Sau 20 tuổi Đường Mật liền không có ngày Tết thiếu nhi nữa, thế nên cô cảm thấy Úc Ý rất hạnh phúc, Tết thiếu nhi hàng năm đều nhận được quà.
Sáng sớm, đứng trong phòng bếp nhà Bạch Tiêu, Đường Mật nhìn mấy quả xoài thơm lừng trên bàn, nghĩ ngợi rồi bảo: “Làm bánh Charlotte(*) xoài được không?”
(*) Charlotte là tên gọi chung chỉ dòng bánh đặc biệt dùng được cả nóng lẫn lạnh ở Châu Âu. Bánh có nhiều hình dạng và công thức khác nhau. Tham khảo: linkHình bìa chương là hình bánh mà Đường Mật và Bạch Tiêu làm (chưa có lớp trang trí)“Được.” Bạch Tiêu gật gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
“Vậy chúng ta bắt đầu làm lớp bông lan trước đi.” Đường Mật nói xong, Bạch Tiêu bắt tay vào làm.
Từ khi học làm bánh với Đường Mật, Bạch Tiêu cũng tập thành thói quen dự trữ lòng trắng trứng trong tủ lạnh, nghệ thuật đánh trứng cũng càng ngày càng điêu luyện. Hôm nay Đường Mật không động tay vào làm cùng, toàn bộ quá trình đều đứng bên chỉ bảo Bạch Tiêu.
“Miệng túi bóp hoa dùng hình tròn, bóp kem tạo thành những hình xoắn ốc to tầm ngón tay.” Đường Mật nhìn cô ấy làm xong bánh kem, cho vào lò nướng, lại làm tiếp bước sau: “Chị làm kem Bavarian đi, để em cắt xoài xong cho vào máy xay đánh nhuyễn ra.”
“OK.”
Đường Mật vừa làm sinh tố xoài vừa nhìn Bạch Tiêu làm kem Bavarian, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở vài câu. Sau khi làm xong kem phết lớp giữa bánh thì cho phôi bánh đã để nguội vào khuôn: “Mặt đáy và mặt bên đều phải trét một lớp siro, trét càng dày càng tốt, sau đó ngâm đều những miếng xoài vụn còn dư lại bên này vào rượu xoài, sau cùng cho kem Bavarian mà chị vừa làm và chỗ xoài này đổ tất vào khuôn, đầy 1/2 khuôn là đủ.”
Sau khi xếp thêm phôi bánh hình xoắn ốc và kem Bavarian, công đoạn làm chiếc bánh Charlotte xoài đi đến bước cuối: “Trát phẳng bề mặt bánh, cho vào tủ lạnh đợi đến lúc nó cứng lại là xong, bên trên còn phải lấy xoài trang trí thêm chút nữa, chị có thể tự mình phát huy, à, không được quên cho mứt quả vào đấy nhé.”
Bạch Tiêu suy nghĩ đáp: “Cắt lát rồi che phủ hết lên có được không?”
“Ừm, cắt mỏng chút ạ.”
Cũng vào lúc Bạch Tiêu đang trang trí bánh kem, Úc Tâm thử xong bộ quần áo cuối cùng trước tấm gương thử đồ.
Áo phông thoải mái màu trắng phối với quần kaki dài đến bắp chân, Úc Tâm cẩn thận vuốt vuốt tóc mái của mình, lại lấy ra một cái áo khoác ngoài in hoa màu lam sẫm mặc ra ngoài, sau đó soi gương mỉm cười: “Sao mình lại đẹp trai thế nhỉ.”
Anh cười hí hửng nghĩ sắp được gặp Sweetheart với vẻ ngoài đẹp trai thế này ngay rồi, cầm điện thoại xuống lầu. Đúng lúc đi giầy thì điện thoại kêu, Úc Tâm nhìn họ tên người gọi đến, hơi hơi nhíu mày.
Bạch Tiêu? Cô ta gọi đến làm gì?
