Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 7



—o0o—
Harry mở to mắt, trước mặt mọi thứ mờ mịt. Theo thói quen cậu đưa tay lên trên mặt sờ soạng tìm kiếm kính. Có một bàn tay đưa tới trước mặt, đưa thứ gì đó cho cậu.
“Cám ơn.” Harry cầm lấy, quả nhiên là kính của mình, đeo nó lên, tất cả trước mắt đều rõ ràng hơn.
“Ôi.” Theo tầm nhìn, Harry cũng nhận ra người đưa kính mắt cho cậu, ừm, không phải người, mà là một gia tinh. Nó trừng đôi mắt màu nâu to cộ, hơi bất an nhìn Harry, “Ừm, ý ta là, xin chào, July.” Harry hơi lắp bắp nói, nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thể nào quên được tên của gia tinh này, đó là lần duy nhất cậu đi vào biệt thự Potter khi chưa tròn một tuổi, chính gia tinh này đã tiếp đãi cậu cùng mẹ, Harry đương nhiên sẽ không quên được nó.
“Ôi, là một người lễ phép biết bao,” Gia tinh lập tức nức nở, “Cậu chủ nhỏ quá lễ phép, thật đúng là con của cậu chủ. Ôi, cậu còn biết tên của July, July thực sự rất vinh hạnh.”
Harry nhận ra, cho dù không phải gia tinh nào cũng giống như Dobby hơi điên điên nhưng khi bọn chúng bắt đầu “cảm thán”, Harry cũng không thể chịu nổi giọng điệu vinh hạnh to lớn của chúng khi có phù thủy đối đãi lễ phép.
“Tốt lắm, July,” Harry không thể không ngăn cản July tiếp tục “cảm thán”, “Ý ta là, ta còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi ta trở về, là ngươi mang ta về phòng sao?” Ý thức của cậu chỉ dừng lại khi ở trong thông đạo đến biệt thự Potter, những chuyện sau đó cậu cũng không biết.
“Vâng, thưa cậu chủ nhỏ đáng kính,” July cúi đầu trước cậu, “Lúc đó cậu đang ở trong vườn hoa, là Billy tìm được cậu. Thực xin lỗi vì lúc trước chúng tôi suýt nữa thì tấn công cậu vì nghĩ rằng có người ngoài xâm nhập, chúng tôi lại có thể tấn công cậu chủ nhỏ.”
“A, dừng lại,” Nhìn July đang nói một nửa thì tự đập đầu mình, Harry cực kỳ nhanh chóng nói với nó, “Ta không trách các ngươi, ý ta là, các ngươi làm rất tốt, bảo vệ nơi này lúc nào cũng phải đề phòng có người xông vào, cho nên ta không hề trách các ngươi.”
“Ôi, một người thật là hiểu biết.” July run rẩy nói, “Ông chủ cùng cậu chủ sẽ vinh quang vì cậu, gia tộc Potter có một cậu chủ nhỏ cực kỳ vĩ đại.”
Cho nên mới nói, kỳ thật so với một Slytherin thì nói chuyện cùng gia tinh còn mệt mỏi hơn, bởi vì khi bất hòa với một Slytherin bạn có thể giận dữ, thậm chí đả kích nhau nhưng cùng một gia tinh nói chuyện, không đợi bạn tức giận thậm chí là đả kích, gia tinh sẽ trừng phạt mình trước tiên, khiến cho mọi người đều nghĩ chính mình là một người độc ác.
“Tốt lắm July, như vậy nói cho ta biết sau đó thì chuyện gì đã xảy ra.” Khi thấy July càng ngày càng nói xa chủ đề, Harry không thể không hỏi lại đề tài bị ngăn lại trước đó.
“Sau đó…” July đứng lên, vẫn chưa kịp phản ứng, lặp lại lời của Harry, rồi ngẫm nghĩ nói, “Sau đó thì chúng tôi nhận ra mặt dây chuyền trên người cậu mới phát hiện ra cậu chính là cậu chủ nhỏ.”
“Ta biết rồi, các ngươi làm rất tốt, hiện tại ta muốn nghỉ ngơi, ngươi giúp ta đi chuẩn bị một ít thức ăn, chờ ta tỉnh lại được không?” Harry cố hết sức nói giọng ôn hòa, chứng minh chính mình không ép buộc July.
“Rất vui vì có thể phục vụ ngài, cậu chủ nhỏ.” July cúi chào cậu rồi “bụp” một tiếng biến mất.
Chỉ có một mình Harry ở trong phòng, có vẻ hơi yên tĩnh. Harry một lần nữa nằm xuống, lấy tay che mắt của mình, khóc nức nở. Cậu đã trở lại, trở lại gia đình thuộc về cậu. Kiếp trước không thể tìm được nhà, hiện tại, rốt cuộc cậu đã trở lại.
“Con xin lỗi, con không thể đi tiếp theo quá khứ được.” Harry nhẹ nhàng run rẩy nói. Cụ Dumbledore không thể chết, Fred không thể chết, thầy Snape cũng không thể chết, thậm chí là… chú Sirius cũng không thể chết!
Đúng vậy, Harry vẫn tin tưởng chuyện này có uẩn khúc, trong đó nhất định có chuyện gì mà cậu không thể tưởng tượng được. Không thể nào khi cậu sống lại, trong lúc những người khác không hề thay đổi mà chú Sirius lại thay đổi, nếu theo lời nói của ba mẹ, chắc chắn bọn họ cũng tin tưởng chú Sirius không phản bội bọn họ, ừm, chờ một chút, ba, mẹ! Đúng rồi, nơi này là biệt thự Potter!
“July, July!” Harry lớn tiếng kêu.
