Cả buổi tối đầu óc Đường Mật đều bị hai chữ “Sweatheart” nhấn chìm, trằn trọc mãi đến gần sáng mới dần dần ngủ được. Ban đêm ngủ không ngon dẫn đến hậu quả trực tiếp là hôm sau ngủ nướng không muốn dậy, lúc đó Đường Mật mới tự thấy mừng vì 10 giờ mình mới phải đi làm.
Sau khi cô chậm chạp đánh răng rửa mặt xong, vừa ăn sáng vừa cầm điện thoại lên mở đến số điện thoại lạ tối qua.
Theo như suy đoán của cô, đây hẳn là số cá nhân của Úc tổng, thế nhưng cô lại chẳng cần tốn chút mảy may công sức nào, liền có được số điện thoại cá nhân của ông chủ lớn?
Đường Mật nửa mừng nửa lo uống một ngụm sữa bò, trong lòng nghĩ liệu có phải Úc tổng có hai nhân cách thật không? Rốt cuộc có nên gọi lại lần nữa xác nhận không?
Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội, vẫn không địch nổi sự hiếu kì trong lòng, bấm điện thoại gọi đi.
Mỗi tiếng “tút tút” dường như đều đặc biệt dài, hô hấp của Đường Mật cũng theo đó lúc nhanh lúc chậm, sau năm tiếng, điện thoại cuối cùng đã có người nhận.
“Xin chào.”
Giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt, so với âm thanh mang đầy sự ấm áp của tối qua hoàn toàn khác biệt, Đường Mật vô thức ngây ra.
Đúng là Úc Ý, người mà cô quen biết đó, một Úc Ý không hề có bất kì cảm xúc nào đó.
Cô giương giương môi, lắp ba lắp bắp gọi: “Úc, Úc tổng?”
Úc Ý ngừng giây lát, hỏi: “Cô là Đường Mật?”
“Đúng, đúng vậy…”
“Sao cô lại có số điện thoại của tôi?”
Đường Mật nghẹn một hồi, bắt đầu nói dối: “Ờmm.. Lúc sáng dậy thấy có một cuộc gọi nhỡ nên tôi gọi lại xem, không ngờ là số của anh ha ha ha.”
Đầu kia điện thoại Úc Ý im lặng giây lát, đáp: “Chắc là La Hạo động đến điện thoại của tôi, đợi lát nữa tôi hỏi cậu ta xem.”
“Ờmm, được ạ..”
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Ồ..” Đường Mật đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng hỏi như không để ý: “Úc tổng, vô cùng mạo muội hỏi một câu, anh có nhớ chuyện đã làm tối qua không?”
Úc Ý không lập tức trả lời ngay, tựa hồ như đang suy nghĩ. Chút ngắt quãng ngắn ngủi làm Đường Mật bắt đầu căng thẳng lên, cô lo Úc Ý sẽ tức giận vì vấn đề này, hoặc có thể còn có những chuyện khác nữa.
“Về nhà đọc sách một lúc, sau đó đi ngủ luôn, có chuyện gì sao?”
Âm thanh của Úc Ý truyền qua ống nghe đến, vẫn giống trước giờ chưa từng có chút cảm xúc nào. Trong khoảnh khắc đó Đường Mật đột nhiên nghĩ, nếu có thể làm anh ta tức giận, có lẽ cũng không tệ lắm.
Cô mím đôi môi khô khan đáp: “Không có… rất xin lỗi anh….”
Anh ta không biết đến sự tồn tại của Úc Tâm? Nhưng chuyện của anh Úc Tâm hiển nhiên là hiểu rõ hoàn toàn.
Ở đầu kia Úc Ý nói tạm biệt, Đường Mật có thể tưởng tượng ra khuôn mặt vô cảm khi anh nói câu đó. Không hiểu sao trong tim cảm thấy rất trống vắng, cô mở miệng, ngay trước lúc anh cúp điện thoại, một câu nói cứ vậy mà thốt ra: “Úc tổng, anh có biết lúc cười lên mình có lúm đồng tiền không?”
Người bên đầu dây kia im bặt, trong lòng Đường Mật lại thoải mái hẳn.
Cô cong cong khóe môi, cười nói: “Tạm biệt, Úc tổng.”
Úc Ý cầm điện thoại đã bị cúp máy trầm lặng một lúc lâu mới bỏ nó xuống sô pha. La Hạo bước vào phòng khách, nói với anh: “Úc tổng, bác sĩ Trương đến rồi.”
Úc Ý gật gật đầu với anh, thấy bác sĩ Trương bước ra từ sau lưng La Hạo. Trên người anh ta khoác bộ vest tiêu chuẩn ba lớp, giống hệt các thân sĩ London Anh quốc. Anh ta bước đến ngồi xuống ghế sô pha đối diện Úc Ý, nở nụ cười mê người với anh: “Hôm nay không phải thời gian hẹn trước của chúng ta, chen ngang là phải thu thêm phí ngoài đó.”
La Hạo đứng bên rất muốn nhổ vào anh ta, nhưng vẫn biết điều lui ra ngoài.