Anh suy nghĩ một lát, nhếch khóe môi tiếp điện thoại: “Tiêu Tiêu, chuyện gì thế?”
Bạch Tiêu hóa đá bên đầu kia điện thoại.
Úc Tâm lại hỏi một lần, Bạch Tiêu rốt cuộc tìm lại được chút thần chí: “Cái đó.. Hôm nay là sinh nhật anh, em mới làm một cái bánh gato tặng anh, không biết anh có rảnh không ạ?”
Úc Tâm đáp: “Xin lỗi ngại quá, hôm nay tôi bận cả ngày, chắc không rảnh đi lấy đâu.”
Bạch Tiêu hơi thất vọng bảo: “Anh ở công ty ạ? Em có thể đưa đến cho anh, nếu không sẽ lãng phí tâm huyết cả buổi sáng của em với Đường Mật mất.”
Nghe đến tên Đường Mật, đầu mày của Úc Tâm khẽ giật giật: “Sweetheart đang ở chỗ cô?”
Bạch Tiêu ngây ra, hỏi lại: “Anh nói Đường Mật ạ? Em ấy đang ở nhà em, bánh gato do em ấy dạy em làm.”
Úc Tâm cười nói: “OK, bây giờ tôi qua đó tìm cô.”
Đường Mật nhìn Bạch Tiêu cúp điện thoại, hỏi han: “Sao rồi? Úc tổng nói thế nào ạ?”
Bạch Tiêu cười cười với cô: “Anh ấy bảo bây giờ anh ấy qua.”
“Vậy thì tốt.” Đường Mật nói xong, thấy biểu cảm của Bạch Tiêu hơi nghi hoặc bèn hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Ừm…” Bạch Tiêu hơi suy nghĩ rồi lắc lắc đầu với cô: “Không có gì.”
Đường Mật nghe chị nói vậy không truy hỏi gì thêm nữa, cô đi ra phòng khách, cầm lấy túi của mình chào từ biệt Bạch Tiêu: “Vậy em đi trước đây.”
“Em không đợi Úc Ý đến rồi mới đi sao?”
“Thôi ạ, trưa nay em có hẹn với người ta, bây giờ cũng không sớm nữa rồi.”
“Vậy được rồi.” Bạch Tiêu không cố giữ cô lại nữa, tiễn Đường Mật ra cửa: “Học phí chị vẫn gửi em sau nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn chị nha.” Đường Mật vẫy vẫy tay với cô, cầm túi đi về.
Hơn hai mươi phút sau Úc Tâm đến nhà Bạch Tiêu, Bạch Tiêu nghe tiếng chuông, chạy nhanh ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Úc Tâm một thân quần áo thoải mái thời thượng xuất hiện trước cửa, Bạch Tiêu kinh ngạc nhìn anh.
Úc Tâm cười cười với cô, hỏi: “Sweetheart đâu?”
Bạch Tiêu lừng chừng một lúc lâu mới nói: “Em ấy mới đi rồi.”
Úc Tâm nhíu nhíu mày: “Đi rồi? Cô biết cô ấy đi đâu không?”
“Thấy bảo là hẹn một đàn anh hồi đại học đi ăn trưa.”
Úc Tâm híp híp mắt, đàn anh đại học? Lâm Triệt?
Ha ha.
Anh quay người đi về hướng xe, Bạch Tiêu gọi anh lại, chạy vào phòng bếp lấy bánh kem ra đưa cho anh: “Anh đã đến rồi thì cầm cái bánh này về đi, chúc mừng sinh nhật.”
Úc Tâm cúi đầu nhìn qua, đón lấy bánh kem trên tay cô: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Bạch Tiêu nhìn anh có vẻ còn muốn hỏi gì đó, Úc Tâm đã bê bánh lên xe không quay đầu lại.
Sau khi lái xe đi, anh kết nối tai nghe bluetooh bấm một số điện thoại.
Thời gian Đường Mật hẹn Lâm Triệt là 12 giờ, lúc cô đến mới 11 giờ bốn mấy, nhưng Lâm Triệt đã ngồi trong nhà hàng.
