Dương Thanh Ký

Chương 128

Dị tượng trên nền trời càng ngày càng kinh thiên động địa. trong phút chốc toàn bộ linh khí xung quanh khuôn viên đại trận điên cuồng tụ tập về phía mật thật nơi Dương Thanh bế quan. Đám người Mã Đức Hoa tâm tình vô cùng kích động, rút cuộc thiếu chủ đã sắp Kết Đan. Nhưng tâm tình của họ chưa kích động được bao lâu thì dị tượng thiên địa chợt biến mất, biến mất một cách hoàn toàn triệt để. Mã Đức Hoa ngơ ngác hỏi Tử Nguyệt:

-Chuyện này… đã xảy ra chuyện gì vậy.

Giọng Tử Nguyệt mang theo một chút nuối tiếc,

-Kết đan thất bại, tuy nhiên hắn quả không phải tầm thường trong thời gian ngắn khi Kết thành Kim đan thất bại đã đưa số linh khí hấp thu được mạnh mẽ giữ tại Đan Điền tạo thành cảnh giới Giả Đan, sau này hắn muốn kết đan chỉ cần một chút cố gắng.

Tử Nguyệt vừa dứt lời thì một đạo cầu vông từ trong thạch thất bay ra. Ánh mắt hắn quét đến đâu một cảm giác uy áp mạnh mẽ phát ra đến đó. Ngay đến cả Tử Nguyệt trong một sát na cũng cảm thấy bị áp chế. Dương Thanh lặng im một lát cảm ngộ thay đổi trong thân thể của mình. Âm Dương Sinh Tử Quyết đã mở rộng Đan Điền cũng như kinh mạch của hắn gấp nhiều lần, vì vậy lần Kết Đan này, hắn hấp thu không đủ linh khí để ngưng tụ được Kim Đan, đành phải mạnh mẽ áp chế thành cảnh giới Giả Đan, tiếp cận gần như vô hạn với Kết Đan, tuy nhiên vẫn là kém Kết Đan chính thức một trời một vực.

Nói thì là như vậy, nhưng Hắn tự biết rõ cơ thể của hắn hơn ai hết. Đan Điền của hắn lớn hơn tu sĩ đồng cấp không biết bao nhiêu lần, kể cả kinh mạch cũng lớn hơn người khác vài lần, thế cho nên, tuy linh khí trong kinh mạch của hắn vận hành chỉ là cảnh giới dưới Kim Đan, nhưng thực tế tốc độ lưu chuyển và khả năng áp súc chân khí của hắn tương đương với một tu sĩ Kết Đan trung kỳ gần đến đỉnh phong, điều này đem đến cho hắn lợi ích vô cùng lớn lao.

Chẳng hạn giờ đây hắn hoàn toàn có thể diệt sát một tu sỹ Kết Đan trung kỳ trở xuống, hoặc chí ít nếu gặp phải tu sĩ có pháp bảo quá nghịch thiên hắn cũng có thể trốn chạy. Mã Đức Hoa thấy hắn trầm ngâm không nói lại hiểu nhầm là hắn tiếc hận vì kết đan thất bại nên vội vã tiến lên an ủi:

-Thiếu gia không cần phiền lòng. Kết Đan đâu dễ dàng như vậy. Huống hồ hiện nay thiếu gia đã là Giả Đan cảnh giới, chẳng mấy chốc sẽ tiến vào hàng ngũ tu sĩ Kết Đan chính thức.

Hắn nghe Mã Đức Hoa nói thì chỉ cười mà không trả lời. hắn đã cảm ngộ toàn bộ ký ức của một Ngưng Nguyên, lại trong những ký ức đó thu được rất nhiều công pháp truyền thừa, khôi lỗi, trận pháp, luyện đan không gì là không có, lại có cảm ngộ hàng ngàn năm của lão, nếu hắn vẫn còn tiếc nuối việc Kết Đan thì đúng là lòng tham không có đáy, hắn hiểu rất rõ, làm người là phải biết hài lòng với bản thân mình, có như vậy đạo tâm mới không bất ổn, nếu không sẽ ảnh hưởng tới căn cơ sau này. Đối với con đường tu luyện của mình hắn vô cùng cẩn thận. hắn lẩm nhẩm nhu nói cho chính mình nghe:

-Chẳng qua chỉ là Kết Đan thất bại mà thôi, không có gì đáng tiếc. Dương mỗ đâu phải trẻ lên ba, chút đả kích này vẫn chịu được.

-Tiếp theo ngươi có dự định gì không

Tử Nguyệt lại hỏi hắn

-Dự định thì có vài cái, bất quá chúng ta phải đến một nơi trước đã……

.. Trong luc trùng kích cảnh giới Kết Đan, quyển sách ngọc năm xưa hắn lấy được ở nơi này đột nhiên từ trong Âm Dương Giới của hắn rung động mãnh liệt một tia bạch quang từ trong đó thoát ra xâm nhập vào tiên thức của hắn, từ tia phân thần này, hắn biết được một việc kinh ngạc vô cùng, kinh ngạc đến nỗi, chính hắn cũng phải mất hổi lâu mới tiêu hóa được. lúc tia thần thức kia dung nhập vào não hải của hắn, thì hắn mơ hồ nhìn thấy một người, hắn nhận ra đó chính là vị thái tử của ma giới Triệu Phong kia. Thân ảnh Triệu Phong nhìn hắn rồi bất chợt mở miệng. kể từ khi ngươi lấy được Sinh Tử Quyết cho đến giờ đã rất nhiều năm. Vậy mà mới chỉ tới cảnh giới Giả Đan, mặc dù thế đã là rất nhanh nhưng so ra tư chất nhà ngươi vô cùng ngu độn. nếu là ta đã sớm tiến tới NGưng Nguyên không biết từ khi nào. Nhưng thôi, bản thái tử thấy ngươi tuy tư chất ngu độn, nhưng trọng tình trọng nghĩa giống bản tọa năm xưa, cũng miễn cưỡng có thể hợp tác cùng ngươi.