Úc Ý nhìn anh ta, nói nhạt: “Tối qua hắn lại xuất hiện rồi.”
Bác sĩ Trương thêm hứng thú nhướn nhướn lông mày: “Hắn đã làm những chuyện gì?”
“Hắn đi tìm một nhân viên trong nhà hàng của tôi.”
“Ồ?” Bác sĩ Trương lại càng hứng thú hơn, “Tôi đoán người nhân viên đó hẳn là một cô gái.”
Úc Ý nhìn chằm chằm anh ta không nói, bác sĩ Trương khoát khoát tay bảo: “OK, cậu biết đấy, hắn ta luôn chỉ xuất hiện khi cậu muốn có thứ gì đó.”
Úc Ý đáp: “Thế nên tôi tuyển dụng cô ấy.”
Bác sĩ Trương ngây ra một lát, cười ngất: “Tôi nghĩ cậu hiểu được tôi nói không phải ý này.”
Úc Ý cân nhắc trong khoảnh khắc: “Tôi chẳng có ý gì đặc biệt với cô ta.”
“Ồ, đừng võ đoán vậy.” Trong đôi mắt mê hoặc lòng người của bác sĩ Trương đầy ý cười: “Có khi chỉ là anh ta nhận ra sớm hơn cậu mà thôi.”
Úc Ý không nói gì, bác sĩ Trương tiếp tục: “Cậu thì có ý đặc biệt với cái gì được chứ? Cậu luôn cho rằng bản thân hoàn toàn không hứng thú với thứ gì, nhưng hắn lại xuất hiện hết lần này đến lần khác.”
Úc Ý tiếp tục giữ im lặng, anh lạnh nhạt với chuyện tình cảm, có lẽ là do bẩm sinh đã vậy. Không phải anh không thể hiểu được cảm tình, nhân viên trong công ty lúc nghỉ ngơi cười nói vui vẻ, thư kí của anh Tang Lan, khi thất tình cũng từng cuộn mình một góc âm thầm khóc, anh thấy cô khóc đến sưng đỏ cả mắt, ngay đến La Hạo, mỗi lần được ăn đồ ngọt cũng sẽ lộ ra biểu cảm hạnh phúc…
Anh có thể lí giải tình cảm của bọn họ, chỉ là không thể trải nghiệm mà thôi.
“Cậu có cô đơn không?” Bác sĩ Trương đột nhiên hỏi, “Đây không phải lần đầu tiên tôi hỏi cậu chuyện này, vậy đáp án của cậu thì sao? Vẫn như cũ ư?”
Cả cô đơn, cũng không cách nào cảm nhận được.
Úc Ý chẳng thấy như vậy có gì không tốt, mặc dù anh không thể trải nhiệm được cảm giác vui vẻ, nhưng đồng thời anh cũng không thấy được cô đơn, mà tính cách bẩm sinh này, lại luôn giúp anh có được những quyết sách chính xác nhất.
“Cậu có biết tại sao con người thấy cô đơn không?” Bác sĩ Trương cười với anh: “Bởi vì người họ mong nhớ không ở bên cạnh.”
Trong phòng khách tĩnh lặng một hồi, vẫn là bác sĩ Trương phá vỡ sự trầm mặc: “Hắn không giống với cậu, hắn có thể cảm nhận được cô đơn. Liệu tôi có thể suy đoán rằng, hắn chỉ là muốn gặp người mà mình mong nhớ thôi?”
Úc Ý lần đầu tiên có loại kích động muốn nhíu mày, mong nhớ? Tại sao phải mong nhớ? Hắn chỉ đi ăn có miếng bánh kem, bảo rằng hắn mong nhớ bánh kem may ra còn có lí.
“Wow.” Bác sĩ Trương đột nhiên phát ra tiếng cảm thán, “Cậu thật sự nên đi soi gương xem, biểu cảm lúc này của cậu vô cùng phong phú.”
Đầu mày Úc Ý quả thật đã nhíu lại, bác sĩ Trương cười hỏi: “Hắn đi tìm cô gái kia, sau đó thì sao?”
Úc Ý đáp: “Chỉ ăn một miếng bánh gatô.”
Bác sĩ Trương cười: “Tôi nghĩ bánh gatô cô ấy làm nhất định vô cùng ngon, hi vọng tôi cũng có cơ hội được thưởng thức.”
Úc Ý báo cho anh ta địa chỉ của Dream.
Bác sĩ Trương lại cười khẽ: “Úc Ý, không phải cậu không có cảm xúc, chẳng qua là cậu chưa gặp qua người hoặc thứ gì có thể tác động đến cảm xúc của cậu.” Anh ta nhìn anh, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như một hố băng, có thể dễ dàng khiến người ta chết chìm, “Nội tâm cậu thật ra vẫn luôn mong đợi người có thể tác động đến cảm xúc của cậu đó. Tôi nghĩ, cô ấy đã xuất hiện rồi.”
Úc Ý khẽ nhăn mày như có như không, bác sĩ Trương nhìn chút cảm xúc nho nhỏ đó của anh, hài lòng giương khóe môi: “Cậu biết không, tình yêu là phương thuốc tuyệt hảo trị khỏi đại đa số loại bệnh.”
