—o0o—
“Tom,” Harry đẩy cửa Phòng Yêu Cầu, “Cơ thể của anh hiện tại thế nào rồi?”
“Cậu muốn nói tới cái gì?” Tom cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh quen với cơ thể mình sao, pháp lực di chuyển trong cơ thể thuận lợi chứ?” Harry hơi vội vàng hỏi.
“Cũng không sai lắm.” Tom hơi hơi nheo mắt lại, “Làm sao vậy?”
“Trường Sinh Linh Giá có vấn đề rồi, cái nhẫn kia không biết thế nào đã biến mất.” Harry vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi đã ếm thần chú xung quanh đó, nếu có người tới gần tôi sẽ biết, nhưng hồn phiến kia lại không thấy. Giờ chỉ có một giải thích thôi, đó là hồn phiến đã có được ý thức bản thân hơn nữa đã rời khỏi nơi đó rồi. Nên tôi cho rằng tình huống hiện tại rất nguy hiểm. Chúng ta cần phải nhanh chóng kéo Regulus Arcturus ra, hơn nữa còn có Trường Sinh Linh Giá cuối cùng ở trên tay chú ấy.”
Nagini bị cậu mang về từ đó mới chỉ trong một tuần không thể trở thành Trường Sinh Linh Giá được, vì Voldemort trong khoảng thời gian ngắn không cảm thấy có vấn đề gì mà phải tạo thêm Trường Sinh Linh Giá cả cho nên hiện tại rắc rối nhất chính là cái nhẫn chẳng biết đã đi đâu kia.
Tom mắt đã đen lại, ẩn ẩn có màu đỏ thoáng hiện, “Khi nào thì đi?”
“Càng sớm càng tốt.” Harry nói.
“Cuối tuần sau, cho tôi thời gian một tuần.” Tom nóng vội nhưng anh ta vẫn hiểu được mình không thể cậy mạnh được, tìm Rael về cần phải chuẩn bị chu đáo tất cả.
“Cũng tốt,” Harry tuy vội nhưng cũng hiểu được nếu làm ngay bây giờ thì không lý trí. Để đến cuối tuần sau rồi đi thì cậu cũng đủ thời gian giải thích vì sao mình không ở trong trường, hơn nữa cho dù đến thứ hai bỏ lỡ chương trình học thì cậu cũng có thể dùng cái Xoay Thời Gian bổ sung trở lại. Tính toán tiếp, chiều thứ sáu không có lớp, mãi cho đến thứ hai thì tổng cộng cậu có ba buổi, vậy cũng đủ rồi.
Quyết định thời gian thì Harry cũng không quấy rầy Tom nữa, rời khỏi Phòng Yêu Cầu. Cậu còn muốn đi tìm Severus bàn bạc khi đó cần phải có độc dược gì để phòng ngừa sự cố.
“Rael…” Harry đi rồi, Tom dựa vào sau ghế dùng hai tay che mắt, nhẹ nhàng nỉ non.
Giờ phút này anh ta sớm đã không còn tâm tình nhàn nhã đọc sách trước đó, thiếu niên trong trí nhớ lại xuất hiện trước mặt anh ta, nụ cười hiền hòa kia lại làm anh ta vô cùng đau đớn.
Nhật ký và Cúp Vàng bị tách ra từ rất sớm, cho nên anh ta cũng không biết thời gian sau thế nào. Nhưng khi anh ta dung hợp mảnh linh hồn trong đầu Harry thì sẽ dần dần nghĩ lại những đoạn phát triển sau đó, lần cuối cùng chủ hồn nhìn thấy Rael là ngay ngày hôm sau chủ hồn phân tách mặt dây chuyền. Từ đó về sau Rael không còn xuất hiện nữa nhưng chủ hồn đã không còn lý trí cũng không canh cánh mãi. Rael lần cuối cùng trong trí nhớ ấy, thiếu niên hiền hòa lại mang theo một hơi thở xa cách, tình yêu tràn ngập trong mắt sớm không còn tồn tại, chỉ còn lại sự tuyệt vọng đau thương.
Nụ cười hiền hòa đó cũng sớm không còn tồn tại, chỉ là chủ hồn sớm đã điên cuồng cũng không nhìn thấy được.