-Hợp tác, thỉnh tiền bối thái tử xem lại, vãn bối tu vi quá yếu còn không dám nhận lời.

Triệu Phong trợn mắt quát lớn:

-Ta bảo được là được rồi, mọi chuyện khác ngươi không cần lo.

Nghĩ đoạn Triệu Phong lại dùng một giọng khinh thường nói với Dương Thanh:

-Kể ra tư chất ngươi quả là ngu độn vô cùng, có quyển sách ngọc trong tay lâu như vậy cũng không biết dùng tiên thức để mà xem xét, nếu năm đó, thằng ngu nhà ngươi dùng tiên thức sớm một chút, thì lão tử đâu cần phải đợi tới bây giờ, phải nhờ vào linh lực lúc kết đan cảu ngươi để hiện thân.

Lão vừa nói đến đây thì lại chột dạ. Dương Thanh trợn mắt nhìn lão khiến lão vô cùng bối rối, sau này lão bất đắc dĩ nói với hắn:

-Hừ, đúng, ngươi Kết Đan thất bại chính là do ta mượn chút linh khí của người để trọng tổ nguyên thần. người cũng đừng có nhìn ta như thế.

Hắn không nói gì mà vẫn tiếp tục nhìn lão, khiến lão phải quát lên với hắn:

-Tên tiểu bối khốn kiếp, là ai đã cho người tá túc nơi này, ai đã cho ngươi Âm Ma Giáp, Âm Dương Giới, Âm Giới Kiếm, Lại còn có Âm Phủ Ma Châm. Ta mới mượn một chút linh khí àm người đã rộn cả lên, thật là quân vong ân phụ nghĩa..

Lão càng nói càng hăng, nước bọt văng tung tóe. Rồi lão bắt đầu kể lể, năm xưa anh tuấn ra sao bất phàm thế nào…. Dương Thanh lườu nhác phất tay ngắt lời lão:

-Chẳng phải tiền bối vẫn phải chết sao,

Nghe hắn nói vậy lão cụt hứng im lặng luôn, như thể việc đó là một cái gai trong lòng lão. Hắn lại hỏi tiếp:

-Vậy tiền bối hiện thân không biết có điều gì cần nói:

-Hừ nếu không phải lâm vào đường cùng há ta lại cùng một tên TRúc Cơ ngu ngốc như người thương lượng. mau đưa ta đến hậu sơn, nơi đó có phong ấn thân thể của ta, với đạo tàn hồn này, ta sẽ sống lại một lần nữa, tiến vào không gian trong Âm Dương Giới dần dần khôi phục. nhóc con, có bản thái tử ở đây, ta sẽ giúp người không chỉ NGưng Nguyên mà còn có thể Hóa Anh, Luyện Thần,

Dương Thanh hừ một tiếng bất mãn:

-Không biết ta có đợi được đến lúc tiền bối khôi phục hay không nữa. tuy nhiên đại ân của người Vãn bối không quên chỉ là….

Hắn nói đến đây thì ngừng lại. Triệu Phong sốt ruột quát lớn:

-Có lời mau nói, đại trượng phu sao lại úp úp mở mở.

Dương thanh ôm quyền nói với Triệu Phong:

-Mong tiền bối giải trừ huyết chú

-Một lời đã định.

Chính vì có cuộc nói chuyện này, nên giờ đây. Cả 6 người bọn hắn đang đứng ở hậu sơn, vừa đi hắn vưaf kể lại mọi chuyện cho Tử Nguyệt và đám người Mã Đức Hoa. Khiến bọn họ cả nửa ngày vẫn k hết ngạc nhiên vì cơ duyên mà hắn nhận được, quen biết một vị tiền bối Luyện Thần Sơ Kỳ là một cơ duyện thế nào dùng đầu ngón chân nghĩ là có thể biết được, mặc dù giờ đây chỉ còn lại Nguyên thân hư nhược thế nhưng uy áp của Triệu Phong cũng không phải chuyện đùa, có hắn làm chỗ dựa Dương Thanh nhất định sẽ len như mặt trời ban trưa, chỉ cần hắn lợi dụng đúng cách.

trong một góc khuất của khe núi có một bức tượng đã bị thời gian làm cho nham nhở, rêu mốc phủ kín từ chân lên đến đầu bức tượng, trên thân mình nó là vô số bí văn kỳ dị tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng nhạt, nếu không dùng tiên thức tìm tòi thì không thể thấy nó giữa đống hoang tàn đổ nát này. Đến được nơi đây, trong tiên thức của hắn vang lên giọng của Triệu Phong ;

-Kia chính là ma thân của ta,. Chỉ cần dung nhập vào đó, ta sẽ có lại sinh mạng, tuy cảnh giới giảm một chút nhưng không hề gì.

Vừa dứt lời tia phân thần này đã từ trong não hải của hắn lao ra tiến nhập vào tượng đá.
Bình Luận (0)
Comment