Lúc Đường Mật về đến nhà vẫn chưa đến 12 giờ.
Cô ném túi xách xuống sôfa, người cũng theo đó thả mình xuống ghế.
Toi đời! Cô đã phá nát buổi phỏng vấn hôm nay mất rồi, nói không chừng khi Phó Tân về sẽ bóp chết mình mất.
Nghĩ đến cái vẻ cay nghiệt của bà chủ nhà trọ, cô liền cảm thấy đời chao ôi là tuyệt vọng.
“Haizz, xúc động quả nhiên là ma quỷ.” Cô lật mình trên sôfa, người cong như con cá chết. Sau 5 giây đột nhiên bật dậy từ trên ghế, vừa điên cuồng gửi sơ yếu lí lịch trên máy tính, trong lòng vừa tính toán mau chóng tìm ra cơ hội công việc khác trước khi Phó Tân tan làm.
Sau đợt ném bom oanh tạc lần một, Đường Mật vào phòng bếp úp cho mình bát mỳ. Biết trước đã không ném bánh gatô vào mặt ông Giám đốc, quá lãng phí.
Cô khoanh chân ngồi trên nền nhà phòng khách, một bên húp sợi mỳ, một bên lướt mấy trang web tuyển dụng. Nếu như trở lại thời đại học, cô nhất định sẽ không ngờ được mình và Phó Tân lại sống thảm đến mức này.
Tiền tiết kiệm của cô hầu như đã tiêu hết lúc đi Pháp du học, Phó Tân tốt nghiệp xong thì tự mình gây dựng cơ đồ, sau đó thất bại thảm hại, nợ nần chồng chất, lương mỗi tháng phần lớn đều cống cho chủ nợ.
Đường Mật ăn xong mỳ, nhìn điện thoại, không có tin nhắn thông báo phỏng vấn nào.
Cô thở dài một tiếng, rửa sạch bát, sau đó lo âu lướt vào phòng… ngủ trưa. Có lẽ do quá lo lắng, đến mơ cũng mơ thấy cảnh cô và Phó Tân ngủ cầu ngủ cống đầy bi thảm.
Sau cùng lại là tiếng của Phó Tân gọi cô tỉnh lại.
Đường Mật mơ hồ ngồi dậy, lần mò cái điện thoại liếc xem, vẫn không có tin nhắn. Phó Tân đứng bên giường, mặt đầy hi vọng ngóng nhìn cô: “Đường Đường, mau nói cho tao biết là mày đã bước lên hàng ngũ tinh anh nhân loại của Úc thị đi!”
Đường Mật im lặng một lúc, tỏ vẻ bi thương: “Tiểu Tinh Tinh(*), tao nghĩ rằng Úc thị có lẽ không hợp với mình.”
(*): vì Tinh Tinh và Tân Tân gọi gần giống nhau (星xing – 辛xin) và Tinh Tinh có ý nghĩa hơn (ngôi sao) nên chị Mật gọi chị Tân thế này
Nụ cười của Phó Tân nhất thời tắt mất một nửa: “Vì sao?”
“Bởi vì tao không ưa Giám đốc nhân sự của bọn họ.”
Phó Tân nghi hoặc liếc nhìn cô: “Giám đốc nhân sự làm sao cơ?”
Đường Mật tủi thân đáp: “Ông ta cứ khăng khăng vu khống tao ăn cắp ý tưởng bánh gatô của Hà Tư Kỳ.”
Hà Tư Kỳ là đàn chị học cùng trong Hội làm bánh thành phố A, những ân ân oán oán giữa cô ta và Đường Mật, Phó Tân đều biết rõ ràng tường tận. Lúc này nghe thấy tên của cô ta, mặt Phó Tân liền nghiêm lại: “Hà Tư Kỳ? Cô ta lại ra nhảy nhót gì nữa? Ông giám đốc nhân sự đó sao lại biết chuyện này?”
Mặc dù việc đánh cắp bản quyền năm đó náo loạn đến mức xôn xao cả trường lên, nhưng chung quy vẫn chỉ là một cuộc thi nhỏ, ra khỏi cổng trường liền chẳng ai hỏi đến. Lẽ nào giám đốc nhân sự của Úc thị trước khi phỏng vấn còn điều tra cặn kẽ những “câu chuyện cuộc đời” của từng người phỏng vấn?
Đường Mật lắc lắc đầu: “Tao cũng không biết nữa, nhưng ông ta cứ mở miệng ra là sao chép bản quyền, như thể tận mắt chứng kiến vậy. Tao giải thích ông ta cũng chẳng nghe, còn bảo hoài nghi nhân phẩm của tao.”