“Nhà hàng này mới đổi đầu bếp chính, Quentin Broome chắc em nghe rồi chứ? Từ trước anh đã muốn mời em đến ăn rồi.”
Lâm Triệt ngồi đối diện Đường Mật, cười dịu dàng với cô.
Đường Mật đơn giản ừm một tiếng coi như trả lời, Lâm Triệt cũng không để ý, lại bắt đầu tìm đề tài nói chuyện khác. Điện thoại để trong túi rung lên, Đường Mật lấy ra xem, suýt chút bị sặc nước bọt.
Úc tổng muốn liên lạc với cô trước giờ đều thông qua La Hạo, nếu gọi trực tiếp cho cô…
“Sweetheart, em đang ở đâu?”
Đường Mật: “…”
Cô liếc qua Lâm Triệt phía đối diện, quay người sang nói nhỏ: “Tôi đang ăn trưa, anh có việc gì không?”
“Ăn trưa cùng ai?”
Giọng Úc Tâm nghe có vẻ không vui lắm, Đường Mật lại lần nữa than thở cho vận mệnh bi đát của mình, đáp nhanh: “Chẳng có ai, không phải anh đến nhà Bạch Tiêu rồi sao?”
… Đợi đã, anh ấy đến nhà Bạch Tiêu rồi sao?!
“Anh đã đi rồi, em ở đâu? Anh đến tìm em.”
Đường Mật: “…”
“Nếu không tìm thấy, anh chỉ đành đến công ty đi làm thôi.”
Uy hiếp ai đấy! Úc thị lại không phải do cô mở!
Sau đó cô rất thành thật khai tên nhà hàng ra.
Úc Tâm ở đầu kia điện thoài cười ha ha: “Ồ, ăn món Ý nha.”
Đường Mật: “…”
“Năm phút sau anh đến.” Úc Tâm nói xong liền cúp máy, Đường Mật ôm điện thoại chìm vào im lặng. Lâm Triệt nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Đường Mật ừm một tiếng, lại gọi cho La Hạo, tiếc rằng máy bận.
Lúc này La Hạo đang nói chuyện điện thoại với Úc Tâm: “Úc tổng, sếp không ở nhà à? Trưa nay anh có hẹn đi ăn với bố mẹ.”
Úc Tâm tặc lưỡi một tiếng: “Trưa nay tôi khong rảnh ăn cùng bọn họ, cậu giúp tôi từ chối đi.”
La Hạo ngây ra, hơi nhíu mày lại: “Anh là Úc Tâm?”
Úc Tâm cười nhẹ ra tiếng: “Phải, tôi đi tìm Sweetheart rồi, cậu với bố mẹ tôi cứ chơi từ từ nhé.”
La Hạo: “…”
Sau khi Đường Mật ngồi đứng ngồi bất an trên ghế đến mấy phút, đứng phắt dậy nhấc túi chạy ra ngoài. Lâm Triệt nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại: “Em đi đâu?”
“Tôi.. tôi buồn đi…”
Lâm Triệt: “…”
Anh giơ tay, chỉ hướng ngược lại hưóng Đường Mật vừa đi: “Phòng rửa tay ở bên kia mà.”
Đường Mật cười khan mím môi: “Tôi thích nhà vệ sinh của trung tâm thương mại hơn.”
“Em…”
Lâm Triệt vừa nhả ra một chữ này, tay đã bị người ta đẩy ra: “Ai cho phép anh lôi lôi kéo kéo Sweetheat của tôi.”
Úc Tâm đứng giữa Lâm Triệt và Đường Mật, ngăn cách hai người như một bức tường.
Vốn dĩ Đường Mật còn đang ngạc nhiên sao anh đến nhanh thần tốc vậy, đợi lúc nhìn thấy cách ăn mặc trên người anh, cô suýt thì quỳ lạy anh luôn.
