Dương Thanh Ký

Chương 150

Đường chủ.??

Thực lòng Lương Bang Đoan chẳng ham hố gì cái chức đường chủ này. Với cảnh giới của lão. Lại có đan kinh trong tay đi bất kỳ môn phái nào cũng sẽ được trọng vọng. Thất huyền môn là môn phái nào lãi còn chưa từng nghe nói. Lão chắc mẩm chỉ là một tiểu môn tiểu hộ nào đó ở một nơi hẻo lánh. Nhưng lão lại nghĩ, không thể nào một môn phái hẻo lánh mà lại có Ngưng Nguyên kỳ cảnh giới được. Trên đại lục này Ngưng Nguyên đâu có bao nhiêu. Nhât là lại hùng mạnh như vậy. Thôi thôi thôi. Giờ sa cơ lỡ vận người ta lại có ơn cứu mạng.nếu còn không theo có khi mạng sống cũng chẳng còn giữ được. Nghĩ thông suốt lão liền quỳ xuống hướng Tử Nguyệt vái lạy:

- Lương Ban Đoan tham kiến chưởng môn. Từ này xin trung thành cảnh cảnh.

Từ Nguyệt phất tay cất tiếng cười như chuông bạc rất có phong cách của một vị thái sơn bắc đẩu:

- miễn lễ. Lương Đường Chủ hãy đứng dạy.

Nàng nhìn dương Thanh với ánh mắt khiêu khích rõ ràng. Khiến hắn không biết nơi gì hơn cả. Hắn cũng chẳng thèm cải chính. Nàng thích làm chưởng môn thì cho nàng làm đi. Ha hả.

Hắn vội vã giả bộ cung kính:

- Khai bẩm chưởng môn. Giờ chúng ta đi đâu ạ.

Tử Nguyệt nguýt dài nhìn hắn rồi nói:

- chúng ta vào trấn.

....

Ba người nhắm chọn một hướng rồi gấp rút phi hành. Nửa canh giờ sau trong một quán trọ tồi tàn nhất ở phía đông trấn. Dương Thanh và Tử Nguyệt đang yên vị trong Âm Dương Giới. Trước mặt hắn là triệu Lãng và Triệu Tuệ.

Cả hai đang chịu cấm chế, hôn mê bất tỉnh nằm trên nền đất. Bên cạnh hai bọn chúng Triêu Phong đang xem xét bọn chúng một cách tỷ mỷ. Lão trầm ngâm giây lát rồi nói với hắn:

- Trên người tên Triệu Lãng này ta cảm nhận rõ khí tức của tộc ta. Nhưng kỳ lạ là hắn rõ là người nhân giới nhưng lại tu luyện bia pháp độc môn của Nguyệt Tộc. Chắc hẳn trong gia tộc của hắn có người Nguyệt tộc trú chân.

Dương Thanh nhìn tên Triệu Lãng này rồi nói:

- Triệu huynh. Huynh họ triệu tên này cũng họ triệu. Có hay không gã là hậu duệ của tộ huynh

- Vớ vẩn

Triệu Phong vung chân đá vào mạng sườn Triệu Lãng.

- Cái thứ phế vật này mà cũng đòi là hậu duệ của bản thái tử sao. Một sợi ma khí cũng còn không có. Hơn nữa ta chắc chắn từ tên này đến tổ tiên hắn đều là nhân tộc.

-.Vậy thì.. Tử Nguyệt giải cấm chế cho hắn. Chúng ta hỏi hắn vài câu xem sao.

Dương Thanh nói với Tử Nguyệt đồng thời. Móc từ hư không ra ba cái ghế

- Mời ngồi. Mời ngồi.

Triệu Phong trân trối nhìn ba cái ghế làm bằng gỗ xưât hiện trước mặt, không biết nên nói gì cho phải Âm Dương Giới của lão là vật trân quý nhường nào. Vậy mà hắn lại đi đựng mấy cái thứ tạp nham như giường tretre ghế gỗ. Bộ đồ uống trà. Thật là..

- Ngươi.. trả Âm Dương Giới cho ta.

- Ấy triệu huynh. Lúc đó huynh đã chết đúng không. Mà đã chết đó là vật vô chủ. Đúng không. Hơn nữa, Ta có công hồi sinh huynh. Phần lợi tức này làm sao có thể trả. Huynh đừng nóng. Ngồi xuống uống trà uống trà.

Hắn lại vẫy tay lần nữa moi ra một bộ đồ pha trà. Trước cái nhìn ngao ngán của Triệu Phong và Tử Nguyệt hắn bắt đầu sử dụng linh lực để đun nước rồi thì sấy tiên trà.

- Chưa thấy ai kỳ quái như ngươi.

Tử Nguyệt vừa chán nản lắc đầu vừa búng ngón tay. Một tia linh khí xuyên vào não hải Triệu Lãng phá vỡ cấm chế. Xong đâu đây này uyển chuyển đi đến chiếc ghế bên phải rồi ung dung ngồi xuống.

- Triệu tiền bối cũng ngồi đi. Đứng mãi cũng hơi bất tiện.

Triệu Phong cười ha ha.

- Được được. Không mấy khi được tên này phục vụ ta cũng nên hưởng thụ một chút.

