Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 63

Edit: Dương Minh Yên.

—o0o—

“Lại thêm một cuộc tấn công nữa.” Harry nhìn tin tức trên báo, hơi bất đắc dĩ nói, “Cứ tiếp tục thế này, Fudge sẽ có lý do tống đám Giám ngục đến Hogwarts mất.” Những năm gần đây hành động của Fudge càng lúc càng lớn, dường như sốt ruột muốn làm ra một sự kiện lớn để có thể thoát khỏi cái bóng của cụ Dumbledore. Harry rất bất đắc dĩ ông ta lại không phát hiện càng làm vậy càng hỗn loạn hơn sao.

“Harry, Harry, nhìn này!” Chú Sirius vọt vào, giơ một lá thư trên tay.

“Chú Sirius, sao thế ạ?” Harry gấp lại tờ ‘Nhật báo Tiên tri’, cười nhìn chú Sirius. Trong lúc nghỉ hè, chú Sirius đã sửa chữa lại quảng trường Grimmauld rồi, nhưng chú ấy vẫn thích ở trong biệt thự Potter hơn. Harry cũng muốn đến, trong lúc đang ăn cơm uyển chuyển tỏ vẻ mình rất muốn tới chơi quảng trường Grimmauld, lập tức chú Sirius quyết định sau một thời gian nữa sẽ mang con đỡ đầu nhà mình tới tham quan.

Harry biết, chú Sirius muốn tìm cách gỡ bức ảnh của mẹ chú xuống trước khi Harry đến chơi. Hiển nhiên Harry biết đó là phí công, nhưng dù sao chú Sirius cũng đồng ý trước khai giảng sẽ đưa cậu tới nên Harry cũng không vội vàng.

“Chắc chắn con sẽ rất vui cho mà xem.” Chú Sirius vừa đưa thư cho Harry vừa vui vẻ nói.

Harry khó hiểu nhìn về thư của chú Sirius, kết quả cậu rất bất đắc dĩ run rẩy khóe miệng.

Thật sự là ghét của nào trời trao của ấy, Merlin à, cụ Dumbledore khi không tìm thấy chú Remus nên mời chú Sirius đến làm giáo sư ở Hogwarts!

“Thế nào, rất vui chứ!” Chú Sirius giải thích vẻ mặt sững sờ của Harry thành ngạc nhiên vui mừng, chú cười nói, “Thế là chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi. Có chú ở đây thì Snivellus chắc chắn không thể bắt nạt con được!”

“Chú Sirius, giáo sư Snape là chủ nhiệm của con,” Harry bất đắc dĩ nói, “Chú đừng nói thế được không ạ?”

“Được rồi,” Chú Sirius không tình nguyện nói, “Con thật sự là một đứa bé ngoan.” Chú cúi đầu than thở cái gì đó, Harry biết lại giống như kiểu ‘Lúc trước chú với ba của con cũng không ngoan ngoãn như vậy,” Harry bất đắc dĩ cười cười.

“Thưa cậu chủ, thư của cậu!” Lúc này, July xuất hiện trước mặt Harry, đưa lên một bức thư có in huy hiệu trường Hogwarts.

“Cám ơn ngươi.” Harry cầm lấy, “Xem ra thư học kỳ mới đã đến rồi.”

“Vậy thì nhanh chóng ăn bữa sáng đi thôi, sau đó chúng ta sẽ đến Hẻm Xéo mua đồ dùng cháu cần, tiện mua luôn quà sinh nhật cho cháu nữa.” Chú Sirius nói, “Cháu có cần thông báo với nhóm bạn của cháu không?”

“Dạ không, trước đó chúng cháu đã thảo luận hôm nay đi rồi.” Mấy lá thư trước đó, Harry và đám Draco đã hẹn hôm nay đến Hẻm Xéo, cho nên không cần viết thư nữa.

Trong Hẻm Xéo vẫn náo nhiệt như vậy, cho dù có mười mấy tên tù nhân vượt ngục Azkaban gây rắc rối cho Bộ Pháp thuật nhưng đó cũng chỉ là đề tài bình thường sau bữa cơm của nhóm phù thủy mà thôi. Bọn họ chỉ biết lo lắng suông cũng không đặt nỗi sợ hãi này vào trong cuộc sống của họ. Bởi vì trước mắt, mười tên tù nhân vượt ngục kia cũng không làm ra thêm vụ tấn công nào nữa, lo lắng ban đầu đã dần dần biến mất qua một tháng sinh hoạt yên bình.

Trong lúc nghỉ hè Harry đã kiểm kê lại toàn bộ sản nghiệp của mình, cho tới khi trước sinh nhật, Harry đã quen toàn bộ sản nghiệp của gia tộc. Những sản nghiệp này không giao cho người ngoài nữa mà trực tiếp giao cho đám gia tinh âm thầm quản lý. Không chỉ là trong giới phù thủy, thậm chí còn phát triển ở thế giới Muggle, hoạt động kinh doanh phủ rộng như vậy là nguyên nhân mà Harry phải trong thời gian dài mới nắm giữ được. Gần đây Harry cũng mở thêm một sản nghiệp mới, đang chậm rãi phát triển. Những sản phẩm Muggle được Harry tiến cử đã trở thành trụ cột vững chắc. Harry tin tưởng, cứ tiếp tục như vậy, sau khi cậu tốt nghiệp, thì lúc tiến cử tri thức và kỹ thuật Muggle vào sẽ không gặp nhiều khó khăn.