Lâm Triệt cũng đang nhìn anh, trong mắt lướt nhanh đủ loại cảm xúc.
Đường Mật cười gượng hai tiếng, nói với Úc Tâm: “Hôm nay Úc tổng ăn mặc thời trang quá, ha ha.”
Nét giận trong mắt Úc Tâm còn chưa tan, Lâm Triệt đã thu hồi ánh mắt đánh giá, nhìn thẳng anh nói: “Tôi và Đường Mật đang dùng bữa, không biết Úc tổng có chuyện gì sao?”
Úc Tâm đáp: “Đương nhiên có chuyện, ai cho phép anh dùng bữa với cô ấy?”
Lâm Triệt buồn cười nhìn anh: “Lẽ nào nhân viên của Úc thị đến ăn cơm cũng phải nhận được sự đồng ý của Úc tổng?”
Úc Tâm nhìn anh ta, cười cười: “”Nhân viên của Úc thị không cần, nhưng bà Úc thì cần.”
Đường Mật: “…”
Cô tiến lên nắm lấy khuỷu tay Úc Tâm, kéo anh ra ngoài nhà hàng: “Nếu Úc tổng tìm tôi có việc thì tôi đi trước đây.”
Lâm Triệt nhìn bóng hình hai người khất sau cánh cửa, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Lamborghini của Úc Tâm lái ra từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Đường Mật ngồi bên ghế phụ sắp phát điên luôn: “Sao anh lại nói linh ta linh tinh trước mặt Lâm Triệt!”
Úc Tâm trả lời với vẻ đương nhiên phải thế: “Em gả cho anh xong thì không phải là nói linh tinh nữa.”
Đường Mật: “…”
Úc Tâm nhoẻn miệng cười với cô: “Sao, suy nghĩ xem nhé?”
… Anh nghĩ chuyện Úc tổng trước đi đã!
Đường Mật không nói gì, Úc Tâm nhíu mày hỏi: “Tại sao em phải ăn cơm với Lâm Triệt?”
Đường Mật đáp: “Còn không phải vì để anh ta đừng tặng hoa đến nhà hàng nữa sao!” Cô nói đến đây, lại quay mạnh sang nhìn Úc Tâm: “Còn anh nữa, tại sao đột nhiên tặng hoa cho tôi?”
Úc Tâm đá lông nheo, cười lộ ra hai lúm đồng tiền với cô: “Không muốn anh tặng hoa thì hôm nay đi chơi với anh.”
Đường Mật bĩu môi: “Đi chúc mừng Tết thiếu nhi với anh hả?”
Úc Tâm: “…”
Anh bất mãn nhìn Đường Mật: “Hôm nay là sinh nhật anh.”
“Ồ, chúc mừng sinh nhật.”
Bất mãn trong mắt Úc Tâm lại càng tăng cao, sau đó bày ngay ra vẻ khổ não: “Sweetheart, ngày mai em muốn hoa gì?”
Mắt Đường Mật giật giật: “Ha ha, anh muốn đi đâu chơi?”
Úc Tâm cười hài lòng: “Khu vui chơi.”
Đường Mật: “…”
Quả nhiên là ngay Tết thiếu nhi mà.
Cô nhìn Úc Tâm đánh giá, hỏi: “Sao anh lại mặc thế này?”
Úc Tâm không để ý: “Đây vốn là quần áo của anh mà, đẹp trai lắm phải không?”
Đường Mật cười cười không nói gì, Úc Tâm lại tự mình nói với mình: “Mai tặng hoa Lam Sắc Yêu Cơ(*) được đấy nhỉ.”
(*)Lam sắc yêu cơ: một loại hoa hồng màu xanh nước biển (xanh lam)Đường Mật: “… Đẹp đến không thể đẹp hơn!”
“So với Úc Ý thì sao?”
“Đương nhiên là anh đẹp trai hơn!”
Úc Tâm không nhịn được giương cao khóe miệng: “Anh thích sự thành thực này của em đấy Sweetheart.”
Hết chương 24