Đường Tâm Mật Ý

Chương 38

Úc Ý quay đầu đi, giả bộ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Đường Mật bĩu môi, cố tỏ ra giận hỏi anh: “Sao anh lại giả bộ là không có trí nhớ của Úc Tâm mãi như thế?”

Úc Ý sợ cô giận thật, quay đầu lại vẻ mặt mặc dù hơi có chút bối rối, nhưng vẫn giải thích: “Lúc đó Úc Tâm đột nhiên hôn em, anh không biết phải xử lý mối quan hệ với em ra sao nữa.”

“Thế nên anh giả trang thành mất ký ức?”

“…Xin lỗi em.”

Đường Mật hí mắt nhìn anh đánh giá: “Anh lừa em lâu thế, một câu xin lỗi là xong hả?”

Úc Ý đáp: “Vậy em muốn sao?”

Đường Mật nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, đột nhiên có chút không nhẫn tâm trêu đùa anh: “Anh cười một cái, em liền tha thứ cho anh.”

UÚc Ý hình như không ngờ đến cô sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, trong mắt xẹt qua chút ngạc nhiên. Đường Mật nhìn anh, lại bổ sung: “Phải cười kiểu có lúm đồng tiền mới tính đó nha!”

Úc Ý im lặng giây lát, bảo cô: “Em hôn anh một cái anh cười cho em xem.”

Đường Mật: “…”

Rõ ràng là anh đang cầu tha thứ mà! Sao còn dám yêu sách nữa!

Đường Mật giận dữ bất bình nhìn anh, nhưng lại dùng vẻ mặt sợ không chiếm được tiện nghi sáp lại gần anh cực nhanh, đụng nhẹ vào môi anh.

Úc Ý ngây người trong giây lát, sau đó khóe môi nhẹ nhàng cong lên như kéo tơ, giương lên một góc độ đẹp nhất.

Đôi lúm đồng tiền quen thuộc xuất hiện trên mặt Úc Ý, Đường Mật có cảm giác cảm động mê hoặc, cô nhanh như chớp lấy điện thoại ra, giơ trước mặt Úc Ý ấn nút chụp.

“Úc tổng mặt cười tươi như hoa, trăm năm khó gặp!” Đường Mật giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Úc Ý như dâng hiến bảo vật: “Chắc đem tấm hình này bán cho mấy tòa soạn báo chí phải kiếm được giá hời lắm đây.”

Úc Ý đáp: “Em định bán cho tòa soạn á?”

“Còn lâu.” Đường Mật bảo vệ điện thoại vào trong ngực: “Đợi lát em đi tìm một tiệm in ấn, in nó ra xong dán lên tường phòng ngủ, tàng trữ độc quyền hahaha.”

Khóe miệng Úc Ý lại không tự giác cong lên: “Nếu em thích, anh có thể thường xuyên cười với em.”

Đường Mật nghe thế ôm lấy chỗ ngực mình: “Vậy em phải luyện tập cho trái tim này nhiều hơn mới được.”

Úc Ý cụp mắt cười nhẹ, không nói gì thêm.

Đường Mật lấy điện thoại về, suy nghĩ một lúc lại lắp ba lắp bắp mở miệng: “À, đúng rồi, bạn cùng phòng em cũng làm trong tòa soạn báo đấy, nó vẫn luôn muốn được phỏng vấn độc quyền anh một lần.”

Đầu mày Úc Ý khẽ động, nghiêng đầu nhìn cô bảo: “Là bạn cùng phòng tên Phó Tân đó?”

“Vâng.” Đường Mật thấy hơi ngại ngùng, cô và anh mới bên nhau mà đã đưa ra yêu cầu kiểu này với anh, nhưng Phó Tân cũng nhờ cô lâu lắm rồi, kéo dài mãi cô cũng thấy ngượng. “Cái đó… Em biết anh không thích nhận phỏng vấn, em cũng chỉ giúp nó hỏi xem thế nào thôi, nếu anh không đồng ý thì không cần miễn cưỡng đâu.”

Úc Ý nghĩ ngợi, nói: “Có thể tiếp nhận một cuộc phỏng vấn ngắn, về thời gian anh sẽ bảo La Hạo sắp xếp.”

“Thật ạ?” Đường Mật thấy vui ngoài dự kiến, Phó Tân mà biết được chắc sướng phát điên mất.

“Ừ, sắp xếp thời gian xong anh bảo La Hạo liên hệ với em, anh cũng muốn gặp bạn cùng phòng của em xem sao.”