Phó Tân nhíu mày đầy tức giận, lúc Đường Mật học đại học quá tin tưởng Hà Tư Kỳ, nếu không đã chẳng bị cô ta bày kế. Phó Tân vẫn luôn nghĩ rằng trong chuyện này Đường Mật cũng có sai, chịu thiệt để nhận được một bài học cũng tốt. Nhưng ông giám đốc nhân sự đó nghe tin vịt xong liền tùy tiện đi châm biếm, ai cho lão ta tự tin như thế chứ!
Cô vỗ vỗ vai Đường Mật an ủi: “Yên tâm đi, chắc ông giám đốc đó là người của Tổng công ty hả? Về sau lúc mày có đi làm cũng chẳng gặp ông ta đâu, lúc nào có cơ hội, tao giúp cậu đập ông ta một trận.”
Đường Mật kích động nắm ngược lại tay cô ấy: “Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau, tao đã làm thế trước rồi!”
Phó Tân: “…”
Cô ấy lặng yên một lúc lâu, mới nghiến răng nhìn cô, hai hàng lông mày thon dài cũng kết hợp đúng lúc mà nhướn lên: “Ý mày là, lúc phỏng vấn, mày đánh… cái ông giám khảo?”
Đường Mật cười ngây thơ vô hại: “Ừ.. mày xem, bọn mình nghĩ thật giống nhau!”
…
Sau 5 giây tĩnh lặng, Phó Tân rốt cuộc đã bùng nổ: “Đường Mật! Tối nay thu dọn chăn màn đi ngủ gầm cầu vượt ngay! Bà đây không nuôi ngươi nữa!”
Cô ấy vừa nói vừa thuận tay vớ lấy cái gối ôm úp vào mặt Đường Mật, Đường Mật khốn khổ tránh né, Phó Tân lại giận đùng đùng bước vào nhà vệ sinh, lúc ra cầm theo một cán chổi.
Đường Mật giơ hai tay liên tiếp lùi về sau: “Tinh Tinh mày nhất định phải bình tĩnh, vì tao mà phạm tội không đáng đâu!”
Phó Tân cười gằn tiến lại gần: “Yên tâm, tao sẽ làm cẩn thận đến mức người không biết, quỷ không hay..”
Đường Mật: “…”
Giữa cuộc loạn chiến đuổi nhau như gà bay chó chạy, điện thoại để trên bàn rung lên hai tiếng.
Đường Mật mừng như vớt được ngọn cỏ cứu mạng, vội vơ lấy điện thoại trên bàn.
Một tin nhắn mới chưa đọc.
Đường Mật vừa lánh đạn, vừa mở tin nhắn ra xem, đột nhiên vui mừng khôn xiết la to: “Stop!”
Phó Tân bỏ cây chổi trong tay xuống, thở phì phò bảo: “Có gì trăng trối bây giờ nói mau!”
“Úc thị gọi tớ tham gia thi vòng hai!” Đường Mật không nén nổi hưng phấn giơ điện thoại ra trước mặt Phó Tân:
Xin chào, Đường Mật, chúc mừng bạn đã vượt qua vòng sơ tuyển của nhà hàng Dream, thi vòng hai sẽ diễn ra vào Thứ Sáu tuần này, đến lúc đó mời bạn đem theo một chiếc bánh gatô, một phần bánh bích quy, và một phần sô cô la, tất cả đều do bạn tự tay làm. Thời gian thi vào lúc 10 giờ sáng, địa điểm tại tòa nhà chính của Úc thị, mong bạn đến đúng giờ. Tái bút: lần thi này do chính Úc tổng làm giám khảo, mong bạn chuẩn bị kĩ càng.Phó Tân đọc lại một lượt từng câu từng chữ trong tin nhắn, sau đó ngỡ ngàng chớp chớp mắt.
“F*ck(*)… Đường Đường mày sắp được đi gặp ông vua của vương quốc mỹ thực?!” Thế giới này thật quá ảo diệu, Phó Tân vứt cán chổi đi, nắm chặt bả vai Đường Mật lắc mạnh.
(*)bản gốc: 卧槽dịch ra không phải là f*ck mà chỉ có cách đọc gần giống chữ 我操(I fuck), các bạn Trung Quốc mượn hiện tượng đồng âm để khỏi phải viết bậy:3
Đường Mật có thể hiểu được vì sao Phó Tân lại kích động như thế, cô ấy đã muốn phỏng vấn vị “quốc vương” này từ một năm trước rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn dừng ở giai đoạn “muốn” mà thôi.
