Đường Tâm Mật Ý

Chương 19

Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, chụp linh tinh quang cảnh ngôi trường, thỉnh thoảng cũng có người đến trò chuyện đôi câu với cô, có người quen và cả người không quen.

Còn có không ít sinh viên đang theo học trong trường Đại học Sư Phạm A, nghe nói hôm nay có họp hội sinh viên cũ cũng đến hóng hớt, nhưng đối tượng hóng hớt chủ yếu là hai nhân vật phong vân mới nghe danh chứ chưa bao giờ thấy tận mắt: Cố Khai Nhiên và Lâm Triệt. Cuối cùng ngay cả lãnh đạo trong trường cũng bị kinh động đến, cố ý qua đây chào hỏi với những sinh viên cũ ưu tú, mục đích chủ yếu của việc này chắc là muốn bọn họ cống hiến nhiều hơn cho trường học.

Đợi mọi người chơi đã trong trường, rốt cuộc cũng có người đề xuất nên đi vào chủ đề chính: ăn cơm thôi.

Đã có người bao một phòng lớn ở Thiên Hạ Cư từ sớm, lúc Đường Mật nghe thấy tên này thì thót tim một cái. Cho dù có “Cam-pu-chia”, mỗi người vẫn phải bỏ ra kha khá tiền đấy.

Quả nhiên cô không nên đến cái kiểu hội họp nhà giàu này mà.

Lúc một đám người náo nhiệt đi vào Thiên Hạ Cư thu hút ánh mắt của không ít người, Đường Mật đi sau dòng người tiến vào phòng bao, lạc mất Phó Tân tự bao giờ.

Cô tìm trong đám người một lúc, sau đó phát hiện Phó Tân quả nhiên đã cướp được vị trí bên cạnh Cố Khai Nhiên.

Đường Mật co rút khóe miệng, tìm một chỗ trong góc ngồi xuống. Đúng lúc Lâm Triệt đi đến bên cạnh cô, kéo ghế ra ngồi: “Không ngại anh ngồi đây chứ?”

Đường Mật mím môi không nói gì, cô tưởng lần trước đã nói rất rõ ràng với Lâm Triệt rồi, anh ta còn định làm gì?”

Lâm Triệt ngồi xong, ghế còn lại bên cạnh anh cũng rất nhanh bị người chiếm cứ, là một cô gái Đường Mật không quen. Cô gái đó liên tục thay đổi các đề tài để nói chuyện với Lâm Triệt, Lâm Triệt chỉ đơn giản gật đầu ừm vài tiếng, vẫn luôn để ý Đường Mật ở bên cạnh.

Sau khi món ăn được đưa lên bàn cơm náo nhiệt hơn hẳn, Đường Mật chỉ tập trung ăn cơm, Lâm Triệt thỉnh thoảng lại gắp cho cô vài món ở xa cô không với tới, Đường Mật liền nhận được cái liếc trắng mắt của cô gái bên kia.

Cô ăn được một nửa, Hà Tư Kỳ mới thong dong đến muộn. Rất nhiều người biết chuyện năm đó cô ta theo đuổi Lâm Triệt đến tận nước Pháp, lại thêm bây giờ hai người họ cùng nhau mở tiệm bánh, mọi người vừa thấy cô ta tới liền bắt đầu trêu chọc Lâm Triệt, thậm chí còn có người đòi thiệp cưới của bọn họ.

Lâm Triệt cười với mọi người, giải thích: “Các bạn hiểu lầm rồi, tôi với cô ấy chỉ có quan hệ đối tác hợp tác mà thôi.”

Sắc mặt Hà Tư Kỳ khẽ biến trong chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Triệt mà không nói gì. Những người khác đều cho rằng Lâm Triệt đang xấu hổ, không coi lời giải thích của anh ta là thật. Nhưng lúc này hai bên Lâm Triệt đã có người ngồi rồi, Hà Tư Kỳ đứng một chỗ, có vẻ như bị chim cưu chiếm tổ chim khách.

Đường Mật không hi vọng gì cô gái ngồi bên kia Lâm Triệt sẽ nhường chỗ, trên thực tế bản thân cô cũng không muốn tiếp tục ngồi đây, bèn chủ động đứng dậy bảo: “Chị ngồi đây đi, tôi đi phòng rửa tay chút.”

Cô nói xong liền đi thẳng ra ngoài, sau đó lấy điện thoại nhắn tin cho Phó Tân: “Tao về trước đây, nếu lát phải thanh toán mày trả trước giùm tao, về tao gửi.”

Không lâu sau có tin nhắn trả lời của Phó Tân: “Đường Mật cái đồ trứng thối nhát gan nhà mày, Hà Tư Kỳ vừa đến mày liền đi! Thôi, hãy coi chị đây lát nữa giải quyết con đó như thế nào!”

Đường Mật bật cười, cũng không định giải thích gì, trực tiếp bỏ lại điện thoại vào trong túi.

Vừa bước ra khỏi Thiên Hạ Cư, Lâm Triệt liền đuổi tới từ phía sau: “Biết ngay là em sẽ đi mà.” Anh ta nhoẻn miệng cười với Đường Mật, trong nụ cười đó còn mang theo nét cưng chiều: “Anh đưa em về nhé.”