Anh ta nói xong liền đứng dậy khỏi ghế sô pha, chỉnh lại góc áo của mình: “Thời gian cũng không sai biệt lắm, mời chuyển tiền vào tài khoản của tôi đúng thời hạn, tạm biệt nhé.”
Anh ta cười với Úc Ý, phóng khoáng bước đi.
Lần đầu tiên trong lịch sử Úc Ý cảm thấy buồn bực, thậm chí anh còn không đếm xỉa đến La Hạo đang định nói gì đó, trực tiếp về phòng mình.
Căn phòng của anh được bố trí đơn giản mà ấn tượng, không có bất kì bộ phận dư thừa nào. Anh bước đến bên giường, cầm lên mảnh giấy đặt trên gối đầu liếc nhìn
“Nhớ tính tiền làm thêm giờ cho Sweatheart.”
Đây là chữ của Úc Tâm.
Hắn đặt tên cho mình là Úc Tâm, vì hắn nói, hắn chính là trái tim của anh.
Cảm giác buồn bực lại lần nữa kéo đến, Úc Ý vo tròn mảnh giấy trên tay, ném vào thùng rác bên cạnh. Một lúc sau, anh lại nhặt mảnh giấy đó lên, vuốt phẳng.
Anh nghĩ anh cần đi tắm nước nóng.
Khi dòng nước ấm còn đang bốc khói xối vào da thịt, anh mới cảm thấy tinh thần khẽ buông lỏng.
Bởi từ nhỏ đã lạnh nhạt trong tình cảm, cơ hồ anh chưa từng biểu hiện ra ý nguyện của bản thân ở bất cứ chuyện gì. Tất cả những chuyện anh làm, đều do bố mẹ nghĩ “Úc Ý chắc sẽ làm được”, còn những thứ bố mẹ cho rằng “Úc Ý chẳng thể thích nổi”, anh cũng tự nhiên cho đó là điều bản thân mình không thích.
Dù sao anh cũng chẳng có thứ tâm tình “thích” hay “không thích”.
Mãi đến năm 12 tuổi, sau khi sự kiện đó xảy ra, Úc Tâm liền xuất hiện.
Mặc dù giống như bác sĩ Trương nói, hắn chỉ xuất hiện lúc anh muốn có được thứ gì đó, nhưng thực ra càng nhiều hơn là, khi bản thân anh không nhận ra suy nghĩ của mình, Úc Tâm liền đã đi thực hiện nó.
Bởi hắn là “tim” của mình, nên so với anh hắn càng nhạy bén hơn?
Úc Ý thấy cách nói này có chút buồn cười.
Buồn cười? Bây giờ anh vậy mà lại có thể trải nghiệm cảm xúc gọi là buồn cười sao?
Dòng nước ấm nóng chảy từ đỉnh đầu xuống dưới, Úc Ý hơi hơi ngửa cổ, vuốt tóc mái trước trán ra phía sau.
Bên tai đột nhiên vọng lại tiếng của Đường Mật, động tác của anh ngừng trong giây lát.
“Anh có biết lúc cười lên mình có lúm đồng tiền không?”
Anh nghiêng đầu qua, nhìn bản thân qua tấm gương. Dòng nước bốc hơi làm mặt gương phủ một lớp sương mỏng, anh dùng tay tùy ý lau qua, thử kéo khóe miệng mình lên.
Vừa bắt đầu động, anh liền lùi lại dựa trên gạch men lạnh buốt đằng sau.
Anh đang làm gì thế này?
Nặng nề thở dài một tiếng, anh tắt vòi sen, cầm khăn tắm bước ra ngoài.
Trên bàn đặt một bản sơ yếu lí lịch của Đường Mật, thứ này cũng là do Úc Tâm đem về. Một tay Úc Ý lau tóc, một tay cầm lí lịch lên xem.
Kinh nghiệm của Đường Mật rất bình thường, thành tích cũng không được coi là nổi trội nhất, đại khái là tốt nghiệp xong từng đi Pháp học làm bánh.
Không thể không nói, đây là một quyết định chuẩn xác, vì cô rất có thiên phú ở phương diện này.
Bản sơ yếu lí lịch này Úc Ý đã xem rất nhiều lần, anh không biết mình còn muốn tìm ra điều gì bên trên nó nữa.
Anh bỏ tờ a4 đó xuống, bước vào phòng trang phục bắt đầu thay quần áo.
La Hạo vẫn chờ anh ở phòng khách, lúc này thấy anh xuống lầu, bèn đứng dậy từ sô pha.
“Đến công ty.”
Úc Ý giao phó như trước giờ vẫn vậy, La Hạo dạ một tiếng, đi theo sau anh ra ngoài: “Chuyện này đã bị Đường Mật phát hiện, có cần đi tìm cô ấy nói chuyện không ạ?”
Úc Ý lặng im chốc lát, kéo cửa xe ngồi vào buồng lái: “Không cần.”
Hết chương 6