Đường Tâm Mật Ý

Chương 44

Lời của Bạch Tiêu khiến Đường Mật ngây người tại chỗ, một phần kinh ngạc bởi việc làm của chị, một phần bất ngờ bởi chị lại nói cho mình một cách thẳng thắn như thế.

Cô nhìn chị im lặng một lát, hỏi thăm dò: “Không phải chị thích Úc Ý sao?”

Bạch Tiêu cười một tiếng, nhún nhún vai đáp: “Chỉ mỗi chị thích anh ấy có tác dụng gì đâu, chị không muốn lấy một người đàn ông không yêu mình.”

Ánh mắt Đường Mật khẽ động, lời này của Bạch Tiêu dù nói không sai, nhưng thực sự biết nghĩ thoáng như chị chẳng được mấy người. Cô trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Chị chưa từng nghĩ chuyện tình cảm có thể bồi đắp nên ạ?”

“Thời gian chị gặp Úc Ý không ngắn đâu, nếu có thể bồi thì đã sớm bồi rồi.” Trong nụ cười Bạch Tiêu mang theo chút tự giễu: “Với cả chắc em hiểu rõ hơn chị, tình huống của Úc Ý có chút đặc thù.”

Đường Mật lại cả kinh, lx nào Bạch Tiêu cũng biết chuyện Úc Ý đa nhân cách?

Bạch Tiêu bảo: “Mặc dù chị không rõ cụ thể là do nguyên nhân gì, nhưng việc Úc Ý đi khám bác sĩ tâm lý suốt chị vẫn biết biết.” Lặng im một thoáng, chị nói tiếp: “Với bất cứ thứ gì Úc Ý cũng đều rất lạnh nhạt, như kiểu hoàn toàn không có tình cảm, chị đoán chắc có liên quan đến việc đó.”

Chị vừa nói vừa nhìn hướng Đường Mật: “Cho dù là người bình thường, một đời người cũng chưa chắc đã gặp được người mình hết lòng yêu thương, huống gì là Úc Ý. Trước đây chị cứ nghĩ, thế giới này rốt cuộc có chuyện gì có thể gợi nổi sự hứng thú của anh ấy không? May mắn thay, anh ấy gặp được em, anh ấy cũng có thể biết yêu hận sân si như người bình thường, thế nên chị sẽ không đi phá hoại niềm hạnh phúc không dễ gì có được này.”

Đường Mật nghe xong lời của chị, im lặng một lúc lâu mới nói gượng gạo: “Chị nói thế này em thấy áp lực lớn quá.”

Bạch Tiêu cười phì ra: “Nhưng em đừng mừng vui sớm quá nhen, dù chị không có gì nhưng bố mẹ chị chắn chắn sẽ rất bất mãn với Úc Ý.”

Đường Mật hơi lo lắng: “Thế phải làm sao ạ? Liệu có ảnh hưởng đến hợp tác giữa nhà chị với Úc thị không?”

Bạch Tiêu chớp chớp mắt: “Hàng nhập bên Úc thị do anh trai chị phụ trách, dạo này chắc anh ấy sẽ tăng giá đấy.”

Hai hàng lông mày của Đường Mật nhíu chặt lại một chỗ, Bạch Tiêu bị vẻ khổ não của cô chọc cười: “Đùa em thôi, chuyện làm ăn là làm ăn, anh chị tự biết chừng mực. Với lại gần đây Úc thị mới công bố kế hoạch Thánh địa bánh ngọt, rất nhiều nhà cung cấp muốn hợp tác với họ, anh chị sẽ không bỏ qua miếng thịt béo này đâu.”

Mặc dù Úc Ý vừa bị so sánh với miếng thịt, nhưng Đường Mật rốt cuộc cũng yên tâm không ít. Bạch Tiêu cắt sô cô la thành miếng đẩy tới trước mặt cô, cười với cô bảo: “Chúng ta có thể bắt đầu làm sô cô la được rồi chứ?”

“Được, được ạ.” Đường Mật có chút quẫn bách, đem sô cô la trong bát làm nóng cách thủy, đợi mềm ra xong thử nhiệt độ: “Chúng ta bắt đầu học từ ‘phương pháp điều chỉnh nhiệt đá hoa cương"(*) nhé.”

