Dương Thanh Ký

Chương 101

Tổng đàn của Cực Âm Môn đặt ở đỉnh núi cao nhất củ một dãy núi gồm hơn ba mươi ngọn núi lớn, dãy núi này có tên là Quang Minh Sơn. Ngọn núi đặt tổng đàn này gọi là Âm Sơn. Trên đỉnh núi với tầng tầng lớp lớp phong ấn chính là nơi ở của hai vị trưởng lão Ngưng Nguyên Kỳ. Lui xuống phía dưới là nơi ở của chưởng môn cùng với các đệ tử. Cực Âm Môn chia ra làm ba nhánh tu luyện đó chính là Luyện Hồn thuật. Luyện Thi Thuật và cuối cùng là Luyện Khí Thuật.

Luyện Hồn Thuật của cực âm môn chính là sử dụng hồn phách của yêu thú cấp cao luyện hóa để làm hộ vệ, luyện hóa được càng nhiều bản thân lạo càng mạnh mẽ. Luyện Thi Thuật chính là dùng cương thi. Hoặc xác của kẻ thù hoặc bất cứ một cái thi thể nào đủ điều kiện để luyện thành một đội quân xác sống đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Cuối cùng chính là nhánh hiện nay đang mạnh nhất chính là Luyênn Khí Thuật. Nhánh này công pháp chủ tu chính là thu lấy hồn phách vào trong pháp bảo pháp khí để hộ thân. Có rất nhiều loại pháp bảo như vậy phải kể đến, hồn phiên, hồn kiếm, hồn nhận... trong tay vị Đường chủ của Luyện Khí Đường chính là một bảo vật có tên là Hắc Sắc Ma Giới Kỳ tương truyền trong đó có chứa mười triệu hồn phách. Độ mạnh yếu của pháp bảo này thế nào. Không cần nói cũng đã quá rõ ràng. Hôm này ở dưới chân núi Âm Sơn trên một bình địa rộng hàng ngàn trượng có khoảng hơn năm chục cái lôi đài đứng bên cạnh những chiếc lôi đài này là vô số người cả nam cả nữ. Ai ai cũng nắm chặt tay vẻ mặt hưng phấn vô cùng. Ở một góc khuất của lôi đài số mười chín. Dương Thanh đang đứng đó tay cầm một chiếc thẻ ngọc có khắc số 19 chính là số hiệu của chiếc lôi đài này. Những trận tỉ thí ở đây cứ thế mà diễn ra cho đến khi chỉ còn lại mười người mạnh nhất. Hắn có một niềm tin rằng. Chỉ cần không có Kết Đan kỳ giả dạng lẻn vào. Với tu vi của hắn chắc chắn lọt được vào mười người mạnh nhất. Hiện tại hắn mặc hỏa lân bào vào bên trong người không đội mũ trùm đầu và đeo khăn che mặt nữa, lộ ra khuôn mặt thật được che giấu bao năm của hắn. Hai mắt dù sáng long lanh nhưng vẫn có nét tang thương của người đã sống nhiều trăm tuổi. Hắn khống chế tu vi hiện ra của mình là Luyện Khí Kỳ tầng 9 rồi âm thầm đưa mắt đánh giá những người tham gia lôi đài này. Đứng quanh nơi này có khoảng hơn ba mươi người nam có nữ có. Tất cả đều là luyện khí thậm chí còn chưa có ai đạt đến tầng mười đỉnh phong. Xem ra lần này hắn có thể dễ dàng trà trộn vào đây. Mưu đồ đại sự. Lần này mưu đồ vật của một môn phái lớn, lại có cao thủ Ngưng Nguyên kì tọa trận chẳng khác nào đôngn thổ trên đầu thái tuế. Mặc dù nguy hiểm nhưng hắn vẫn phải làm. Luyện hồn phân thân thuật này nhất định phải luyện. Nếu không với tư chất tầm thường của hắn không biết phải tu đến kiếp nào mới có thể phi thân tiên giới. Đoàn tụ với Thanh Hương. Đang lâm vào trầm từ thì bỗng nhiên có một giọng nói vọng vào tai hắn:

- Đạo huynh chắc hẳn lần đầu đến Cực Âm môn báo danh.

