Trong lúc Đường Mật còn đang phiền não với kiểu bánh gato mới, tin đồn yêu đương giữa cô và Úc tổng đã âm thầm lan ra toàn bộ nhà hàng.
Giờ ăn trưa, mấy cô gái ở tiền sảnh đều không ngồi cùng bàn với cô, còn nhìn cô dè bỉu với những ánh mắt vừa đố kị vừa ghen tị.
Đường Mật bưng khay cơm mặt dày ngồi vào chỗ cạnh quản lý Vu, còn cười cười với chị.
Quản lý Vu hừm một tiếng, bất mãn nhìn cô: “Tốt nhất em nên thành thật thừa nhận quan hệ giữa em và Úc tổng, nếu không bọn chị quyết cô lập em đến cùng đấy.”
Đường Mật: “…”
Cô mím môi suy nghĩ một lát, cười nói với quản lý Vu: “các chị không thể chỉ vì một câu Sweetheart của Úc tổng liền cho rằng giữa em và anh ấy tồn tại quan hệ nam nữ bất chính.”
Quản lý Vu đáp: “Thế anh ấy cũng gọi chị một tiếng Sweetheart đi, chị sẽ tin ngay lí do lí trấu của em.”
Đường Mật: “…”
Anh ấy mà gọi chị một tiếng Sweetheart, chị dám đáp lại chắc?
Quản lý Vu tiếp tục nói: “Với cả bọn chị đều thấy Úc tổng cười, em còn lừa chị, nói, rốt cuộc em có mưu đồ gì?”
Đường Mật thấy hơi bất lực: “Được rồi, cho dù Úc tổng có cười thật đi nữa thì làm sao, ai quy định Úc tổng không thể cười? Nhỡ đâu người ta gặp chuyện gì vui vẻ còn không cho phép người ta cười chắc?”
“Thế nên bọn chị nhất trí cho rằng chuyện vui mà anh ấy gặp chính là chuyện yêu đương, còn đối tượng đó, chính là em!” Quản lý Vu nói với giọng điệu “sát thủ thực sự chính là ngươi!”, còn kiên định dùng ngón trỏ chỉ vào Đường Mật.
Đường Mật: “…”
Hiện giờ cô đang vô cùng muốn đánh Úc Tâm.
Quản lý Vu chỉ tội cô xong, lại bày ra vẻ mặt thân thiết: “Không phải bọn chị muốn phân tách các em, bọn chị chỉ đang lo lắng cho em thôi! Em nghĩ xem, với thân phận Úc tổng như thế, người nhà nhất định đã sớm chọn ra ứng viên cho chức “vợ” của anh ấy, anh ấy đối với em chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, tùy tiện trêu đùa thôi, đến lúc ấy người đau khổ không phải là em à?”
Đường Mật ngây ngẩn một lúc, ồ, Quản lý Vu nói hình như cũng khá hợp lý đấy.
Với những gia đình kiểu như nhà Úc tổng, hôn nhân đều bị coi như khoản tiền đầu tư, có điều tình huống của Úc tổng hơi đặc thù, vợ tương lai của anh ấy có chấp nhận được không?
Thấy vẻ mặt của cô thả lỏng ra, quản lý Vu cũng nhẹ nhõm vui vẻ gật gật đầu: “Em còn cứu được, nghĩ cho kỹ đi.”
Đường Mật: “…”
Ở một nơi khác, La Hạo với bác sĩ Trương còn đang đợi trong nhà Úc Ý, nghe thấy tiếng mở cửa, hai người liền đồng thời quay ra nhìn.
Úc Tâm cười cười bước từ ngoài vào trong nhà. Một tay anh vò vò tóc mình, một tay tùy ý ném chìa khóa xe lên bàn uống trà trong phòng khách.
La Hạo nhíu chặt đôi lông mày, bác sĩ Trương âm thầm đánh giá anh, cười nói với anh: “Đã lâu không gặp, Úc Tâm.”
Úc Tâm khẽ cười, bước đến sô pha trước mặt hai người ngồi xuống: “Đối với anh mà nói, chắc anh càng hi vọng không bao giờ gặp lại tôi nữa đúng không, bác sĩ Trương?”
Bác sĩ Trương giữ nụ cười trên môi không nói gì, ngược lại La Hạo là người không ngồi im được trước: “Anh xuất hiện lúc nào thế? Đã đi những đâu rồi?”
Úc Tâm ngước mắt liếc nhìn anh chàng, trong mắt chứa ý đùa cợt không dễ thấy: “Tôi đi nhà hàng tìm Sweetheart.”
Tim La Hạo như muốn vỡ ra luôn, kết quả nát bét nhất! À không, anh chàng nên cảm tạ may mà anh không trực tiếp đi công ty luôn!
