Suốt ba ngày cho đến khi đi làm nhiệm vụ tìm Thanh minh quả. Dương Thanh chỉ ngồi trên giường của mình hấp thu linh khí. Nghiền ngầm những biến đổi của cơ thể ở cảnh giới Trúc Cơ Trung kỳ. Hắn dự định dùng ba ngày này để tiến tới đưa bản thân vào trạng thái đỉnh phong. Đồng thời nghiên cứu một số loại biến hóa của Âm Dương Giới.
Giờ đây lơ lửng trước mắt hắn chính là chiếc nhẫn Âm dương giới mà hắn lấy được trên tay bức tượng tại Hoàng Dương Môn năm xưa. Nó đang quay tròn và không ngớt tỏa ra ánh sáng xanh dìu dịu. Hắn ngồi đó nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. Nhớ lại lần đầu tiên vô tình mở được không gian bên trong chiếc nhẫn. Lần đó pháp lực của hắn đã bị chiếc nhẫn hút gần như cạn kiệt, suýt nữa đã lên đường gặp tổ tiên, lần trước khi hắn thoát khỏi Tổng đàn của Ngũ Hành Tông hắn đã luyện hóa chiếc nhẫn này hoàn toàn. Giờ đây hắn đã có thể dùng thần niệm lấy đồ ra khỏi đó một cách thuần thục, tuy nhiên hắn vẫn chưa hiểu rõ cách để mở ra không gian thần bí có hồ nước kia. Hẳn là không phải cách dốc hết pháp lực cho nó hút như lần trước, nếu là cách đó, thì bao nhiêu pháp lực cũng là không đủ. Hắn đưa mắt nhìn âm dương giới một hồi. Rồi vung tay liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết. Ba luồng hắn tuyến lao ra vờn quanh chiếc nhẫn. Đợi khi âm dương giới hâp thu gần hết đám hắc tuyến thì hắn lập tức đảo ngược dòng linh khí. Ba luồng hắc tuyến kia lập tức chuyển thành dương khí cuồn cuộn đi vào âm dương giới, một khe hở lớn mở ra, mơ hồ xuất hiện một hồ nước cùng quả núi quen thuộc lần trước. Thấy cảnh đó hắn cười lên ha hả. Cuối cùng thì hắn đã hiểu được nguyên lý sử dụng âm dương giới này. Mặc dù còn xa mới đạt đến cảnh giới chân chính làm chủ được nó. Nhưng dưới gầm trời này. Hắn tự tin ngoài hắn ra không ai mở được chiếc nhẫn này. Hắn đứng dậy bước xuống khỏi chiếc giường đang ngồi. Xỏ âm dương giới vào tay rồi trong nháy mắt, hắn biến mất. Tựa hồ ngay lúc đó hắn xuất hiện ở một vùng đất mơn mởn cỏ xanh có một hồ nước nhỏ và một ngọn núi. Nơi này chính là bí địa của âm dương giới. Hắn xếp bằng ngồi xuống. Tuy rằng linh khí không nhiều nhưng rất tinh thuần. Sự tinh thuần này hắn ngờ rằng đến từ hồ nước. Nhưng hắn không có hứng thú tìm hiểu. Làm sao để trở thành đệ tử của Hàn Trưởng lão mới là điều hắn quan tâm. Yên lặng hắn nhăm mắt chìm vào khổ tu trong bí địa.
Ba ngày sau hắn mở choàng đôi mắt. Từ mặt hắn toát ra một luồng uy áp dọa người nhưng rất nhanh đã bị hắn ẩn dấu đi. Cảnh giới của hắn đã được củng cố thêm một bước nữa. Chỉ cần có cơ duyênh hắn tin rằng mình sẽ đạt đến đỉnh phong của Trúc Cơ Trung kì. Kiểm tra lại vật phẩm một lần, hắn thoát ra khỏi bí địa. Lấy lại dáng vẻ của một tên luyện khí tầng chín. Nhanh chóng moi từ hông ra một thanh phí kiếm cấp thấp một cách thảm hải bước chân lên rồi đi đến nơi tụ hội của nhiệm vụ lần này.