Đường Mật hấp háy mắt nhìn anh: “Gặp bạn em làm gì?”

“Cô ấy là bạn cùng phòng với em, đương nhiên anh phải tìm hiểu xem cô ấy là người như thế nào chứ.”

Đường Mật ngây ra, sau đó cười ha ha: “Anh còn sợ nó đem em đi bán á? Nếu bán thì bán từ lâu rồi, bọn em biết nhau mười mấy năm rồi cơ.”

Úc Ý đáp: “Vậy anh càng nên làm quen cô ấy, đúng không nào?”

Đường Mật cười hai tiếng: “Anh nói đúng tức là đúng, nhưng nó là fan cuồng của anh, hôm nào anh gặp nó nhớ mang theo bình xịt phòng sói đấy.”

Lúc này Phó Tân trong tòa soạn báo đang hắt xì hơi một cái rõ vang.

Đường Tâm Mật Ý | Bản Lật Tử | Viio dịch & đăng tại phuongviio.wordpress.com

Viện phúc lợi Cầu Vồng đã có hơn năm mươi năm lịch sử ở thành phố A, hơn mười năm trở lại đây phòng ốc xây đi sửa lại mấy lần, trang thiết bị cũng được hiện đại hóa hơn dưới sự ủng hộ của các ban ngành tổ chức.

Giữa viện phúc lợi là một thảm cỏ lớn, bên trên có khá nhiều thiết bị giải trí, Đường Mật với Úc Ý vừa đi tới, các bạn nhỏ đã vây lại gần.

Lần gần nhất Đường Mật đến viện phúc lợi đã là chuyện trước khi đi Pháp, lâu như vậy chưa quay lại, các bé trong viện phúc lợi hình như lại thay một đợt, phần lớn là những gương mặt mới, một số bạn cô biết đều không thấy nữa, nghe viện trưởng bảo là đã được nhận nuôi.

Bác viện trưởng cũ tuổi tác đã cao, hiện tại đang nghỉ ngơi dưỡng lão ở nhà, viện trưởng đương nhiệm là con gái bác. Đường Mật giới thiệu với Úc Ý về viện trưởng xong, lại quay đầu nói với chị: “Đây là Úc Ý, hôm nay đến đây cùng em dạy các bạn nhỏ làm bánh ạ.”

Viện trưởng nhìn Úc Ý đánh giá, sau đó cười bảo: “Đại danh của Úc tiên sinh tôi đã sớm nghe qua, nhà hàng nào của anh cũng đều rất được đó.”

Úc Ý đáp theo phép lịch sự: “Cảm ơn.”

Viện trưởng cười, cũng không hỏi quan hệ của Đường Mật với anh mà đưa thẳng bọn họ tới phòng hoạt động: “Trong phòng đã bố trí ổn thỏa rồi, các em nghe nói hôm nay có thợ bánh đến dạy các em làm bánh quy đều hưng phấn không chịu được.”

Trong viện phúc lợi các bạn nhỏ tuổi nào cũng có, các em đã tập trung đầy đủ trong phòng hoạt động, đang nhìn Úc Ý và Đường Mật với ánh mắt hưng trí bừng bừng.

Viện trưởng giới thiệu cho các em: “Đây là anh và chị sẽ dạy các con làm bánh hôm nay, mọi người chào mừng nào.”

Các bạn nhỏ vỗ tay nhiệt liệt, một bé gái giơ tay hỏi: “Anh ơi, anh là bạn trai của chị ạ?”

Úc Ý theo thói quen không phản ứng gì, Đường Mật cười hì hì bảo: “Phải rồi, anh ấy là bạn trai chị đó, em có ngưỡng mộ chị có bạn trai đẹp trai như này không?”

Bé gái chưa nói gì, một bé trai bên cạnh đã gào lên trước: “Chị Đường Mật, rõ ràng chị đã bảo đợi em lớn xong gả cho em cơ mà!”

“Cún ngoan em đừng nói bừa nha, chị đồng ý em lúc nào cơ?”

Bé trai giận đùng đùng đáp: “Em đã nói chỉ có bà xã tương lai của em mới được gọi em là Cún Ngoan mà!”

Đường Mật: “…”

Úc Ý hơi cúi đầu nhìn hướng anh bạn nhỏ, bé trai vừa ngửa đầu lên, đụng phải ánh mắt của anh.