Anh chàng hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị tâm lí ổn thỏa mới hỏi: “Anh đến nhà hàng làm những chuyện gì rồi?”
Úc Tâm nhún nhún vai: “Còn chưa kịp làm gì đã bị Sweetheart kéo đi mất.”
La Hạo thở phào một hơi, nếu mà có thể, anh thực sự muốn tăng lương cho Đường Mật.
Bác sĩ Trương nhìn anh chàng, nói: “Không cần căng thẳng như thế, vừa hay tôi đang muốn nói chuyện với cậu ta.”
Úc Tâm cười nhẹ ra tiếng: “Ồ? Anh muốn nói chuyện gì với tôi? Công việc của anh không phải là làm cho tôi biến mất à?”
Bác sĩ Trương liếc nhìn anh, giương khóe môi: “Tôi muốn nghe một chút về cách nhìn của cậu đối với Đường Mật.”
Úc Tâm nhướn nhướn đuôi lông mày, trong mắt xuất hiện ý cười: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, liền mê mệt vì cô ấy, trên người cô ấy có mùi bơ nhàn nhạt, vô cùng thơm ngọt. Tôi còn say mê bánh gato cô ấy làm, chỉ ăn một miếng cũng đủ để tôi cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc.”
Bác sĩ Trương có vẻ vô cùng hứng thú với cách miêu tả của anh: “Cậu thích cô ấy?”
“Đương nhiên, thích vô cùng.”
Bác sĩ Trương cười: “Cậu thật thà hơn Úc Ý nhiều.”
Úc Tâm hơi nhếch miệng: “Có thể đừng nhắc đến tên tôi cùng lúc với tên anh ta được không? Người Nguyên Mưu(*) còn biết biểu đạt tình cảm hơn anh ta.”
(*)Người Nguyên Mưu: 1 giống người vượn Trung Quốc, cách đây khoảng 1,7 triệu năm, hóa thạch được phát hiện năm 1965 ở Nguyên Mưu, Vân Nam, TQ.
La Hạo: “…”
Đây có được coi là “tự dìm hàng chính mình” không??
Bác sĩ Trương sửa lại: “Cậu ấy không phải là không biết bày tỏ tình cảm, mà là không thể cảm nhận được tình cảm.”
Úc Tâm đáp: “Thế thì càng tệ hơn, anh ta đã bị thoái hóa đến trình độ không bằng cả người Nguyên Mưu luôn rồi.”
La Hạo: “…”
Anh nhớ là Úc tổng có ký ức của Úc Tâm…
Bác sĩ Trương nói: “Cậu ấy sẽ tốt lên thôi.”
Úc Tâm nháy mắt: “Lúc nào? Đợi đến ngày tôi biến mất? Mà nói ngược lại, rõ ràng anh là một bác sĩ nhưng anh không thấy việc mình đang làm là chuyện giết người à?”
“Tôi không nghĩ thế, cậu vốn dĩ là một cơ chế phòng ngự do Úc Ý phân tách mà ra, nếu có một ngày cậu biến mất, hoàn toàn không phải do bọn tôi giết cậu, mà do nhân cách của chủ thể trưởng thành rồi.”
Úc Tâm ngửa người ra dựa vào sô pha, nhìn anh ta không nói gì. Đôi mắt Bác sĩ Trương như viên nam châm đen khóa chặt ánh mắt Úc Tâm, cậu nhìn thấy anh ta cười với mình, sóng mắt như nước, bản thân cậu tựa như đang chầm chậm chìm xuống, tự nhiên có hơi buồn ngủ.
La Hạo thấy Úc Tâm đột nhiên nhắm mắt, hỏi một cách lo lắng: “Anh ấy sao rồi?”
“Không sao, thôi miên mà thôi.”
La Hạo: “…”
Nói thật, cậu chàng rất sợ mấy vị bác sĩ tâm lý này, mà nghe nói trong thời đi học Bác sĩ Trương còn bị ghi tội không hay nào đó.
Khi người trên sô pha tỉnh lại, đôi mắt đã khôi phục sự lạnh nhạt như nước.
“Úc tổng?” La Hạo thử gọi thăm dò. Úc Ý ngẩng đầu nhìn anh chàng, đáp lại một tiếng nhàn nhạt.
Bác sĩ Trương nhìn Úc Ý, cười hỏi: “Hôm qua có chuyện gì kích thích đến anh à?”
La Hạo đáp: “Lâm Triệt đã đến nhà hàng tìm Đường Mật, hình như chuẩn bị trộm người đi.”
Ánh mắt Úc Ý quét qua, La Hạo biết điều mau chóng ngậm miệng.
