cảnh giác.” Pansy đọc nội dung bên trong, giọng điệu càng chậm rãi, “Harry biết cái gì sẽ xảy ra sao?”

“Rõ rồi mà, xem ra chúng ta đều phải coi chừng.” Không chút nghi ngờ lời nói của Harry, Draco nói, “Cũng không biết là chúng ta cần phải cẩn thận người đội bóng hay là cái gì khác.”

Dù thế nào đi chăng nữa, Draco cảm thấy bọn họ vẫn nên cẩn thận một ít, “Thần chú dùng để phòng ngự nhất định phải nhuần nhuyễn, để phòng ngừa sự cố xảy ra.” Hermione quyết định nói.

Sau khi Hermione ra quyết định, bọn họ cũng không tiếp tục ở trong thư viện, mà tìm một gian phòng học đi luyện tập ‘Protego’. Bọn họ không biết Harry cảnh cáo bọn họ rốt cuộc là cái gì, nên Hermione cẩn thận quyết định tăng cường chuẩn bị pháp thuật, nhất là hai cầu thủ Quidditch, càng cần phải học tốt thần chú phòng ngự, Hermione yêu cầu nghiêm khắc hơn đối với hai người.

Vì thế, dưới tình huống Ron vô cùng hoài niệm bài tập, một buổi chiều cuối tuần tươi đẹp cứ thế trôi qua.

***

Cho dù đã có sự chuẩn bị nhưng hỗn loạn Quidditch ngày đó vẫn khác hẳn dự kiến của bọn họ.

Đầu tiên là thời điểm bắt đầu trận đấu chưa đến năm phút đồng hồ, hai Bludge gần như là cùng lúc xảy ra sự cố, không chịu khống chế bay về phía… mèo đen nhỏ trên vai Snape! Vì thế Harry ở trong lòng hung hăng nguyền rủa, cậu thật sự không xác định Dobby là muốn ‘khuyên’ cậu rời khỏi Hogwarts hay là hận cậu tận xương tủy mà muốn đập chết cậu nữa.

Sau đó cậu mới đoán, có lẽ Dobby chỉ muốn cậu rơi xuống từ vai Snape rồi mang theo cậu rời khỏi Hogwarts mà thôi. Nhưng hiển nhiên. Dobby lại một lần nữa tính sai.

Có lẽ thời điểm ban đầu hai Bludge là do Dobby khống chế, nhưng sau đó, không chỉ là hai Bludge, ngay cả các quả bóng khác cũng không chịu khống chế mà ‘bắt đầu nổi điên’.

Mục tiêu của chúng nó không còn là Harry mà là tất cả mọi người xung quanh.

“Chuyện gì vậy!” Hermione tránh thoát một Bludge điên cuồng, kêu lên. Lúc này toàn bộ sân bóng đều vang tiếng thét chói tai của học sinh, bốn quả bóng không hề đập hỏng khán đài, mà trực tiếp tấn công học sinh.

Sau khi cụ Dumbledore phát hiện mọi chuyện không ổn, lập tức đứng lên chỉ huy mọi người rời khỏi sân bóng, nhưng hiệu quả không lớn, vì bốn quả bóng luôn luôn tấn công vào học sinh, khiến bọn họ không thể nào dựa theo yêu cầu của cụ Dumbledore mà rời đi từng người được.

“Đây là việc mà Harry bảo chúng ta phải cẩn thận đó hả?” Ở giữa không trung Ron vừa tránh né những quả bóng điên cuồng, vừa quát Draco.

“Mình cũng không biết!” Draco trả lời, “Mình chỉ biết chúng ta cho dù sử dụng ‘Protego’ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Ron muốn tới gần Draco một chút nhưng ngay đó Golden Snitch chạy tới ngăn cản cậu.

“Hừ, bình thường sao lại không thấy mày tự động chạy đến trước mặt tao hả!” Draco nhìn Golden Snitch ở không xa mình đang tấn công các cầu thủ khác, oán hận nói.

Khán đài bên này, Snape bị quả bóng bay tới tạo không ít rắc rối, một phất tay ném thần chú ‘Diffindo’ với Bludge lại hướng về mình.

“Ba!” Bludge bị thần chú đánh tới, lập tức dừng giữa không trung, chỉ thấy nó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà xuất hiện vết rách, rồi không đến năm giây sau nó nổ thành bột phấn.

Snape gợi lên khóe môi, ếm thần chú tương tự với mấy quả bóng khác.

“Meo!” Ngay khi anh tấn công Golden Snitch, Harry ghé vào lỗ tai kêu một tiếng.

“Sao?” Snape nghiêng đầu liếc Harry một cái.

“Meo meo meo!” Harry quay sang chỗ khác kêu lên, Snape theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thằng nhóc mắt đỏ đang đứng trong đám người hỗn loạn mỉm cười sáng lạn, dường như rất vui vẻ khi nhìn người chung quanh chật vật như vậy.

“Zedilavies!” Snape nghiến răng nghiến lợi nói.

“Meo!” Harry dường như phụ họa kêu một tiếng.

Snape dời đi tầm mắt, ném một thần chú với trái Snitch cuối cùng, đó không phải Diffindo, nhưng dưới tình huống bối rối, cũng sẽ không có người nhận ra đây rốt cuộc là thần chú gì. Nhìn tình huống hiện tại, bọn họ thậm chí không hề chú ý tới thần chú này sẽ đánh tới nơi nào, cho nên Snape không chút nào ngoài ý muốn nhìn thần chú này ‘đánh oai’, trúng vào Zedilavies còn đang đắc ý. Rồi ở đây anh lại một lần nữa ném một thần chú khác, đánh nát Snitch.

Lúc này, cụ Dumbledore luôn luôn chỉ huy mọi người lại gia tăng âm lượng cho giọng nói của mình, “Tất cả im lặng!”

Đã không còn mấy quả bóng bay loạn uy hiếp, mọi người rốt cục im lặng.

“Từng Huynh trưởng dẫn học sinh Nhà mình trở về, những trò bị thương thì đưa đến bệnh thất, nửa giờ sau báo nhân số với chủ nhiệm các trò, cần phải xác định mỗi học sinh đều trở lại phòng sinh hoạt!”

Snape nhìn thoáng qua nhóm học sinh Slytherin đã tự tổ chức, rời khỏi sân bóng Quidditch trước. Anh biết trong hầm nhất định có người ở bên trong chờ Harry trở về giải thích tất cả.

– Hết chương 56 –
Bình Luận (0)
Comment