Anh ta có thể có được cơ hội sửa chữa linh hồn đầy đủ nhưng Rael bị Âm Binh kéo vào đáy hồ cũng rốt cuộc không thấy hy vọng mà trước đó cậu muốn thấy. Rael vẫn hy vọng anh ta khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chỉ tiếc thời gian đã trôi quá lâu, có một số việc nói chung vẫn không thể kéo lại.
Một tuần sau.
“Đi thôi.” Harry thoáng điều chỉnh lại quyền hạn, bọn họ có thể đi ra ngoài từ Phòng Yêu Cầu, khi trở về cũng chỉ có thể đi vào trong Phòng Yêu Cầu. Rồi cậu gật đầu với Tom và Snape, nháy mắt, ba người đồng thời biến mất.
Nhóm Harry vẫn tới nơi đất hoang như cũ, nơi này cỏ dại không tươi tốt như lúc Harry đi thông Little Hangleton tuần trước, may mắn là nơi này hoang vu cho nên gần đây căn bản không có người, bọn họ cũng không phải lo lắng sẽ bị phát hiện.
Harry nhìn nhìn bốn phía, giơ đũa phép lên xóa thần chú mình đã ếm trước đó, một cái hang động lạnh lẽo xuất hiện trước mắt mọi người.
“Cần có máu mới có thể đi vào.” Harry nhìn về Tom nói, “Đi bắt mấy động vật nhỏ xem sao?”
“Không cần, có thần chú có thể đánh tan thần chú đó, nhưng hiện tại tôi không thi triển được.” Có được cơ thể mới pháp lực của anh ta trong cơ thể không thể đạt tới được trình độ như chủ hồn, vì để ngừa sự cố chính mình không ra tay thì tốt hơn, “Có lẽ cậu có thể, nhưng đây là pháp thuật hắc ám.”
“Tôi đã dùng rất nhiều pháp thuật hắc ám rồi, cho dù tôi không thích chúng.” Harry nhún nhún vai, giơ đũa phép lên, “Nói đi.”
Tom dựa theo ký ức nói thần chú cho Harry, trong lòng Harry trợn trắng mắt vì cái thần chú rắc rối kia, sau đó mới tập trung tinh thần niệm chú. Đoạn chú này không chỉ rắc rối, hơn nữa cần phải có pháp lực cường đại duy trì, nếu giờ để Tom niệm chú vậy cho dù giờ có thể xử lý nơi này nhưng đoán chừng Tom cũng sẽ hao hết pháp lực. Đợi đến khi đi vào ai lại biết sẽ gặp phải cái gì ngoài ý muốn khác chứ, đến lúc đó trong hỗn loạn mà Tom không bảo vệ được mình thì thật sự sẽ phải đi làm bạn với Regulus Arcturus rồi.
Sau khi cởi bỏ thần chú bảo vệ, cho dù Harry pháp lực cường đại cũng có cảm giác ăn không tiêu, pháp lực phần lớn rút ra khiến cậu cảm thấy đầu mình hơi choáng, Snape mặt không đổi đưa qua một bình độc dược, Harry mỉm cười uống hết.
“Hửm?” Harry hơi kinh ngạc nhìn về Snape, “Sev, hình như anh đã thay đổi khẩu vị độc dược rồi hả?” Cái khẩu vị đầm lầy kỳ quái, cái khẩu vị rau dưa nhão nhoẹt hư thối đều không xuất hiện, Snape đưa cho cậu độc dược khiến cậu có cảm giác trong nháy mắt mình đang uống nước trái cây, là vị giác của cậu xảy ra vấn đề hay Sev lấy sai độc dược rồi?
“Hừ.” Snape hừ lạnh, “Sao, Kẻ Được Chọn vĩ đại nhớ nhung loại khẩu vị đó?”
“Ôi, Sev à, anh rõ ràng biết em hận độc dược đến nhường nào mà.” Nghĩ đến độc dược khẩu vị kỳ quái kia Harry không khỏi run rẩy, hiểu được người yêu biết cậu ghét độc dược nên mới đổi lại khẩu vị. Trong lòng không khỏi ấm áp, tay cậu thân thiết nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Snape, “Đi thôi.”
Snape chỉ nhìn chằm chằm nắm tay của hai người, không nói gì đi theo cậu vào hang. Mà sau khi cửa hang mở ra Tom hơi hoảng hốt cũng chưa nói gì, anh ta có hơi mất hồn mất vía theo đi vào.