“Hì hì, Harry à, nhìn này!” Chú Sirius đứng trước tủ kính của cửa hàng Chổi Bay kêu với Harry. “Con có thích không?”

Harry cảm thấy khóe miệng mình không ngừng run rẩy, chẳng lẽ ba đỡ đầu không nhớ rõ vừa mới kỳ trước đã tặng cậu một cây chổi sao? Hiện tại lại muốn tặng cậu thêm một cây Firebolt nữa? Hơn nữa, vài ngày trước cậu nhớ rõ mình đã nói cậu mở ra một cửa hàng Chổi Bay rồi mà. Hiện tại chú Sirius lại đứng trước cửa hàng người khác hỏi chổi này có tốt không…

“Chú Sirius, có lẽ chú nguyện ý đi cùng cháu xem nhóm Draco đã đến chưa được không ạ?” Hary bất đắc dĩ nói.

Cậu và Draco đã hẹn gặp nhau ở trong tiệm Madam Malkin. Mười ba tuổi cũng là lúc cơ thể trưởng thành, Harry cảm thấy mình cần phải thay đổi một loạt quần áo.

“Malfoy…” Harry nghe thấy chú Sirius khẽ nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ tới Harry, gật đầu, “Ừ được, nếu con muốn.”

Trong tiệm Madam Malkin, Draco đang đo quần áo.

“Mình đến muộn hả?” Harry đi vào rồi nói.

“Không, Harry, cậu luôn đúng giờ mà. Chỉ là mình đến sớm thôi, hơn nữa cậu không nhận ra nhóm Blaise vẫn chưa đến sao?” Draco bước xuống từ trên ghế, lễ phép chào hỏi chú Sirius, lại hỏi Harry, “Cậu muốn đo lấy size hả? Mình nhớ rõ cậu đã nói phải đổi một số quần áo.”

“Không cần nữa,” Harry cười rút ra một tấm da dê, “Trước đó mình đã đo rồi.” Đùa chứ, cậu cũng không muốn lại bị cái thước đo dê già kia sàm sỡ mình một lần nữa, đáng lẽ nên làm vậy lâu rồi, cách xa cái thước đo này mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

“Cưng à, con rất chu đáo.” Bà Madam Malkin cầm lấy tấm da dê cười nói với Harry, “Con muốn loại vải nào?”

“Đỏ và vàng!” Harry còn chưa nói, chú Sirius ở bên cạnh đã thuận miệng nói ra.

Harry vỗ vỗ trán mình, “Chú Sirius, con vào Slytherin!” Đó là màu đặc trưng cho Gryffindor mà, trong đầu Harry nghĩ nghĩ đến cảnh tượng mình mặc quần áo Gryffindor giữa đám rắn nhỏ, không rét mà run, rùng mình một cái, cậu ném hình ảnh kia ra sau đầu, “Thưa bà, lấy cho con một ít vải dệt màu bạc hoặc màu xanh lục, làm phiền bà rồi.”

“Ồ, được, vậy xem ra cưng phải đợi một chút rồi, hoặc cưng muốn nhân lúc này đi mua mấy thứ đồ dùng mình cần trước đã.” Bà Madam Malkin nói.

“Đây là một đề nghị tuyệt vời ạ, vậy thưa bà, hai tiếng sau gặp lại.” Không muốn chú Sirius ở lại đề nghị ‘kiểu dáng’ áo chùng của mình với bà Madam Malkin, Harry quyết đoán tạm thời rời đi thì tốt hơn.

“Đợi đã, Harry,” Draco kéo Harry vừa ra khỏi cửa hàng định rẽ sang chỗ khác, “Ba đỡ đầu đang mua sách cho mình ở tiệm Flourish and Blotts, có lẽ chúng ta nên đi thông báo cho ông ấy một tiếng.” Nếu ba đỡ đầu phát hiện cậu chạy lung tung, trở về cậu nhất định sẽ không tốt tí nào.

Snape? Harry nhất thời cảm thấy đầu mình đau nhức.

Tất của Merlin, nếu chú Sirius đánh nhau cùng Snape thì còn phải nói? Hai người đó chưa nói được năm câu đã có thể giơ đũa phép, chưa đến mười câu đã có thể xông vào đánh nhau đó!

“Draco à…” Harry đang định nói gì đó thì một con cú bay tới. Nó lung lay một vòng trước mặt chú Sirius, chú Sirius để nó đậu trên tay mình, tay phải nhanh nhẹn mở lá thư mà con cú mang đến.

Harry không nói gì, đợi phản ứng của chú Sirius sau khi xem xong thư.

Sau một lát, chú Sirius vui vẻ nở nụ cười.

“Chú Sirius, sao thế ạ?” Harry tò mò hỏi.