“Bụp” một tiếng, July cúi đầu trước Harry, “Thưa cậu chủ nhỏ đáng kính, cậu có chuyện gì phân phó sao?”
“July, ta nhớ rõ, trong nơi ở của gia tộc máu trong, có một phòng chuyên để bức ảnh của mọi người, đúng không?” Harry vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, thưa cậu chủ nhỏ.”
“Ừm, vậy mau dẫn ta tới đó, ta muốn gặp ba mẹ.” Tại sao cậu lại không nghĩ tới, năm đó nhà bị hủy không lưu lại bức ảnh nào nhưng khác với biệt thự, hẳn là có pháp thuật gì đó giống hiệu trưởng Hogwarts, khi người nhà mất đi sẽ có bức ảnh lưu lại.
“Vâng, thưa cậu chủ nhỏ.” July hiển nhiên rất vui mừng khi Harry muốn đi gặp người nhà của cậu, nó lập tức nói.
Toàn bộ biệt thự Potter có vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn có gia tinh xử lý nên rất sạch sẽ, mặc dù trong phòng khách cũng có một vài bức ảnh, nhưng không tập trung hết, nếu muốn nhìn thấy người nhà, cần phải đến phòng chuyên đặt các bức ảnh. Cậu nhớ rõ, các bức ảnh tại biệt thự Malfoy đều tập trung ở tầng hầm, nhưng rõ ràng đây không phải là phong cách của Gryffindor. Quả nhiên, July mang cậu tới một phòng lớn, bên trong treo đầy các bức ảnh, nhưng cũng rất nhiều người không ở bên trong, Harry đoán họ đã đi làm khách ở các bức ảnh khác. Nhưng không sao, cậu đã tìm được người mà cậu muốn gặp rồi.
“Ba, mẹ.” Nhìn khuôn mặt quen thuộc, Harry nhẹ nhàng nói.
Trong bức ảnh, ba James ngủ gà ngủ gật mở mắt. “Ôi, vợ yêu, có phải anh ở trong bức ảnh quá lâu nên xuất hiện ảo giác? Hình như anh nghe được tiếng con yêu đang gọi anh thì phải. Chết tiệt thật, nhất định anh phải bảo gia tinh đem ảnh của chúng ta lồng thật sát mặt kính.”
“Ba, con ở đây.” Harry nhẹ nhàng nói, “Ba, lên phía trước nhìn xem, không cần gọi mẹ, con ở đây.”
Lúc này, Lily xuất hiện bên cạnh James, cùng James nhìn về phía Harry, cũng đồng thời kinh ngạc nói, “A, Merlin, đây không phải sự thật đúng không?”
“Ba, mẹ.” Harry gắng không khóc, “Đây là sự thật, con đã trở về, tự mình khởi động thông đạo hầm ngầm – con vẫn nhớ cách mẹ vào nên con biết làm thế nào để khởi động được nó.”
“Con yêu, khi đó con mới một tuổi thôi mà.” Lily không thể tin được nói.
“Dạ nhưng con đều nhớ kỹ.” Harry nói, “Con rất nhớ hai người, thực sự rất nhớ.”
“Ba mẹ cũng nhớ con, nhưng ở bên ngoài ba mẹ không có bức ảnh nào, nên không thể ra được.” Mẹ Lily nhìn Harry khóc, tưởng tượng như lúc trước giúp Harry gạt nước mắt, nhưng có lẽ giờ khắc này, cô mới rốt cuộc nhớ ra mình chỉ là một bức ảnh có ký ức mà thôi – cô bất đắc dĩ buông tay xuống, “Harry, có thể nói cho ba mẹ biết mấy năm nay con sống như thế nào không?”
Harry chỉ đơn giản nói qua sau khi mình tỉnh lại đã ở trong nhà dì dượng, nhưng dì dượng có vẻ không quá thích mình là con của phù thủy, hơn nữa chính mình cũng cảm thấy đó không phải gia đình của mình nên lên kế hoạch trở về. “Nhìn thái độ của dì với con, khiến con nghĩ con là dư thừa, đằng nào con cũng không thuộc về nơi đó, cho nên con vẫn nghĩ làm cách nào để trở về, dù sao thì nơi này mới là nhà của con.” Mịt mờ che giấu thái độ cả nhà dì Petunia đối với cậu, chỉ là bảo với ba mẹ họ rất lạnh nhạt, khiến cậu không có một mái nhà ấm áp, cho nên mới trở về. Dù sao dì Petunia cũng là chị của mẹ, cậu không muốn mẹ biết quá nhiều, “Con đã hỏi dì trước, bọn họ đều đồng ý cho con trở về nhà, mẹ, con có thể ở nơi này sao?” Một lời nói dối nhỏ, Harry dò hỏi.
“Ừm, tất nhiên rồi,” ba James trả lời cậu, “Đây là nhà của con, khi ba mẹ mất đi con trở thành cậu chủ, vì sao lại không thể ở nơi này? Chờ ông nội con trở về, chúng ta sẽ cử hành nghi thức kế thừa, cho con tiếp nhận chức vị gia chủ gia tộc Potter.”
Lời nói Harry thật ra có rất nhiều lỗ hổng, tuy rằng James có thể không nghĩ đến cũng không có nghĩa Lily không nhận ra nhưng bởi vì con mình, Lily cũng không định hỏi tới, cô mỉm cười đồng ý với James, “Con yêu, trở về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối lại tới gặp mặt mọi người sau.”
“Vâng, thưa mẹ,” Harry ngoan ngoãn nói, “Như vậy, buổi tối con lại tới!”
– Hết chương 7 –
Bình Luận (0)
Comment