Trong hang cực kỳ tối, nhưng gì thì gì cũng có thể thấy được đường đi dưới chân. Ba người thật cẩn thận đi tới, cảnh giác tình huống chung quanh, Heleba giật giật trên cổ tay Harry, dường như bầu không khí nơi này khiến nó cảm thấy không an toàn, Harry vỗ nhẹ nhẹ đầu của nó, ý bảo nó bình tĩnh lại.
Vài phút sau thì nhóm cậu tìm được một hồ nhỏ.
Nước hồ trong suốt có thể nhìn thấy, chỉ là ánh sáng trong hang không tốt, chỉ có thể thấy ẩn ẩn một ít hình dáng. Ba người hít sâu một hơi, Harry đánh mắt với hai người rồi giơ đũa phép lên, nhẹ nhàng chạm chạm vào mặt hồ.
Trong nháy mắt hơn mười cái tay từ đáy hồ vươn lên, ý muốn bắt lấy cái chạm vào mặt hồ nhưng Harry phản ứng nhanh hơn bọn chúng, cậu nhanh chóng thu lại đũa phép, rời khỏi bên hồ, nhóm Âm Binh rất nhanh theo lên.
“Tom, mau.” Harry kêu lên.
Harry và Snape nắm chặt tay nhau, thi triển ‘Incendio’ với nhóm Âm Binh tới gần bọn họ.
Tom cau mày tìm kiếm trong đám Âm Binh, nửa ngày sau anh ta hơi không khống chế được kêu lên, “Rael không có ở đây, cậu ấy chưa đi lên cùng nhóm Âm Binh.”
Harry nhíu nhíu đầu mày, dường như nghĩ tới cái gì, kêu to lên, “Tôi và Snape dẫn Âm Binh đi, anh nghĩ biện pháp xuống đáy hồ tìm chú ấy.” Đồng thời cậu nói với Heleba vài câu để Heleba theo Tom. Ai biết nhóm Âm Binh đang được nửa đường quay lại tìm Tom hay không chứ, nọc độc của Heleba cho dù không có tác dụng với Âm Binh nhưng Heleba có thể cắn xé rách bọn chúng.
Heleba nghe theo mệnh lệnh của Harry chạy tới chỗ Tom, Harry và Snape cùng dẫn Âm Binh đi, rồi vây trong ngọn lửa, Harry trực tiếp dùng ngọn lửa quỷ giải quyết đám Âm Binh số lượng lớn kia.
Bên kia, Tom nhìn Âm Binh đang không ngừng ngoi lên từ dưới đáy hồ, nôn nóng tìm kiếm bóng dáng Regulus Arcturus, nhưng anh ta lại không tìm thấy gì cả.
Bên trong chủ hồn thả rất nhiều Âm Binh, vì bảo vệ Trường SInh Linh Giá hắn hao rất nhiều tâm tư, cho dù đám người Harry dùng rất nhiều pháp thuật nhưng cũng không thể tiêu diệt toàn bộ Âm Binh, bọn chúng vẫn không ngừng ngoi lên.
Cuối cùng Tom không đợi được nữa, anh ta ếm cho mình vài cái thần chú mang theo Heleba nhảy vào đáy hồ.
Đáng được ăn mừng là chủ hồn năm đó ra mệnh lệnh chỉ cần có người chạm vào hồ sẽ kéo xuống đáy hồ, nhưng chủ hồn rõ ràng đã quên mất một việc, nếu có người tự nguyện nhảy vào đáy hồ thì nhóm Âm Binh sẽ phải làm như thế nào?
Voldemort bỏ qua chuyện này dẫn đến Tom phấn đấu quên mình nhảy vào đáy hồ rồi ếm thần chú xem nhẹ cho mình làm hơi thở bản thân rất khó nắm được, kỳ tích là không có Âm Binh nào lên tấn công anh ta – có lẽ nhóm Âm Binh cho rằng anh ta là một thành viên mới chăng?
Điều này làm Tom không hề gặp cản trở tiến xuống đáy hồ, đương nhiên vì phòng sự cố, Heleba vẫn rời khỏi Tom, chạy tới xé nát toàn bộ những Âm Binh chung quanh có khả năng tấn công Tom.