Bạch Tiêu đứng một bên nhìn cô cẩn thận chỉnh nhiệt, thấy cô chỉ quết chút sô cô la lên lưng bàn tay liền xác định được nhiệt độ của sô cô la bèn hỏi: “Không cần dùng nhiệt kế à?”

“Người làm quen rồi dùng lưng bàn tay là cảm nhận được, 28 độ C, nhiệt độ này ổn rồi đấy.”

Bạch Tiêu nhướn mày gật gật đầuu, cùng có gì học nấy, bắt đầu chỉnh nhiệt sô cô la.

(*)Phương pháp Điều chỉnh nhiệt độ sô cô la (gọi là tempering method):

(Nguồn: trong hình)

Chỉnh nhiệt bằng đá granite/đá hoa cương là một trong 4 phương pháp phổ biến nhất. Ngoài ra còn có các phương pháp như: dùng nước lạnh, dùng hạt cacao, dùng lò vi sóng,…

“Khuôn hình gấu trúc này của chị đáng yêu ghê, dùng làm khuôn sô cô la được đấy, chỗ sô cô la thừa lại có thể dùng làm sô cô la nhân mứt quả.” Đường Mật trộn đều chỗ sô cô la đã được thêm mứt quả vào, cho vào túi bắt kem: “Bóp thành hình viên, làm lạnh xong dùng tay thoát khuôn là thành truffle(*) rồi!”

(*) Truffle: kẹo mềm làm bằng hỗn hợp sô cô la

Bạch Tiêu nói: “Nhiệt độ của tay liệu có làm sô cô la chảy ra không?”

“Có ạ, thế nên phải lấy nước đá ngâm tay cho giảm nhiệt đã.”

Bạch Tiêu: “…”

Thợ làm bánh ngọt cũng đến là tự ngược!

Hai người bận rộn hơn hai tiếng đồng hồ, sau cùng làm ra ba loại sô cô la. Bạch Tiêu nếm thử một cái, vị khá ngon, còn Đường Mật đóng gói hết chỗ sô cô la mình làm cho vào hộp mang đi.

Úc Ý biết hôm nay đến phiên cô nghỉ, sớm đã hẹn trước thời gian ăn bữa trưa.

Đường Mật vẫn được tài xế nhà Bạch Tiêu đưa đến đó, lúc tới nơi, Úc Ý đang đứng bên ngoài đợi cô. Tài xế nhà Bạch Tiêu quen Úc Ý, lịch sự chào hỏi anh đôi câu mới quay đầu xe chạy.

Úc Ý nhìn chú đó lái xe đi xong hỏi Đường Mật: “Em đi nhà Bạch Tiêu làm bánh à?”

“Vâng ạ, chị ấy không ghét bỏ em nha!”Đường Mật nhảy lên bậc thang, mỉm cười khoác tay Úc Ý: “Chị ấy còn nói với em tuyệt đối sẽ không lấy anh, thế nên anh cần phải dập tắt cái suy nghĩ ấy ấy đi!”

Úc Ý cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ một tiếng kéo cô vào nhà hàng.

Đường Mật ngồi xuống theo anh, gọi món xong nhìn anh hỏi: “Sao anh lại chạy ra ngoài đợi em?”

Úc Ý đáp: “Có thể gặp em sớm hơn, không được à?”

Lòng hư vinh của Đường Mật đạt được sự thỏa mãn cực đại, cười tự sướng hai phát, lấy sô cô la đóng trong hộp ra: “Mấy thứ này sáng nay em làm ở nhà Bạch Tiêu, tặng cho anh.”

Úc Ý mở hộp ra ngó, bên trong xếp ba loại sô cô la, một loại hình gấu trúc, một loại truffle, một loại là gậy sô cô la.

“Đây là quà thất tịch hả?”

“Ừm.” Đường Mật gật gật đầu.

Úc Ý cầm lên một miếng truffle cắn, bột cacao hơi đắng được làm mềm xong không ngờ lại thẩm thấu chút vị ngọt: “Em cho mứt quả vị dâu tây?”

Đường Mật bật ngón tay cái trước mặt anh: “Đầu lưỡi của Úc tổng quả nhiên lợi hại, có thấy ngạc nhiên vui mừng không?”

