Đường Tâm Mật Ý

Chương 29

Tây trang sáng bóng, cà vạt màu tím, kiểu tóc ngôi lệch 4-6 bá đạo..

Đường Mật nhìn người trước mắt, sắp không khống chế nổi biểu cảm trên mặt mình nữa.

Úc Tâm vừa cười vừa đẩy anh chàng đẹp trai bên cạnh Đường Mật ra, tự ngồi vào chỗ cạnh cô, trong tay biến ra một bông hồng như làm xiếc: “Tặng cho em, Sweetheart.”

Đường Mật ha ha co rút khóe miệng: “Anh biết nói tiếng Trung không?”

Úc Tâm bừng tỉnh đại ngộ ồ lên một tiếng, sau đó nói lưu loát bằng tiếng Trung: “Thì ra Sweetheart là người Trung Quốc, may mà lúc học đại học tôi từng đi học thêm tiếng Trung.”

Đường Mật: “…”

Quả này có đúng là Úc Tâm không vậy! Không phải là nhân cách mới phân liệt ra đấy chứ!

Anh chàng đẹp trai bị Úc Tâm dồn sang một bên bắt đầu bất mãn tranh chấp với anh, hai người đều dùng tiếng Nhật, Đường Mật cũng không hiểu bọn họ đang nói gì. Người quản lý nhanh chóng đến bên này, cúi đầu nói vào tai anh chàng đẹp trai câu gì đó, anh đẹp trai nhíu mày liếc nhìn Úc Ý, ngồi sang một bên không ho he gì nữa.

Sự ồn ào bên góc này thu hút sự chú ý của không ít khách hàng, lúc người phụ trách rời đi, bị một vị khách nữ kéo tay lại hỏi với vẻ mặt kinh diễm: “Đó là người mới đến của tiệm hả? Trời ơi đẹp trai quá đi, anh ấy tên gì vậy? Tôi có thể đặt hàng anh ấy không?”

Người phụ trách cười áy náy: “Xin lỗi chị, anh ta chỉ là khách đến chơi thôi.”

Vị khách nữ không cam tâm: “Tôi có thể ra giá gấp đôi, không, gấp ba!”

“Vấn đề không phải ở tiền, quả thực vô cùng xin lỗi!” Người phụ trách rút tay mình về, giữ nụ cười trên môi rời khỏi chỗ của người phụ nữ đó.

Úc Tâm lấy một nhánh nho trong đĩa, bóc vỏ cẩn thận đưa đến bên môi Đường Mật với khuôn mặt tươi cười: “Sweetheart, tôi đút cho em.”

Đường Mật: “…”

Dưới giọng nói sến súa phát ngấy của Úc Tâm cô phải há miệng một cách máy móc, lúc Úc Tâm đưa quả nho vào trong miệng Đường Mật, đầu lưỡi cô không cẩn thận chạm vào ngón tay của anh.

Trái tim Đường Mật tức khắc đập mạnh hẳn lên, Úc Tâm cong khóe miệng nhìn cô: “Ngọt không?”

Đường Mật nuốt ực miếng nho xuống: “… ha ha, ngọt quá.”

Nụ cười trên mặt Úc Tâm càng rộng, dưới tác dụng của ánh đèn trông có vẻ càng thêm mờ ám: “Em nói là nho, hay là đầu ngón tay tôi?”

Đường Mật: “…”

Cứu mạng với Úc tổng! Úc Tâm như thế này cô thật sự không đỡ nổi đâu!

Một nhân viên phục vụ đi tới đặt xuống một chiếc cheesecake rồi lịch sự đi ra. Đường Mật hơi ngây người nhìn bánh cheesecake trên bàn, cô quả thực không ngờ trong tiệm Ngưu Lang mà cũng có loại bánh điểm tâm tuyệt xảo như vậy.

Úc Tâm cười múc một miếng bánh, đưa đến bên miệng Đường Mật: “Trong tiệm này bánh kem còn nổi tiếng hơn cả đàn ông, có điều chỉ tặng cho số ít hội viên cấp cao thôi, em có muốn nếm thử không?”

Đường Mật mờ mịt chớp chớp mắt, tức là cô là hội viên cao cấp của chỗ này? Chuyện xảy ra lúc nào thế?