Đáy hồ có vẻ càng lạnh lẽo và u tối hơn, Tom nhìn không rõ bốn phía nhưng anh ta cũng không dám dễ dàng sử dụng thần chú ở dưới đáy hồ. Anh ta chắc chắn đáy hồ còn Âm Binh, có lẽ nhóm Âm Binh hiện tại chẳng qua chỉ cho rằng anh ta là ‘người mới’ bị kéo vào đáy hồ nhưng một khi anh ta sử dụng thần chú thì nhóm Âm Binh lưu lại đáy hồ chưa ra ngoài sẽ đồng loạt tiến lên. Đến lúc đó cho dù là anh ta cũng không chắc chắn có thể đối phó với ngần này Âm Binh nên anh ta vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.
Nhưng làm thế nào anh ta mới tìm được Rael của mình cơ chứ?
Cái hồ nhỏ hang này thật ra cũng không lớn nhưng lúc này Tom lại cảm thấy chính mình đang ở trong biển rộng mênh mông hơn nữa đang tìm một người tuyệt đối không dễ tìm được như tảo biển. Mà dưỡng khí trong miệng cũng duy trì không được ở dưới đáy hồ quá lâu, nhưng chỉ cần anh ta lộ đầu ra thì có lẽ nhóm Âm Binh đang lao ra sẽ tập trung tới mà nếu anh ta còn muốn xuống dưới sẽ gặp rắc rối rất lớn.
Nhưng anh ta nên làm sao mới được?
Ngay khi Tom mờ mịt thì Heleba vỗ vỗ tay anh ta, ý bảo anh ta sang phía trái nhìn xem.
Bên trái cách đó không xa có một tia sáng mỏng manh đang phát ra, giống như ánh nến lay lắt trong đêm đen, lung lay sắp tắt.
Nhưng Tom lại trừng lớn mắt.
Vừa nãy cõi lòng anh ta rối loạn không cảm giác được nhưng giờ phút này anh ta lại tinh tường cảm nhận được dao động tận sâu trong linh hồn, linh hồn anh ta dường như đang nối tiếp với cái gì đó. Anh ta biết đó là mặt dây chuyền, hồn phiến bên trong đang cộng minh với linh hồn của chính mình, nó bắt mình phải cứu Rael ra.
Cân nhắc lại, Tom bơi tới nơi đó, nắm một người rồi bơi lên trên. Không cần phải xác nhận thêm anh ta đã có thể khẳng định người mình đang nắm lấy chính là Rael. Không có bất cứ lý do gì anh ta thậm chí còn không quay đầu xác nhận cũng chẳng sợ liếc mắt một cái nhìn xem cái vật phát sáng có còn đi theo anh ta hay không.
Ngay khi Tom bơi lên trên thì nhóm Âm Binh lưu lại đáy hồ đồng loạt tiến lên, lại bị Heleba biến lớn dùng một đuôi ném vào đáy hồ nhưng nhóm Âm Binh chưa từ bỏ ý định lại đuổi theo. Heleba vừa bơi lên trên theo Tom vừa quẫy cho nhóm Âm Binh về lại đáy hồ, ngẫu nhiên có xé rách mấy cái.
Đáy hồ vốn không sâu vào lúc này Tom lại thấy vô cùng sâu, dường như vĩnh viễn cũng không tới được mặt hồ. Vì dưỡng khí giờ phút này của anh ta đã dùng hết, dần dần anh ta cảm giác được đầu mình đau đớn. Vội vàng muốn chạy trốn làm anh ta quên mất có thể dùng thần chú giảm bớt sự không ổn của mình.
Ngay khi anh ta dường như mất hết sức lực, Heleba dùng đuôi cuốn lấy anh ta, mang theo anh ta và Reguls Arcturus lên mặt hồ, chưa đến năm giây dẫn theo anh ta ra ngoài.
“Tom.” Thấy hai người một xà xuất hiện mang theo một đám Âm Binh nhiều hơn nữa, Harry và Snape chạy tới ếm thêm một thần chú rồi bắt được Tom còn đang thở hổn hển, trực tiếp độn thổ. Nhóm Âm Binh chen chúc đột nhiên dừng lại ngơ ngác, giống như chỉ là một con rối gỗ ở cạnh nhau.
Khi bọn chúng không cảm nhận được hơi thở của người sống trong hang động nữa thì toàn bộ sơn động lại yên tĩnh mà âm u, nhóm Âm Binh lắc lư lắc lư về dưới đáy hồ.
Tất cả, lại trở về yên bình.
– Hết chương 82 –
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lúc này Tom còn chưa biết Rael còn sống, anh ta chẳng qua chỉ muốn cứu Rael ra mà chon cất tốt, Tom đáng thương, yêu yêu ~~~