Hai giây sau, cún ngoan ‘oa’ một tiếng bật khóc luôn.

Trẻ con khóc có thể lan truyền, viện trưởng sợ một khi đã bùng nổ sẽ khó mà dàn xếp được bèn vội vàng lên an ủi nhóc. Cún ngoan vừa lau nước mắt, vừa mếu máo nhìn Đường Mật: “Chị Đường Mật, chị đừng gả cho anh kia, ảnh dữ thế nhất định sẽ bạo lực gia đình đó.”

Đường Mật: “…”

Cô đang nghĩ giờ trẻ con hiểu nhiều chuyện thật đấy.

Viện trưởng bên cạnh khẽ cười, lau sạch nước mũi cho Cún ngoan: “Anh trai có làm gì đâu, sao con lại bảo anh ấy dữ?”

Cún ngoan nói năng hùng hồn: “Em nhìn trong mắt anh ấy thấy có sát khí!”

Viện trưởng: “…”

Đường Mật: “…”

Cô có vẻ như hiểu ra lí do vì sao Cún ngoan lâu như vậy mà chưa được ai nhận nuôi rồi.

Nhân viên công tác tới phát tạp dề cho mọi người, Đường Mật nhìn Úc Ý mặc tạp dề, bỗng nhiên bật cười.

Úc Ý ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”

Đường Mật cười lắc lắc đầu: “Anh còn nhớ lúc trước Úc Tâm đưa em đi Lạc Điểm làm bánh không? Lúc đó em còn nghĩ, nếu anh mặc tạp dề vào trông sẽ như thế nào? Bây giờ xem ra cũng đẹp trai phết đấy!’

Úc Ý cong cong khóe miệng không nói gì, chỉ đi đến đằng sau Đường Mật, giúp cô thắt dây tạp dề.

Rõ ràng không có tiếp xúc cơ thể, nhưng tai Đường Mật vẫn đỏ bừng lên.

Đợi mọi người đều mặc xong, Đường Mật liền bày hết đồ đã chuẩn bị ra: “Hôm nay chị sẽ dạy các em làm bánh quy theo hình, chị đã chuẩn bị rất nhiều khuôn hình đáng yêu rồi nè!” Đường Mật ở nhà đã làm sẵn bột nhào cần dùng, phát cho các bạn nhỏ: “Mọi người cán mỏng bột ra xong dùng khuôn ấn lên trên để ra những chiếc bánh hình dễ thương nha, chị làm mẫu cho các em xem nhé.”

Đường Mật vừa cán dẹt bột nhào, vừa giảng giải cho mọi người nghe những điều cần chú ý, giảng đến đoạn hưng trí còn bắt đầu hát lên: “Làm theo tay trái chị, tay phải chị, một động tác chậm…”

……

Trong phòng hoạt động yên tĩnh một cách quỷ dị, may mà Đường Mật cuối cùng cũng cán xong lớp bột: “Xong rồi, các em làm theo các bước chị vừa làm là được, chú ý đừng ấn phải ngón tay của mình nhé.”

Các bạn nhỏ đều bắt tay vào làm, Đường Mật và Úc Ý ở bên phụ trách trợ giúp các em nhào cán bột, đợi mọi người đều nén mỏng bột thành hình chữ nhật liền đến bước mà các bạn nhỏ yêu thích nhất: ấn khuôn.

Bánh quy đủ loại hình dáng được đưa vào lò nướng, Đường Mật lấy giấy nến đã được cắt sẵn thành hình chữ nhật dạy các em gấp túi hình nón: “Những chiếc túi này gấp xong có thể dùng để đựng đường bột icing, loại đường này giống những chiếc bút màu, dùng để vẽ lên những chiếc bánh mà các em vừa làm những hình trang trí các loại.”

Các bạn nhỏ đều ồ lên đầy mong đợi, sau khi Đường Mật cho đường vào túi giấy, mọi người dùng nó bóp ra những hình trang trí các loại.

Ngôi sao, cây thông nô en, quần áo dễ thương, bông hoa các màu,…

Đường Mật làm một chiếc bánh quy trái tim đỏ, tặng cho Úc Ý ở bên cạnh: “Cái này cho anh.”

Úc Ý nhận lấy bánh trên tay cô, nhìn một lúc rồi hỏi: “Đây là trái tim em hả?”

Đường Mật chớp chớp mắt: “Phải rồi, anh phải bảo quản cẩn thận nha.”