Hương cheesecake nồng đượm trong mũi mê hoặc lấy cô, Đường Mật há to miệng ăn một ngụm hết miếng bánh.

Vị phô mai đậm đặc gần như ngay lập tức lan tràn toàn bộ khoang miệng, cảm giác trơn mềm thanh mát khiến vị giác phải tung tăng nhảy múa.

Đường Mật mở to mắt khó mà tin nổi, quá ngon, thậm chí còn ngon hơn so với bánh mà rất nhiều thợ bánh chuyên gia làm.

Úc Tâm ghé lại gần cô, cười chớp chớp mắt với cô: “Bánh kem ngon không? Hay là chúng ta mở chai rượu đi.”

Anh nói xong chưa đợi Đường Mật phản ứng đã tự động mở một chai rượu vang trên bàn.

Đường Mật: “…”

Chai này lúc nãy Lư Vũ gọi, cô cũng không biết nó bao nhiêu tiền, nhưng nhìn có vẻ khá đắt…

Úc Tâm rót một ly rượu đưa cho Đường Mật, Đường Mật nhận lấy, cười cứng đờ: “Rượu cũng đã mở rồi, có thể nói cho tôi biết anh thế này là thế nào chưa? Sao anh lại ở đây?”

Úc Tâm cười cụng ly với cô, nhấp một ngụm rượu vang rồi nói: “Em thì sao? Công ty phái em đến tham gia Hội nghị giao lưu, em liền đến cái loại chỗ này để giao lưu phỏng?”

“Không, là Lư Vũ…” Đường Mật nói đến đây, đứng bật dậy từ trên sô pha: “Xong rồi, Lư Vũ! Con bé sắp quay lại rồi đấy! Bị con bé nhìn thấy là xong đời nhà anh luôn!”

Cô đi lên kéo tay Úc Tâm muốn đi, trên tay Úc Tâm khẽ dùng lực kéo cô trở lại.

“Anh làm gì?” Đường Mật giận đùng đùng nhìn anh.

Úc Tâm nhếch khóe môi, cười bảo: “Sweetheart, bọn tôi không thể tùy tiện đi về cùng khách hàng nha.”

Đường Mật: “…”

Có cần diễn sâu cái vai Ngưu Lang như thế này không?

Ghế lô bên cạnh đột nhiên rộ lên tiếng hoan hô, người trong tiệm đều nhìn qua, là một vị khách gọi “tháp sâm banh”.

Ánh mắt Úc Tâm chớp động, cúi người nói vào tai Đường Mật: “Sweetheart, em cũng gọi cho tôi một ‘tháp sâm banh’, tôi liền đi với em.”

Đường Mật: “…”

Chơi kiểu sang chảnh(*) như thế này cô chơi không nổi đâu!

(*)Gốc: 壕: từ này nghĩa là cống rãnh, không liên quan gì đến sang chảnh cả, nhưng hai bộ thủ ghép thành chữ này là 土豪, nghĩa là (người) giàu sụ. Ở đây tác giả chơi chữ.

Úc Tâm thấy cô không phản ứng gì, nhún nhún vai bảo: “Nếu em không đồng ý thì chúng ta cứ uống rượu tiếp đi vậy.”

Đường Mật: “…”

Cô hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi cười nhìn Úc Tâm: “Ha ha, tôi gọi.”

Sau đó tôi tìm Úc tổng đòi tiền!

Úc Tâm vui vẻ tặng cô một nụ hôn gió, gọi nhân viên phục vụ lại gọi một tháp Sâm banh. Đáng tiếc tháp Sâm banh còn chưa chuẩn bị xong, Đường Mật đã nhìn thấy Lư Vũ đi từ ngoài vào.

Cô không cho Úc Tâm phân bua thêm gì nữa, kéo tay anh chạy thẳng về phía ngược lại.

“Anh biết cửa sau ở đâu không?” Đường Mật vừa kéo Úc Tâm chạy, vừa hỏi anh.

Úc Tâm chớp chớp mắt đáp: “Cửa sau ở bên kia, nhưng Sweetheart à, em còn chưa thanh toán.”

Đường Mật: “…”

Cô thực sự, thực sự, thực sự muốn đập chết anh đi.