“Hồi âm của Remus, ha, chú tìm lâu như vậy, rốt cục cậu ấy cũng hồi âm.” Chú Sirius vui vẻ ôm Harry nói, “Ngay cả cụ Dumbledore cũng không thể tìm được cậu ấy, nhưng cảm ơn Merlin, phương pháp năm đó dùng để tìm kiếm đối phương vẫn còn hiệu quả, không được rồi, chú phải đi đón cậu ấy, chú phải… A, nhưng Harry…” Thực rõ ràng vị ba đỡ đầu này vì tìm được bạn tốt nhiều năm không gặp chưa đến nỗi vui quên trời đất, chú vẫn còn nhớ rõ mình đưa con đỡ đầu đi mua quà sinh nhật.

“Không sao, chú Sirius,” Harry nói, “Cũng không phải lần đầu tiên con tới đây, không lạc đường được đâu, chú cứ đi đón người trước đi ạ.” Người mà cậu tìm lâu không thấy lại được chú Sirius tìm ra. Harry thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

Nếu sớm hơn chút nữa, cụ Dumbledore có lẽ sẽ suy nghĩ mời chú Remus trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới mà không phải là chú Sirius.

“Được rồi, vậy thì quà sinh nhật cho con vẫn nên giữ bí mật thì tốt hơn, tối gặp lại nhé, Harry!” Nhận được sự thấu hiểu của con đỡ đầu nhà mình, chú Sirius mới thả lỏng đi đón người, “Đi chơi vui vẻ nhé!” Nói xong trực tiếp độn thổ, chú quá sốt ruột rồi!

“Kẻ Được Chọn của chúng ta định đứng ở đây làm một pho tượng triển lãm để người qua đường nhìn ngắm sao?” Chú Sirius vừa đi, một giọng nói trầm thấp mềm mại vang lên ngay sau Harry.

Là Snape, từ phía xa anh đã nhìn thấy Draco đang đứng cùng chỗ với Harry và… con chó ngu ngốc kia. Dường như con chó ngu ngốc đó nhận được một lá thư rồi rời đi.

Quả nhiên là một con chó ngu ngốc, ngay khi Bellatrix vẫn đang trốn tại góc tối lại có thể để con đỡ đầu của mình đứng ở một nơi phức tạp như vậy. Chẳng lẽ cậu ta không sợ Bellatrix sẽ nhảy ra từ một chỗ nào đó mà lấy cái mạng nhỏ ngu ngốc này hả!

Cơ thể Harry cứng một lúc, lập tức xoay người cùng Draco, “Dạ không, thưa thầy, tin con đi, con không hề có tí hứng thú nào với cái pho tượng cả, lại càng không muốn trở thành vật để triển lãm.”

“Dạ đúng thưa ba đỡ đầu, tất nhiên rồi.” Draco lập tức nói.

“Rất tốt,” Snape vừa lòng nói, “Vậy thì bây giờ, con cần phải mua một bộ vạc mới. Ta hy vọng nửa tiếng sau con đã có thể chọn được cái vạc mới phù hợp với mình.”

“Dạ!”

“Về trò, trò Potter, có lẽ trò cần phải bỏ bớt ra một ít thời gian rồi, giáo sư của trò có một chút việc phải nhắc nhở trò.” Snape nhìn Harry, hơi hơi nheo mắt lại.

Harry biết Snape nói vậy có nghĩa là cậu không thể từ chối, nếu không cậu sẽ không tốt lành gì, cho nên Harry gật gật đầu. Harry biết nhất định là có chuyện quan trọng nên Snape mới có thể tách khỏi Draco.

Quả nhiên, sau khi hai người vào một phòng ăn rồi bày ra một đám thần chú phòng ngự, Snape không vòng vo, nói thẳng, “Dấu hiệu Đen bắt đầu thường xuyên nóng lên.”

Tay Harry cầm cái chén dừng lại một chút, rồi Harry từ bỏ ý định uống một ngụm cà phê trong đầu, bỏ chén xuống.

“Nếu con nhớ không lầm, kiếp trước, Dấu hiệu Đen của thầy phản ứng lại một lần vào nghỉ hè năm thứ ba.” Mà không phải năm thứ ba, chẳng lẽ Voldemort sống lại trước thời gian đó sao?

“Không phải triệu hồi, chỉ là thường thường nóng lên một lúc, dường như là Voldemort cảnh cáo Tử thần Thực tử hắn còn chưa chết, hắn sắp trở về.” Snape không đáp lại lời của Harry, mà tự mình nói.

Có một số việc không cần phải nói ra, nhưng Harry Potter thân là kẻ địch của Chúa tể Hắc ám, Snape cho rằng cậu ấy nhất định phải biết chuyện này. Nhất là khi thiếu niên trước mắt thật ra cũng không phải là một thiếu niên mười hai tuổi đơn thuần, cậu ấy càng nên biết mình đối mặt với cái gì.

Harry trầm mặc trong chốc lát, hỏi, “Severus, có thể nói cho con biết khi nào thì bắt đầu không?”

“Ngày thứ năm khi Bellatrix vượt ngục thành công.”

– Hết chương 63 –
Bình Luận (0)
Comment