Lão làm ra một phong thái của nhà giàu mới nổi oai vệ an tọa rồi đập mạnh tay vào ghế quát lớn:

- Lai phúc. Rót cho ta chén trà.

Từ cử chỉ cho đến lời nói đều toát ra vẻ ngang ngược. Khiến cho Tử Nguyệt không ngừng cười trộm. Nàng cũng học theo Triệu Phong cao giọng:

- Lai phúc. Bản tiểu thư cũng muốn uống.

Vừa lúc đó. Cấm chế trên người Triệu Lãng được giải cảnh đầu tiên hắn nhìn thấy lại khiến hắn gần như không tin vào mắt mình.

Tên Kết Đan kỳ khi này đánh mình thừa sống thiếu chết lại đang phải như người hầu kẻ hạ rót trà bưng nước cho cô nương Ngưng nguyên kỳ kia. Khi hắn nhìn đến lão già bên cạnh Tử Nguyệt khiến hắn suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài. Cảnh giới của lão già này còn cao hơn cả người áo đen thần bì trong tộc của hắn. Luyện thần, tuyệt đối là luyện thần cảnh giới. Hắn sợ đến mức hồn phi phách tán. Vội vã phủ phục vái lậy như tế sao. Mồ hôi không ngớt chảy ròng ròng trên trán.

- Hai vị tiền bối trên cao. Vừa rồi, vừa rồi là vãn bối mạo phạm. Xin... xin tha mạng. Tiền bối tha mạng.

- Ta có nói sẽ giết ngươi không hả

Triệu phong đưa tay cầm chén trà của Dương Thanh rồi lạnh nhạt trả lời. Nghe thấy vậy Triệu Lãng vội nở nụ cười cầu tài liên tục vái lậy.

- Vãn bối nguyện làm trâu ngựa phục vụ hai vị. Mong hai vị tha cho cái mạng này.

- Đủ rồi

Tử Nguyệt phất tay.

- Ta hỏi ngươi. Sao ngươi nhận ra Âm Phủ Ma Châm.

- Cái này.

Thấy hắn có vẻ không muốn nói. Tử Nguyệt nhướng mày quát lên. Cho dùc nàng tức giận vẻ đẹp của nàng còn hơn cả lúc bình thường. Khiến Dương Thanh ngơ ngẩnngẩn nhìn mãi không dứt.

- Còn không nói. Dương Thanh cho hắn nếm thử Ma Châm.

Nàng nói xong không thấy hắn phản ứng. Khi nàng quay lại thì nhận ra hắn đang nhìn nàng không chớp mắt. Đối diện với ánh mắt này không ngờ khiến nàng đỏ mặt.

- Dương Thanh

Lúc này hắn mới giật mình làm bộ sợ hãi.

- Vâng tiểu thư

Hắn há miệng thôi ra một hơi ba cây Âm Phủ Ma Châm chia làm ba đường thượng trung hạ lao đến phía Triệu Lãng. Ma châm còn chưa đến đã khiến cho khí lạnh rít gào. Ma khí quán chú theo khiến lông tóc Triệu Lãng dựng đứng gã sợ đến mức thét lên be be:

- Nói. Ta nói. Hai vị tiền bối tha mạng. Tha mạng a.

Dương Thanh thu hồi Âm Phủ Ma Châm rồi hỏi hắn.

- Nói đi sao nhận ra ma châm này.

- Ta nói. Ta nói ngay đây.

Theo như lời Triệu Lãng kể thì cách đây không lâu 1 trong các lão tổ Ngưng Nguyên kỳ của gia tộc hắn từ phương xa trở về mang theo thương tích đầy mình, vị lão tổ này kể với các trưởng lão trong tộc rằng. Bị cừu nhân truy sát, đồng thời vị lão tổ này vẽ hình cừu nhân kia cùng với pháp khi mà gã sử dụng giao cho đám đồ tử đồ tôn. Nếu sau này trên tu tiên giới chạm trán kẻ này thì lập tức bóp vỡ ngọc giản báo hiệu. Vừa khi nãy bị Dương Thanh truy đuổi quá sát khiến Triệu Lãng luống cuống không kịp bóp nát ngọc giản truyền tin. Khiến cho vị lão tổ kia vẫn chưa biết tin tức cừu nhân xuất hiện.

- Hai vị tiền bối. Cái gì cần nói vãn bối đã nói hết rồi. Tuyệt không dám có nửa câu giấu diếm. Hai vị tiền bối rộng lượng hải hà. Xin hãy tha mạng cho vãn bối.

Triệu Lãng này đã thực sự bị dọa sợ. Liên tục dập đầu xin tha. Gã còn đang định nói nữa thì một luồng sáng từ tay Triệu Phong đã bay vào đầu hắn. Trong phút chốc hắn ngây ra vì sợ hãi. Linh hồn hắn co rút vặn vẹo thống khổ. Sưu hồn thuật do Triệu Phong thi triển nhanh chóng lật giở trong ký ức của hắn. Có rất nhiều ký ức chính hắn còn không biết là mình có nó. Chưa đầy ba hơi thở, thất khiếu hắn đã rỉ máu, khi Triệu Phong thu hồi pháp thuật, hắn đã biến thành cái xác không hồn
Bình Luận (0)
Comment