Úc Tâm nhìn cô tức đến đỏ cả má lên, sau cùng cười phì một tiếng: “Được rồi, trêu em đấy, có người sẽ thanh toán.”

“Ai?” Cái người đen đủi này, à không, là Lôi Phong sống này, rốt cuộc là ai?

Úc Tâm nháy nháy mắt không trả lời, trước lúc Đường Mật chạy ra ngoài, quay đầu nhìn qua, hình như vô tình thảng thốt trông thấy bóng dáng cao to của La Hạo.

Đường Mật kéo tay Úc Tâm chạy ra tận đầu ngõ, mới thở phì phò dừng lại. Úc Tâm thuận tay ngăn một chiếc taxi, kéo Đường Mật lên.

Úc Tâm dùng tiếng Nhật báo tên một địa điểm xong, taxi liền chạy, Đường Mật bình phục lại hơi thở bèn hỏi: “Đi đâu?”

“Trung tâm mua sắm.” Đường Mật nói xong dùng ánh mắt sâu xa nhìn Đường Mật mấy lần: “Thật không hiểu sao em mặc như này mà người ta cũng cho em vào.”

Đường Mật: “…”

Cô bĩu môi, cười bảo: “Mặc như anh mới có vấn đề ấy, trung tâm mua sắm liệu có cho anh vào không?”

Úc Tâm cởi âu phục sáng lóa ra, quay sang soi cửa kính chỉnh lại đầu tóc: “Ờ, bộ quần áo này là thuận tay bóc lột từ trên thân người khác xuống.”

Đường Mật: “…”

“Yên tâm đi, La Hạo sẽ giải quyết.”

Đường Mật: “…” “”

Trợ lý La cũng thật.. không dễ dàng gì.

Sau khi Úc Tâm sửa xong kiểu tóc của mình, quay đầu cười với Đường Mật: “Sweetheart, em rất thích đàn ông ở đó à?”

Đường Mật vô thức phản bác: “Sao có thể, tôi tưởng đó là tiệm cắt tóc hahaha.”

Úc Tâm: “…”

“Anh thì sao? Anh đi chỗ đó làm gì?” Đường Mật nói đến đây hơi ngừng lại, sau đó bừng tỉnh đại ngộ liếc nhìn Úc Tâm: “Tôi nghe nói, tiệm Ngưu Lang cũng tiếp khách nam nha.”

Úc Tâm: “…”

Anh vuốt tóc mái trước trán mình, ghé sát người Đường Mật bảo: “Em nói sao?”

“… Tôi có nói gì sao?” Đường Mật nở một nụ cười ngây thơ vô (số) tội với anh.

Úc Tâm im lặng một hồi, đột nhiên gật gật đầu: “Em nói đúng, là Úc Ý đi nơi đó, không liên quan gì đến tôi cả.”

Đường Mật: “…”

Thế nên…?

Đường Mật còn đang xuất thần, taxi đã dừng lại. Úc Tâm trả tiền xong kéo Đường Mật xuống xe, Đường Mật nhìn trung tâm bách hóa thương mại to đùng trước mắt, đứng nguyên tại chỗ.

“Sao thế?” Úc Tâm quay đầu liếc nhìn cô.

Đường Mật cười ha ha một tiếng: “Đồ ở đây chắc hẳn rất đắt nhỉ?”

Úc Tâm hơi nhướng mày, rút trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng: “Úc Ý có thẻ VIP.”

Đường Mật: “…”

Hai người đi vào trung tâm, Úc Tâm liền kéo thẳng Đường Mật đến quầy chuyên bán đồ nữ.

Những người phụ trách hướng dẫn mua sắm đều vô cùng nhiệt tình, quần áo sặc sỡ đầy ngập khiến Đường Mật hoa cả mắt. Người bán hàng không ngừng đề cử quần áo cho cô, mặc dù Đường Mật một câu cũng không hiểu, nhưng ánh mắt như nhìn con dê béo của người ta cũng đủ để biểu đạt mọi thứ ra rồi.

Đường Mật lại nhận lấy một bộ quần áo mà người bán hàng đưa tới, vẫn như trước lật tấm mác ghi giá tiền ra xem trước, sau đó lại cười trả về cho đối phương.