Cô bắt lấy tay của Phó Tân, choáng váng nói: “Mày mà cứ lắc thế này nữa là tao chỉ có thể mang hình hài một đống tro tàn đi gặp quốc vương của mày thôi đấy.”
Phó Tân ngượng ngùng dừng tay, dựa sát vào Đường Mật với sự lo âu: “Nếu là Úc tổng tự phỏng vấn, sợ rằng mày không qua nổi đâu.”
“… Vì sao?”
“Chẳng lẽ mày không biết à, cái lưỡi của Úc Ý đã nổi tiếng trong ngành vì độ xoi mói. Những nhà hàng của Úc thị phàm là món mới đưa ra thị trường đều phải đưa cho anh ta nếm thử trước, nếu anh ta mà nói không ngon, món đó chỉ có thể bị “biếm vào lãnh cung”! Đầu lưỡi của anh ta chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý!”
Đường Mật giật giật chân mày, hình như cô từng nghe qua chuyện này thật.
Phó Tân nhìn khuôn mặt rơi vào trầm tư của cô, mở lời an ủi: “Thả lỏng đi, nếu có bị loại thật, tao cũng sẽ không trách mày đâu, suy cho cùng đó là Úc Ý cơ mà!”
Đường Mật: “…”
Cô chẳng thấy được an ủi chút nào.
Phó Tân bỉ ổi nháy nháy mắt, sáp lại gần với vẻ mặt hèn hạ: “Đường Đường, bao giờ gặp được Úc Ý, giúp tao chụp trộm đôi bức ảnh về nha~. Nếu không chụp được thì phải ra sức nhìn anh ta, lúc về giúp tao vẽ lại.”
Đường Mật: “…”
Ra sức nhìn là nhìn kiểu gì? Nhìn đến lòi cả gỉ mắt ra hả?
Phó Tân không phát hiện ra nghi hoặc của cô, dùng ngữ khí vô cùng lấy làm tiếc nói: “Tao cũng rất muốn gặp Úc tổng một lần! Biết trước tao cũng đi học làm bánh có phải không.”
Khóe miệng Đường Mật co rút: “Mày vẫn nên luyện xong cách tách rời lòng đỏ và lòng trắng trứng ra đi đã.”
Phó Tân “xì” một tiếng: “Úc tổng trong giới ẩm thực nổi tiếng là bông hoa trên núi cao, nghe nói chưa có ai từng thấy anh ta cười. Không chỉ là cười, thấy bảo những cảm xúc cơ bản như tức giận mừng vui anh ta cũng chưa từng thể hiện ra.”
Đường Mật lại giật giật chân mày, một người vô cảm xúc?
“Liệu có phải anh ta có bệnh không?”
Phó Tân: “…”
“Mày mới có bệnh ấy! Cái này gọi là quản lý một cách hoàn mỹ cảm xúc của bản thân, người không bị cảm xúc ảnh hưởng mới có thể đưa ra quyết sách chuẩn xác nhất!” Phó Tân ra sức bảo vệ quốc vương của mình.
Đường Mật nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô ấy bảo: “Mày nói cũng đúng, có điều một người không có cảm xúc vẫn được coi là người sao?”
Phó Tân: “…”
Cô ấy vén tay áo, đứng dậy từ sôfa: “Đường Mật mày ra đây, chúng ta quyết đấu trên Thiên Đài(*).”
(*)Thiên Đài: vừa là tên núi vừa là tên địa danh ở tỉnh Triết Giang, Trung Quốc.
Đường Mật: “…”
Phụ nữ phát tình, vĩnh viễn đều không qua được thử thách.
Cô bĩu môi, hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Phó Tân: “Nhưng mày nói xem, sao tao đánh ông giám đốc đó mà bọn họ vẫn cho tao thông qua phỏng vấn nhỉ?”
Phó Tân cũng lặng im suy nghĩ: “Nếu không phải ông ta có tấm lòng rộng lượng, thì có lẽ… ông ta là người cuồng bị ngược(*).”
(*)gốc: “抖M” chỉ xu thế tâm lý và tính cách của một người, chữ M là chữ cái đầu của từ tiếng Anh Masochism, chỉ người thích bị ngược đãi và chứng thích bị ngược đãi. (từ ngược nghĩa là 抖S: người thích ngược đãi, tra tấn người khác)
Tầm mắt của hai người giao nhau trong không trung, lộ ra vẻ mặt không nói mà ngầm hiểu.
Bí mật của ông Giám đốc, bọn họ sẽ bảo vệ. =.=
…
Thời gian sau đó, Đường Mật tích cực chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn vào Thứ Sáu.