Bác sĩ Trương bật cười: “Úc Ý, Đường Mật có ảnh hưởng rất lớn đối với cậu, so với tôi thì cô ấy càng có thể chữa bệnh cho cậu hơn.”
Úc Ý nhìn anh ta không nói gì.
——
Lúc Đường Mật tan ca về nhà, Phó Tân đang mặt nhăn mày nhó đứng trong phòng bếp. Đường Mật đổi dép xong đi qua xem: “Mày đang làm gì đấy?”
Phó Tân quay người sang nhìn cô với vẻ ưu thương: “Đường Đường, tao vừa làm một cái bánh Chiffon(*) vị hồng trà, cơ mà vừa cứng vừa xấu.”
(*)Bánh chiffon: Chiffon được xem như loại bánh “cao cấp” trong dòng bánh bông lan, là thứ bánh vừa mềm, vừa xốp, vừa nhẹ, vừa mịn, lại đủ ẩm, có thể ăn nhiều mà không ngấy, cũng không có cảm giác bị nghẹn bứ như một số loại bông lan cơ bản khác. Bánh dạng khoét giữa.
Đường Mật nhếch khóe môi, nhìn về phía bàn bếp: “Cứng chắc đa phần là do không đánh bột đủ lâu, với lúc trộn không đúng cách, mày làm kiểu tròn đều từ dưới lên trên bằng nhau hết hả?”
Phó Tân cẩn thận nghĩ lại một lúc: “Tao không nhớ nữa.”
Đường Mật ném cho cô ấy một ánh mắt “Tao biết ngay mà”: “Xấu là do… Mà đúng là hơi xấu thật, trong bột chứa nhiều khí quá, nên bị rỗng vài chỗ, mấy vết xước này là do lúc mày tháo khuôn không chú ý góc độ của con dao.”
Phó Tân: “…”
Mãi chị đây mới học được cách tách lòng đỏ và lòng trắng trứng ngon lành đấy! Sao vẫn còn nhiều mấy thứ lằng nhằng này nữa hả!
Đường Mật rửa tay, cầm cốc đo lấy ít nước, lại lấy thêm chút đường cát đổ cùng vào nồi đun lên. Phó Tân đứng một bên nhìn cô, hỏi hiếu kỳ: “Mày làm gì thế?”
“Làm ít sốt caramel Chianti(*), ăn kèm với Chianti thì vị sẽ ngon hơn, món này để bữa sáng mai ăn đi, đừng lãng phí.”
(*) sốt caramel Chianti: một loại sốt caramel vị rượu Chianti (1 loại vang đỏ vùng Tuscan, Ý). Thành phần chủ yếu gồm đường, kem whipping, nước, rượu Chianti và các phụ gia khác. Tác dụng của sốt Caramel có rất nhiều, bao gồm cả ăn kèm với bánh mỳ.
Phó Tân bày ra vẻ mặt nhăn nhó: “Không ăn cái này được không?” Quả thực vừa cứng vừa khó nhìn..
Đường Mật lườm cô: “Bánh do chính mình làm, có khóc cũng phải ăn hết.”
Phó Tân: “…”
Lúc Đường Mật đem sốt caramel Chianti vừa làm cho vào tủ lạnh bảo quản, nhìn thấy một khay cà chua xào trứng lớn. Cô híp híp mắt, quay đầu nhìn Phó Tân: “Mày chuẩn bị ăn cà chua xào trứng ba ngày liên tiếp đấy à?”
Phó Tân đáp: “Đấy là mấy quả tách lòng bị hỏng, chỉ có thể dùng để xào cà chua thôi.”
Đường Mật liếc nhìn chỗ để trứng gà, quả nhiên thiếu mất một nửa: “Bên này chả có lòng trắng tao tách sẵn rồi mà, sao mày không lấy dùng luôn?”
“Mấy cái số hiệu đấy trông như gene code, tao không dám dùng.”
Đường Mật: “…”
Cô lấy ra một phần lòng trắng trứng ở phía ngoài cùng, đứng dậy đi vào phòng bếp, Phó Tân thấy vậy đi theo hỏi: “Mày định làm bánh gato à?”
“Ừ, mai phải đưa mẫu bánh mới cho Úc tổng xem.”
Mắt Phó Tân sáng bừng lên: “Mai mày đi gặp Úc tổng? Tiện hỏi giúp tao anh ấy có nhận lời mời phỏng vấn không nhé!”
“… Tao với anh ấy không thân đến mức đó.”
Phó Tân tiếc hận vô cùng, bảo: “Thế mày nhanh thân với anh ý đi, vậy mới có thể tranh thủ kiếm chút lợi ích cho tao! Đợi tao lấy được phỏng vấn độc quyền của Úc tổng, được tăng lương thăng chức xong tao sẽ đưa mày đến ở phòng lớn luôn!”