Úc Tâm đứng dậy từ sô pha, kéo tay Đường Mật tự mình đi trong cửa hàng chọn quần áo, hễ thấy bộ nào hợp mắt liền bảo Đường Mật thử, đồ thử xong cơ bản đều mua hết.

Lúc rời đi, thái độ của những người hướng dẫn mua sắm càng thêm nhiệt tình, vẻ mặt bọn họ càng xán lạn, trái tim Đường Mật càng run rẩy.

Trên hai tay Úc Tâm cầm mười mấy cái túi giấy in logo khác nhau, Đường Mật bước nhanh đến bên người anh, sắp khóc ra đến nơi: “Giờ chúng ta cứ mua cho sướng tay đi, đợi lúc Úc tổng tỉnh dậy phải làm sao!”

Úc Tâm nói chẳng hề để ý: “Sao mà làm sao? Tôi thường xuyên quẹt thẻ của anh ta mua một đống đồ, anh ta quen từ lâu rồi.”

“… Nhưng mua cho anh và mua cho tôi khác nhau! Huhuhu, hay là chúng ta trả hàng lại đi!”

Cô nói xong chạy lại cướp túi trong tay Úc Tâm, Úc Tâm lùi ra sau mấy bước, nhìn cô với vẻ không vui: “Em làm gì? Những đồ này là tôi mua tặng em, nếu anh ta dám tức giận với em, lần sau tôi liền đem toàn bộ tiền của anh ta đi quyên tặng.”

Đường Mật: “…”

Anh tặng tôi thì anh… dùng tiền của chính mình mà mua đi!

Đường Mật không cam tâm lại xông lên cướp đồ trên tay Úc Tâm, Úc Tâm tránh né một hồi, đột nhiên bước chân lảo đảo nghiêng ngả tại chỗ. Đường Mật nghi hoặc dừng tay nhìn anh: “Anh sao thế?”

Úc Tâm dựa tường, túi đồ trên tay phải lần lượt rơi hết xuống đất. Anh nhíu chặt mày, có vẻ rất khó chịu.

Đường Mật bị dọa sợ chết khiếp, vội vàng tiến lên dìu anh: “Anh sao thế? Đầu đau phải không?”

Úc Tâm thở ngắt quãng, giọng nói run bật: “Úc Ý…”

Đường Mật ngây ra, sau đó hỏi khẩn trương: “Úc tổng? Úc tổng muốn đi ra hả? Ahuhu, anh vừa bảo muốn đem tiền của anh ấy đi ủng hộ anh ấy liền gấp đến độ muốn đi ra luôn rồi, tôi đã nói đem đồ trả lại cho cửa hàng đi mà!”

Ánh mắt Úc Tâm phức tạp nhìn cô, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Đường Mật dìu anh đến chiếc ghế gần đó ngồi, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm anh.

Không bao lâu sau Úc Ý liền tỉnh lại, Đường Mật nhìn thấy anh mở mắt ra, hỏi một câu thăm dò: “Úc tổng?”

Trong ánh mắt Úc Ý, khuôn mặt Đường Mật dần dần rõ hơn, anh chậm rãi ngồi thẳng người dậy, đáp: “Ừm.”

“Anh không sao rồi chứ?”

“Không sao.” Úc Ý nhìn xung quanh, vừa nhấc tay liền trông thấy đống túi các thể loại mà tay mình đang cầm.

Đường Mật: “…”

“À, đây… toàn bộ đều là Úc Tâm mua!” Đường Mật vội vàng đem trách nhiệm đổ lên đầu Úc Tâm.

Úc Ý nhìn quần áo trong túi hỏi: “Cậu ta dạo này thích mặc đồ nữ à?”

“… Ờm, hình như vậy ha ha ha.” Dù sao Úc tổng cũng không có trí nhớ của Úc Tâm, cô liền… Xin lỗi nha Úc Tâm.

Úc Ý không nói gì, đi qua bên kia nhặt những chiếc túi rơi dưới đất lên rồi đưa hết cho Đường Mật: “Tôi không có sở thích đặc biệt là mặc đồ nữ, đều cho cô hết đấy.”

Hết chương 29
Bình Luận (0)
Comment