Úc Ý nhẹ cong khóe môi, Úc Ý đưa chiếc bánh quy hình người tí hon mình vừa làm tặng cho cô.

Đường Mật nghiên cứu một lát bảo: “Đây là anh hả?”

“Ừ.”

“Vậy em sẽ bảo quản thật tốt, yên tâm đi.” Đường Mật nói xong, há miệng ăn tọt chiếc bánh hình người. “Ồ, mùi vị không tệ nha.”

Con ngươi đen sẫm của Úc Ý nhìn cô, Đường Mật nói không rụt rè: “Ăn vào sẽ không sợ bị người khác cướp mất nữa.”

Úc Ý im lặng giây lát, cũng ăn luôn trái tim của Đường Mật.

Khi rời khỏi viện phúc lợi, Úc Ý đưa danh thiếp cho viện trưởng: “Nếu có việc gì cần có thể liên hệ tôi bất kỳ lúc nào.”

Viện trưởng nhận danh thiếp của anh, cười bảo: “Tôi thay mặt các bé cảm ơn lòng hảo tâm của Úc tiên sinh.”

Úc Ý không nói gì, kéo Đường Mật đi, đằng sau còn văng vẳng tiếng gào cật lực của Cún ngoan.

Trong nhà họ Bạch, hai anh em Bạch trộm chút nhàn trong trăm công nghìn việc, ngồi trong vườn hoa uống trà chiều.

Bạch Sách múc chút mứt quả quết lên bánh mỳ nhỏ, một ngụm ăn hết: “Ồ! Mứt dâu này em mua đâu đấy? Vị ngon thật.”

Bạch Tiêu đáp: “Là Đường Mật làm, lần trước tặng em một chai, à, là dùng dâu tây nhà chúng ta làm đấy.”

Bạch Sách nhìn Bạch Tiêu ngồi dưới đất, chậm rãi nuốt miếng bánh mỳ trong miệng xuống: “Hôm nay Úc Ý không tới công ty, anh nghe La Hạo nói, hắn với Đường Mật đi viện phúc lợi.”

Ánh mắt Bạch Tiêu khẽ động, không mặn không nhạt đáp một tiếng: “Ừm.”

Bạch Sách suy nghĩ, bỏ chiếc thìa trong tay xuống: “Úc Ý lúc trước từng nhắc với anh, hắn với Đường Mật đã ở bên nhau.”

Bạch Tiêu hơi ngây ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Ở bên nhau tức là làm người yêu bên nhau ấy hả?”

“Ừ.” Bạch Sách gật gật đầu, “Anh nghĩ hắn nói chuyện này với anh là muồn thông qua anh cho em biết.”

Bạch Tiêu không nói gì, Bạch Sách trầm ngâm giây lát bảo: “Tiêu Tiêu, anh biết em có tình cảm với Úc Ý, nhưng anh với Úc Ý quen nhau bao nhiêu năm rồi, hắn là một đối tác hợp tác rất tuyệt, anh không hi vọng bởi vì chuyện này…”

“Yên tâm đi anh, em tự biết chừng mực.” Bạch Tiêu ngắt lời anh trai: “Em cũng cho rằng anh ấy là đối tác tốt, thực ra anh ấy tìm được được người mình thích, em cũng thay anh ấy thấy vui. Mặc dù người đó không phải em, nhưng em kiểu gì rồi cũng gặp được người thích mình.”

Bạch Sách bật cười: “Em có thể nghĩ thông được như thế đương nhiên tốt rồi, nhưng nếu em muốn dạy dỗ hắn anh cũng không ngại lần sau chơi hắn một khoản, anh nghĩ thằng nhóc ấy không dám nói gì đâu.”

Bạch Tiêu cười theo: “Người nhà họ Bạch chúng ta có nhỏ nhen như vậy đâu.”

Bạch Sách chớp chớp mắt với cô: “Cái này thì chưa chắc rồi, em cũng biết ông bà già nhà mình đã sớm đánh mắt với ông bà già nhà họ Úc rồi, chỉ đợi uống rượu mừng của em với Úc Ý thôi đấy.”

Bạch Tiêu hơi nhíu mày, đây đúng thực là một vấn đề: “Vậy phải làm sao?”

Bạch Sách nháy nháy mắt: “Chuyện thế này đương nhiên phải để Úc Ý xử lý rồi, em không cần lo hộ thằng nhóc ấy đâu.”

Hết chương 38
Bình Luận (0)
Comment