Đường Mật từ chối đâu ra đấy: “Không cần đâu, tôi có nhớ đường.”

Lông mày Lâm Triệt khẽ động, theo sát bên người cô: “Anh biết vì sao em từ chối anh, anh nghe Hà Tư Kỳ nói hết rồi, bây giờ em đang ở bên Úc Ý?”

Đường Mật suýt thì bị dọa chết bởi cách nói này của anh ta, sau khi hiểu ra Úc Ý trong lời anh ta là chỉ Úc Tâm mới bình tĩnh lại chút: “Tôi ở bên ai không cần phải báo cáo với anh đâu nhỉ?”

Lâm Triệt nhíu mày: “Em đừng ngốc nữa, người như Úc Ý, sao có thể thật lòng với em? Em không biết chuyện đa số rau quả nhà hàng Úc thị dùng đều do Bạch gia cung cấp với giá thấp à? Hai nhà họ sớm đã có ý muốn liên hôn, sao em còn muốn dính vào chứ?”

Đường Mật nghe đến đây bỗng thấy buồn cười: “Lâm Triệt, thế giới này không phải chỉ có hai người đàn ông là anh và Úc Ý, cho dù tôi không ở bên Úc Ý cũng không có nghĩa tôi phải ở bên anh đâu.”

Lâm Triệt trầm mặc, đáp: “Anh chỉ sợ em chịu tổn thương.”

Đường Mật nhìn anh ta, bật cười: “Anh có tư cách gì nói câu này? Anh có biết cảm giác của tôi lúc mới nghe tin anh xuất ngoại là cảm giác gì không?

Lâm Triệt im bặt, Đường Mật thở dài một hơi, bước đi đầu không ngoảnh lại. Lâm Triệt nhìn bóng lưng cô xa dần mới quay người về Thiên Hạ Cư.

Hà Tư Kỳ đứng ở cửa, thấy anh quay về, trong mắt lóe lên tia cười trào phúng: “Bây giờ người ta đã ôm đùi Úc Ý rồi, sao có thể còn để ý đến anh?”

Lâm Triệt liếc nhìn cô ta, đi vào trong: “Lúc trước là tôi có lỗi với cô ấy, bây giờ muốn theo đuổi lại, chịu chút khổ là chuyện nên làm.”

Hà Tư Kỳ cười ha một tiếng: “Lâm Triệt, từ lúc nào anh trở nên ngoan cố như vậy? Sao cứ phải treo mình vào gốc cây Đường Mật này?”

Lâm Triệt cười cười nhìn cô: “Câu này cũng là câu tôi muốn nói với cô, lúc đó cô theo tôi đến tận Pháp tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

Hà Tư Kỳ nhíu mày không nói gì, Lâm Triệt đi qua người cô ta, lại bổ sung: “Tôi không để chú cô tiếp tục giúp trong tiệm nữa, nguyên nhân chắc cô đã biết rõ rồi. Nếu cô tiếp tục đi tìm Đường Mật gây rắc rối, tôi không ngại giải tán đâu.”

Mặt Hà Tư Kỳ bệch ra nhìn anh, quay người đi vào trong.

Sau khi đi khỏi Thiên Hạ Cư, Đường Mật không đến trạm xe bus bắt xe về nhà mà đi lang thang trên phố một lát. Trong đầu không ngừng vang vọng lời của Lâm Triệt, nhưng tất cả chỉ có một câu về liên hôn giữa nhà họ Bạch và nhà họ Úc.

Đường Mật khẽ nhíu mày, lấy tay gõ gõ lên đầu mình, hai nhà họ liên hôn thì liên quan gì đến cô? Sao cô phải đứng đây buồn phiền?

Cô mím môi, quyết định tìm chỗ ăn tiếp bữa trưa.

Lúc đi ngang một góc phố, Đường Mật vô thức liếc nhìn. Con đường này nối đến Lạc Điểm, lần trước Úc Tâm đưa cô đi Lạc Điểm còn cố ý vòng tránh con đường này.

Cô nhớ trên phố này có một tiệm ăn vặt khá nổi tiếng liền cất bước đến đó.

Khoảng thời gian này đương lúc giờ cao điểm ăn trưa, trong tiệm ăn vặt ngồi gần kín chỗ, Đường Mật mãi mới ghép bàn ngồi được, gọi một phần sủi cảo sốt đỏ và mỳ nước ngọt (*).

(*) Hai món thuộc hệ món ăn Tứ Xuyên Trung Quốc, siêu cay.

Vị trí cô ngồi cạnh bên cửa sổ, gọi món xong cô liền nhìn vô thức ra bên ngoài. Phố đối diện có một vườn hoa vây bằng hàng rào, bên ngoài xếp mấy đóa hoa tươi, còn đặt cả mấy thứ như ảnh thẻ, tấm phên.

Đường Mật hơi hiếu kỳ liếc nhìn vài lần, nhưng do khoảng cách quá xa, cô không sao nhìn rõ trên tấm phên viết những gì.