Úc Ý ăn hết miếng truffle, hơi nhoẻn miệng: “Có nhớ lúc em đến phỏng vấn cũng mang 3 loại sô cô la nhân rượu vị khác nhau tới không?”

“Vâng.”

“Lúc đó anh cho rằng, ăn bất kì vị nào trên trái đất này cũng chẳng đáng để ngạc nhiên vui mừng gì cả, nhưng hiện tại anh rất hiếu kỳ, không biết hai vị còn lại là vị gì nữa.”

Đường Mật mở to mắt, nhìn anh tiếc hận: “Cũng là vị ở trái đất mà thôi, chắc không đáp ứng được anh đâu.”

Úc Ý bật cười, cầm gậy sô cô la lên cắn miếng, vang lên tiếng vỡ giòn nhỏ: “Sữa bò vani, còn cho thêm chút hạnh nhân được nướng qua.” Anh nói xong lại cầm miếng sô cô la hình gấu trúc lên nhìn: “Miếng này đáng yêu quá, anh hơi không nỡ ăn.”

Đường Mật bị biểu cảm ngây thơ nghiêm túc khó xử của anh chọc cười: “Một tổng tài bá đạo như anh mà moe thế có được không hả?”

Úc Ý đáp: “Bá đạo tổng tài là không ăn sô cô la đáng yêu như này đâu.”

“… Thế em ăn vậy.” Đường Mật lấy khối sô cô la trên tay anh, bỏ tọt vào miệng ăn mất tiêu chú gấu trúc: “Sô cô la trắng và sô cô la đen, ở giữa còn có cả nho khô cắt nhỏ nữa.”

Nhân viên phục vụ đúng lúc này tới đưa món lên, Úc Ý không ăn sô cô la nữa, đậy nắp hộp lại cất đi: “Vị mứt quả trong truffle ngon lắm, cũng là do em tự làm à?”

Đường Mật tự hào đáp: “Đúng ạ, lúc trước Bạch Tiêu tặng em cân dâu tây, em làm hai bình nước dâu tặng chị ấy một bình, bình của em chỉ còn có nửa thôi.”

Úc Ý gật gật đầu không nói gì, Đường Mật cầm dao nĩa lên liếc anh, hỏi: “Anh cũng muốn à? Thế phần còn lại ở nhà em cho anh hết nhé? Anh đừng có chê, bây giờ ai được ăn dâu tây đều là nhà giàu hết!”

uy cười bảo: “Anh vốn dĩ chính là nhà giàu.”

… Được rồi.

Đường Mật bĩu bĩu môi.

Úc Ý cắt một miếng thịt bò cho vào miệng, nhìn cô hỏi: “Thực ra anh còn một chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì ạ?” Đường Mật vô thức thấy bắt đầu hồi hộp, Úc Ý mà nói nghiêm túc với cô như thế này, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

“Hôm thất tịch có một buổi tụ hội, bố mẹ anh còn cả mấy chú bác đều tới, anh chuẩn bị chính thức giới thiệu em với bọn họ.”

Dao nĩa trên tay Đường Mật suýt thì rơi béng xuống bàn ăn.

Úc Ý thấy mặt cô thoắt trắng bệch, hơi nhíu nhíu mày: “Đừng sợ, nếu em không muốn đi anh có thể tìm cơ hội khác giới thiệu mọi người sau.”

Đường Mật tỉnh táo lại: “Cũng không phải là sợ… được rồi, thực ra em khá sợ.”

Mắt cô long lanh nước nhìn Úc Ý.

Khóe miệng Úc Ý chứa nét cười, vô cùng muốn giơ tay xoa xoa đầu cô: “Chẳng có gì đáng sợ cả, bọn họ đều là người bình thường, chẳng có ba đầu sáu tay, với cả anh cũng sẽ để em đi cạnh anh suốt quá trình.”

Đường Mật nghĩ, con dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp bố mẹ chồng, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, nên cô ngẩng cao đầu bảo: “Đi thì đi! Đã đến lúc em dựng lên một khoảng trời cho bản thân mình!”

Hết chương 44
Bình Luận (0)
Comment