Vì Úc tổng đã đích thân ra tay, cô cũng vô cùng coi trọng, khi chọn nguyên liệu và làm bánh càng dồn nhiều tâm sức hơn bình thường.
Tối trước ngày phỏng vấn, Phó Tân nằm nhoài bên cửa phòng bếp nhìn Đường Mật làm bánh mousse sôcôla trắng(*), không nhịn được cảm thán: “Thế quái nào mà mày là một thợ làm bánh lại không béo ra?
(*)bánh mousse: một loại bánh gần giống bánh gatô thông thường nhưng mềm (và ngon hơn). Bánh mousse sôcôla trắng:
Điều này từ góc độ Logic học mà nói thì không khoa học chút nào.
Đường Mật liếc xéo cái bụng béo của cô ấy, đáp: “Mày cứ thử mỗi tối tập thẳng lưng nằm xuống ngồi dậy tăng lên đến 50 lần mà xem.”
Phó Tân bĩu môi: “Bụng béo là biểu tượng của sự tao nhã và gợi cảm.”
“Đặt trên bánh Madelyne(*) thì đúng, đặt trên người mày chỉ đơn thuần là bụng mỡ thôi.”
(*)một loại bánh quy của Pháp, bánh phồng ở thân nên có câu liên quan rất nổi tiếng: “[Madelyne] tôi có bụng, tôi tự hào.”
Phó Tân: “…”
Cô ấy nghiêm trọng hoài nghi rằng chỗ mỡ bụng đáng nhẽ phải mọc trên người Đường Mật thì đều tích trên bụng mình rồi.
Phó Tân nhìn Đường Mật bỏ bánh mousse đã làm xong vào tủ lạnh, bước đến vỗ vỗ vai cô: “Phỏng vấn ngày mai không cầu phải vượt qua, chỉ cần giúp tao nhìn Úc tổng thêm mấy lần là được.”
Đường Mật: “…”
Tiền học phí đổ vào kì du học ở Pháp của cô, phỏng vấn ngày mai nhất định phải lấy lại!
Nhưng lúc cô thực sự đứng trước cửa trụ sở Úc thị, sức mạnh lại chẳng còn đầy như trước rồi. Úc thị rất có danh tiếng trong nước, lần này cô may mắn lắm mới gặp được cơ hội Úc thị chuẩn bị cho nhà hàng mới, nhưng cô cũng chỉ là một người mới học xong về nước, chưa có kinh nghiệm làm việc, sức cạnh tranh chẳng có gì nổi trội.
Cô đã lên mạng tra những tư liệu về các nhà hàng Tây khác của Úc thị, trong đó hai nhà hàng có đầu bếp làm bánh đều mời từ Pháp về, còn lại cũng đều là những bậc thầy làm bánh có tiếng trong nước.
Bản thân cô, danh tiếng duy nhất chính là khi trước đã dùng bánh gatô úp mặt Giám đốc nhân sự.
Cô xách hộp bánh gatô đứng trước cổng lưỡng lự chần chừ, sau cùng cố lấy dũng khí bước vào. Bảo vệ gác cổng gặng hỏi vài câu, liền để cô đi. Vào thang máy lên tầng cao nhất, trái tim Đường Mật từ đầu đến cuối vẫn lơ lửng trên không.
Cả tầng trên đỉnh của trụ sở Úc thị đều là nơi làm việc của Úc tổng, cảm giác phương hướng của Đường Mật không tốt lắm, may mà vừa ra khỏi thang máy liền gặp một cô thư ký xinh đẹp, cô ấy nghe cô hỏi thăm xong, cười híp mắt dẫn cô đến khu nghỉ ngơi: “Còn cách thời gian hẹn dự kiến 10 phút, Úc tổng vẫn đang họp, cô ngồi đây nghỉ ngơi trước nhé.”
“Được ạ.”
Mười phút này đối với cô mà nói đặc biệt dài đằng đẵng, cô thay đổi 18 tư thế ngồi, vẫn không thể thả lỏng người xuống được.
Cửa kính thủy tinh đen bóng bị gõ hai tiếng, cô thư ký xinh đẹp xuất hiện lần nữa: “Cô Đường, Úc tổng mời cô qua bên đó bây giờ.”
“Vâng, vâng ạ.” Đường Mật khẩn trương cẩm hộp bánh gatô trên bàn lên, đi theo cô thư ký đến phòng làm việc của Tổng Giám Đốc.
Lúc cánh cửa khí phái phản chiếu ánh mặt trời mở ra, trong lòng Đường Mật nghĩ, khi về cô đã không còn như trước nữa, cô cũng được coi là người phụ nữ từng bước vào phòng làm việc của Tổng Giám Đốc rồi.
Hết chương 2