Dương Thanh ngờ vực nhìn hắn rồi hỏi.:

- Đạo huynh là..?

Tên kia vội vàng nỉm cười:

- Thất lễ, thất lễ. Tại hạ là Đoan Mộc Hùng. Cũng là lần đầu tiên tới đây. Thấy đạo huynh cũng là người mới giống ta cho nên mới đường đột gặp mặt mong đạo huynh đừng trách.

Dương Thanh nhìn qua tên Đoan Mộc Hùng này. Vừa lướt qua hắn tiên thức khổng lồ của hắn đã nhận thấy hình như tên này che dấu thực lực. Nhưng hắn không nói gì mà vẫn điềm nhiên đáp lễ:

- Ta là Dương Thanh. Đoan Mộc huynh xin hữu lễ.

- Ha ha. Dương huynh không cần khách khí. Chúng ta vừa gặp mà như đã quen từ lâu. Chẳng hay trước kia. Huynh tu hành ở nơi nào. Tiểu đệ đây chính là tán tu ở Thiết Cước trại cách đây không xa lắm.

Đoan Mộc Hùng tươi cười. Dương Thanh thấy hắn hỏi vậy thì cũng hàm hồ trả lời:

- Ta vốn là tán tu ngoại lai trên đường đi ngang qua đây. Gặp dịp này cũng muốn thử sức một chút. Thắng thì tốt mà thua thì cũng vui vẻ rời đi.

- Thì ra là vậy. Thì ra là vậy.

Kế đến hai người phô diễn ra một loạt câu hỏi thăm dò nhau. Mặt cười giả lả. Anh một câu tôi một câu như thể thân quen nhau đã mấy trăm năm rồi. Nói một lát nữa Đoan Mộc Hùng thấy không thu được gì thì vội cáo từ nói là muốn đi về phía lôi đài của hắn. Hai người sau khi trao đổi truyền tin phù thì chia tay. Đi được một đoạn một gã luyện khí khác bỗng tiến lại gần Đoan Mộc Hùng hỏi nhỏ:

- Thiếu chủ. Sao ngài lại hạ mình kết giao với một tên thấp hèn làm gì.

Lúc này vẻ mặt khả ái của Đoan Mộc Hùng đã hoàn toàn biến mất. Hắn cười lạnh:

- Cái gì mà thấp hèn. Hắn có tu vi tương đương với ta đấy.

Tên kía úy lên một tiếng kinh ngạc:

- Cái gì. Chẳng lẽ thiên Long môn đã đánh hơi được điều gì.

Đoan Mộc Hùng lắc đầu:

- không phải. Ta xem hắn không giống tên thiếu chủ của Thiên Long môn. Có lẽ là một thế lực khác.

Tên kia lại hỏi:

- vậy chúng ta nên làm thế nào đây.

- Mặc kệ hắn có mưu đồ gì. Chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng ta. Chúng ta cũng không động vào hắn. Còn nếu hắn cũng mưu đồ như chúng ta. Hắc hắc. Chẳng phải là đi tìm chết hay sao.

Ngừng một lát. Đoan Mộc Hùng lại nói tiếp:

- Nhiệm vụ cha ta giao lần này chỉ được thành công. Nếu không sợ rằng chỗ đứng của ta so với các huynh đệ đồng bào sẽ không hề vững chắc.

- Vâng. Thiếu chủ.

Tên kia cung kính trả lời rồi ẩn vào đám đông lặng lẽ biến mất.

Trong lúc hai tên đang thì thầm với nhau. Thì Dương Thanh cũng âm thầm đánh giá Đoan Mộc Hùng. Mặc dù không chắc lắm. Nhưng hắn tin rằng gã đó không thể là luyện khí. Có thể tu vi bằng hắn hoặc hơn. Gã bỗng nhiên đến gặp hắn tất có chuyện không hay. Nhưng hắn cũng không sợ tốt nhất gã Đoan Mộc Hùng này tránh xa hắn một chút. Nếu không.

- Ai cản ta tìm lại Thanh Hương ta sẽ giết kẻ đó.
Bình Luận (0)
Comment