Đường Mật: “…”
Mày vẫn nên trả hết nợ trước đi đã.
Đường Mật không để ý đến Phó Tân nữa, bắt đầu lên ý tưởng cho bánh mới. Tự nhiên phải làm ra một mẫu bánh mới đúng là hơi khó, may mà bình thường lúc làm bánh, nghĩ ra điều gì mới mẻ cô đều ghi lại, bây giờ giúp ích không ít.
Thử làm một chiếc bánh kem dâu Bavarian(*), Đường Mật đưa cho Phó Tân ăn thử chút, nhận được đánh giá cao của Phó Tân: “Quá ngon luôn! Cả cái bánh đều có cảm giác mềm mướt, ăn một miếng xong căn bản không ngừng lại được! Ngày mai tuyệt đối có thể chinh phục Úc tổng!”
(*)bánh kem dâu Bavarian: trên gg không có định nghĩa nhưng có cách làm nè: http://afamily.vn/ngot-ngao-mon-banh-kem-dau-bavarian-20120314114924979.chn
Còn định nghĩa trên Baidu: Một loại bánh xuất phát từ Bavaria, Đức, sau này mới truyền đến Pháp, được các bậc thầy làm bánh ở đó biến thành nổi tiếng. Cách làm khá giống bánh mousse, nhưng vì có thêm trứng gà nên mềm trơn hơn chút, nhưng cảm giác vị nồng hơn, bánh mousse thì thanh nhẹ hơn.
“Đủ rồi, mày không thể để tao vui vẻ ăn hết nó à?” Phó Tân tức tối nuốt một miếng bánh, “Nói thế thì tao là người được ăn mẫu bánh mới sớm hơn cả Úc tổng đấy, cảm thấy bản thân thật sang choảnh.”
“Chuột bạch thì sang choảnh đến mức nào?”
Phó Tân: “…”
Có thể làm chuột bạch cho Úc tổng, cô thấy vinh quang!
Ngày hôm sau, Đường Mật vẫn đi làm đúng giờ như cũ, thời gian mà cô hẹn với Úc tổng là 3 giờ chiều, lúc đấy vừa may nhà hàng nghỉ. Vì để bảo đảm độ tươi mới cho bánh kem, cô đã cố ý nhân lúc nghỉ trưa mới tranh thủ bắt tay vào làm.
Lúc này Úc Ý còn đang ngồi trong văn phòng xem báo cáo kinh doanh tháng trước của các nhà hàng, La Hạo xem thời gian, bước vào nhắc nhở anh: “Úc tổng, đã 12h rồi.”
Úc Ý nói mà không ngẩng đầu: “Mua giúp tôi suất ăn nhanh.”
La Hạo ngừng một lát, mở miệng đáp: “Úc tổng, sáng nay bố mẹ anh gọi điện bảo, mời anh trưa nay về chỗ họ ăn cơm.”
Cuối cùng Úc Ý cũng ngẩng đầu lên, lúc trước ba mẹ đã giục anh mấy lần, lần này trực tiếp gọi điện đến chỗ La Hạo luôn? Anh im lặng một lát mới hỏi: “Còn có ai nữa không?”
La Hạo đáp: “Cái này tôi không rõ lắm, bọn họ chỉ trách than anh lâu lắm không về thôi.”
Úc Ý nghĩ ngợi xong, gấp tập tài liệu trong tay đứng dậy: “Tôi biết rồi.”
Sau khi Úc Ý học đại học ở nước ngoài xong về nước liền dọn ra ngoài ở một mình. Bình thường bố mẹ chẳng liên hệ với anh nhiều, cái kiểu cứ vài ba bận lại giục anh thế này tuyệt đối không phải chỉ vì ăn một bữa cơm.
Lúc đến nhà phát hiện bản thân quả nhiên không đoán sai, trong nhà ngoại trừ bố mẹ ra, còn có cả Bạch Tiêu.
Nhà họ Bạch kinh doanh khu rau quả lớn nhất thành phố A, còn nhập về không ít đồ ngoại, chất lượng và vị ngon đều khá tuyệt. Phần lớn rau quả các nhà hàng của Úc thị dùng đều do bọn họ cung cấp. Bạch Tiêu hiện tại đang giúp gia đình quản lý khu rau quả, thỉnh thoảng cũng gặp anh.
Úc Ý gật gật đầu với Bạch Tiêu, coi như có chào hỏi, mẹ Úc gượng cười giải thích: “Hôm nay vừa hay Tiêu Tiêu đến chơi, các con trẻ tuổi nói chuyện với nhau đi nhé.”
Úc Ý không phản ứng gì, trực tiếp đi thẳng đến phòng ăn: “Cơm thôi.”
Hết chương 15️