“Sủi cảo dầu đỏ và mỳ nước ngọt của chị ạ.” Nhân viên phục vụ đặt đồ ăn cô gọi xuống bàn rồi đi. Đường Mật thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ vào, cầm đũa bắt đầu ăn.

Lúc đi ra khỏi tiệm ăn vặt, Đường Mật cố ý băng qua đường, chạy đến chỗ vườn hoa nhỏ xem xét. Nổi bật trên hàng rào là bức ảnh một cô gái, cô ấy mặc áo cử nhân, nhìn có vẻ như là sinh viên năm tư chuẩn bị tốt nghiệp.

Ánh mắt Đường Mật hơi chớp, nhìn hướng tấm phên bên cạnh: “Mẹ, mẹ ở trên Thiên quốc có khỏe không? Hôm nay con tốt nghiệp đại học rồi, thời gian trôi đi thật nhanh.” Chỗ cuối dòng còn vẽ một mặt cười thật lớn.

Đường Mật ngây người, lại nhìn tấm phên khác, bên trên chỉ viết bốn chữ: “Khuất bóng yên nghỉ”.

Đường Mật hoang mang, quả nhiên là đang cúng tế người chết. Nhưng vì sao lại cúng tế ở đây?

Một bà bác đi qua thấy cô ngồi xổm bên hàng rào bèn hỏi: “Cô bé, cháu cũng đến đây cúng bái à?”

Đường Mật đứng lên, lắc đầu đáp: “Không ạ, ở đây từng xảy ra chuyện gì hả bác?”

Bà bác xách trong tay hai túi hoa quả, chỉ hướng tiệm ăn vặt Đường Mật vừa vào: “Nơi đó trước kia là một tiệm trang sức đá quý, hơn mười năm trước mấy tên vô lại đến đó cướp đồ, tất cả còn có súng nữa, sau khi cảnh sát đến bọn chúng liền đột nhiên nổ súng! Bây giờ bác còn nhớ như in tiếng súng lúc đó như kiểu đốt pháo vậy! Tình huống lúc ấy quá hỗn loạn, có mấy người qua đường bị đạn lạc bắn trúng, báo chí đưa tin bao nhiêu lâu.”

Bà bác vừa nói vừa nhìn hoa tươi và tấm phên trên đất, sau đó than một tiếng: “Mặc dù chuyện rung trời cả thành phố, nhưng dù sao đã qua nhiều năm thế rồi, mọi người đã sớm quên tiệt, cũng chỉ có thân nhân người chết mới nhớ thôi.”

Bà bác nói lại như vậy, Đường Mật cũng hơi có chút ấn tượng, nhưng lúc ấy cô còn quá nhỏ, nhiều nhất chỉ là nghe người lớn nhắc đến có trận đấu súng và chết người mà thôi.

Không biết vì sao, cô cứ thấy chuyện này liên quan đến việc hôm đó Úc Tâm đưa cô vòng tránh con đường này. Sau khi bà bác rời đi, cô quay về phía vườn hoa chắp tay vái lạy vài cái rồi nhanh chóng về nhà.

Chạy vào phòng ngủ vội vội vàng vàng mở máy tính lên, Đường Mật nhập vào ô tìm kiếm mấy keyword “Thành phố A, đá quý, cướp có súng”.

Trình duyệt nhanh chóng tìm ra kết quả, Đường Mật quét mắt một lượt, trên màn hình đều là mấy chữ “sự kiện đổ máu”, “ba người chết, hai người bị thương nhẹ”.

Trái tim không khống chế được đập nhanh hơn hẳn, Đường Mật nhấp vào một dòng tin xem cẩn thận.

Vụ cướp xảy ra vào 15 năm trước, tổng cộng có 3 tên côn đồ, trong đó hai tên bị cảnh sát hạ gục tại hiện trường, tên còn lại cũng bị bắt giữ sau một ngày tẩu thoát.

Mặc dù tội phạm đều bị trừng trị theo luật pháp, nhưng lúc đó trận đấu súng diễn ra quá đột ngột, khiến cho người dân xung quanh sợ hãi quá mức, sự hỗn loạn đã dẫn đến việc người qua đường bị đạn lạc bắn trúng, ba người không may tử vong.

Đường Mật nhíu chặt mày, lúc trước Úc Ý từng kể với cô, lần đầu tiên Úc Tâm xuất hiện là năm anh 12 tuổi, vừa đúng 15 năm trước.

Đường Mật không phát hiện ra bàn tay cầm chuột của cô đang run khẽ, cô lăn chuột kéo xuống dưới, hi vọng có thể tìm ra thông tin về người bị hại, nhưng trong bài báo đó không giới thiệu mục này.

Cô đành phải đóng cửa sổ, mở một tin khác tiếp tục lướt tìm.

Quá trình vụ án, giới thiệu hung thủ, tình hình thương vong phía cảnh sát, giới thiệu người bị hại…

Đường Mật vô thức ngừng thở.

La Kiến Đức, Đồng Thi Tình, Úc Yên.

Hết chương 19
Bình Luận (0)
Comment