Từ xa hắn thấy có một đám đông lố nhố khoảng mười ba mười bốn người và không ngừng từ bốn phương tám hướng kéo tới thêm, kẻ cưỡi pháp khí. Kẻ phi hành đến, có những kẻ gia thân sung túc còn đứng trên pháp bảo sơ cấp bay tới tốc độ rất nhanh. Pháp khí bình thường không thể so sánh được. Hắn từ từ hạ xuống nhập vào đám người. Có kẻ nhận ra hắn nhanh chóng tiến đến chào hỏi, nhưng phần lớn là hắn chưa gặp qua bao giờ. Hắn cũng lười quan tâm, tìm một chỗ vắng yên lặng ngồi xuống. Có một điều là là không hề nhìn thấy tên Đoan Mộc Hùng kia đâu. Cơ hội nhường này mà một kẻ mạo danh luyện khí lại không tham gia. Hắn thấy có hơi lạ. Từ khi vào cực âm môn cũng như hắn tên Đoan Mộc Hùng kia rất ít khi lộ diện. Hắn đồ rằng tên này cũng đang điều tra tình hình cực âm môn như mình. Chỉ có điều không biết mục đích hắn nhắm tới là gì. Dương Thanh đã tự nhủ. Chỉ cần hắn không cản trở việc lấy tinh nguyên thạch của mình thì hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Ngồi nơi đó khoảng nửa canh giờ. Vị Vương sư thúc lần trước mới chậm rãi bay tới. Sau khi phát cho mỗi tên đệ tử ở đây một lọ hồi thể đơn lão cao giọng nói:
- Các ngươi nghe cho kỹ đây. Nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm, không phải tầm thường, tên nào pháp lực không đủ thì bây giờ suy nghĩ lại còn kịp.
Lão đợi một lát không thấy ai trả lời. Liền nói tiếp:
- Thôi được. Các ngươi đều đã có quyết định. Ta cũng không có ý kiến gì. Nhiệm vụ nguy hiểm nhưng tất nhiên phần thưởng cũng lớn dọa người. Hàn trưởng lão đã nói rồi. Trừ người lấy được nhiều thanh minh quả nhất được Hàn trưởng lão thu làm đệ tử. Những người khác mỗi một thanh minh quả sẽ được trả 100 linh thạch. Hơn nữa nếu hái được linh dược trân quý trưởng lão cũng không bạc đãi.
Vương sư thúc vừa dứt lời. Bên dưới tiếng xì xào nổi lên ngày một rõ hơn. Đùa sao 100 linh thạch một quả thanh minh. Đây tuyệt đối là một số lượng dọa người phải biết rằng thu nhập của một tên luyện khí nhiều lắm một năm sơn môn cũng cấp cho hơn ba mươi viên linh thạch. Còn lại là do làm nhiệm vụ hoặc buôn bán mà có. Cùng lắm cũng chỉ có hơn năm mươi linh thạch mà thôi. Vậy mà bây giờ chỉ cần hái một quả thanh minh này đã có một trăm viên linh thạch. Điều tốt như vậy ai mà không đỏ mắt.
Dương Thanh trong lòng âm thầm cười lạnh. Đối với hắn 100 linh thạch chỉ bằng một cái móng tay trong gia tài đồ sộ của hắn. Chỉ cần tuy tiện moi ra một viên trung phẩm trong kho báu của hắn là đã có 100 linh thạch. Tuy trong lòng hắn không coi số linh thạch vào đâu nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thèm đỏ mắt. Chỉ hận không thể bay ngay tới nơi có thanh minh quả.
Trên đài vị vương sư thúc kia thấy vậy thì cao giọng nói tiếp:
- các ngươi chớ vội mừng. Thanh minh quả này không dễ hái như vậy. Bách Quỷ Cốc không phải chỉ có hư danh. Các ngươi ngàn vạn lần phải cận trọng. Sau đây không còn hỏi gì nữa. Các ngươi mau chóng lên đường tới bồng lai sơn. Gia nhập đám tu sĩ tầm bảo trong cốc. Hãy nhớ dù có làm gì không được phép làm mất mặt cực âm môn chúng ta.
Lão vừa dứt lời. Đám đệ tử vội vã ôm quyền:
- Chúng đệ tử xin tuân lệnh sư thúc.
Vương Chí Hải gật gù rồi phất tay:
- Các người đi đi. Từ giờ đến rằm tháng sau còn hai mươi ngày. Ta hy vọng sẽ có người được Hàn trưởng lão thu làm đệ tử.
-