Nhún nhường Thanh Dương Đạo Quán
Đám người nhanh chóng thu dọn chiến trường, hủy thi diệt tích, một bọn đang xem nào nhiệt từ đằng xa cũng kinh hãi không thôi. Sau ngày hôm nay Hải Sa hội cũng không còn nữa.
-Ta Thấy có lẽ sau này tốt nhất đừng trêu trọc người của Thất Huyền Môn
-Còn cần ngươi phải bảo sao, cố tránh xung đột là tốt nhất
Rất nhiều người bắt đầu quay ra bàn luận, một giọng khác lại vang lên:
-Hừ, ngược lại ta muốn chờ xem Thất Huyền Môn sẽ bàn giao với Thanh Dương Đạo Quán thế nào, dù gì Hải Sa hội hàng năm cống nạp không ít, nếu Thanh Dương Đạo Quán không sử lý tốt chuyện này chẳng phải sẽ rét lạnh nhân tâm. Sau này ai còn dám xuất lực.
Một kẻ khác phụ họa,
-Đúng vậy
Tử Nguyệt nghe thấy bọn người đó nói chuyện gì, nàng cũng không phải sợ hãi gì Thanh Dương Đạo Quán, cho dù bọn chúng đến đây nàng cũng có thể tự tin giết ra một đường, quây sang đám thiên cơ, nàng ra lệnh
- Đi đi, mau mang môn chủ về bản phái dưỡng bệnh, mọi chuyện ở đây có ta lo.
Thiên Cơ lên tiếng:
- Tuân lệnh Hộ pháp
Thiên Cơ cùng một đám đệ tử mang theo Dương Thanh rời đi, vừa đi hắn vừa nói với các đệ tử
- Chương môn quả thật kỳ tài tuyệt thế, pháp thuật tân kỳ, cư nhiên lại có thể vượt cấp đánh chết đối thủ, đời này chọn theo môn chủ có lẽ là quyết định sáng suốt nhất của chúng ta.
Tử Dương hít sau một hơi rồi nói:
- Đúng vậy sư huynh, theo chưởng môn như vậy, cơ nghiệp của lịch đại chưởng môn thất huyền môn mới không bị mai một, nhưng mà huynh có thấy không, ta cảm giác chưởng môn tu luyện hình như có cả ma công thì phải
Thiên Cơ trừng mắt:
-Ngươi sau này không cho phép nói như vậy. Không nghe Tử Hộ pháp nói hay sao, cái gì mà ma công, tất cả đều là do tu sĩ sử dụng, dù cho sử dụng không phải ma công mà làm việc ác thì khác gì ma công đâu hả?
Tử Dương vội nhăn mặt hối lỗi:
-Sư huynh bớt giận là đệ sai rồi.
Thiên Cơ nhìn mọi người rồi nói
-Có chưởng môn như vậy Thất Huyền Môn ta sau này có hy vọng rồi
Đám đệ tử cũng nhao nhao gật đầu. bất giác trong lòng đám người này. Long trung thành và sự kính phục Dương Thanh đều tăng thêm một phần
Trong lúc đám đệ tử của THất Huyền Môn còn đang hưng phấn với chiến thắng hào hùng này, thì ở Thanh Dương Đạo Quán đám cao tầng của môn phái đang ngồi thương nghị, trước mặt bọn họ là một cái bàn lễ vật lễ vật này đều do Dương Thanh bảo Lương Bang Đoan mang đến. trên cái bàn là 10 vạn linh thạch trung phẩm, một ngàn linh thạch thượng phẩm, hai khỏa nội đan yêu thú cấp bốn, một bình mười viên Cố Bản Bồi Nguyên Đan, đây là đan dược do luyện dược sư tứ phẩm luyện ra, vô cùng trân quý,và rất nhiều linh dược, linh thảo chất đầy như một tòa núi nhỏ,
Quán Chủ của Thanh Dương Đạo Quán Hạ Hầu Đôn ngồi trên chủ vị là một lão già râu tóc bạc phơ, toàn thân lão mặc thanh bào, trên vai trai thêu một đồ án thái dương, thoáng nhìn qua cũng có mấy phần tiên phong đạo cốt, Lão cất giọng:
-Thất Huyền Môn này rút cuộc là từ đâu chui ra, các vị có ý kiến gì về việc bọn họ muốn thay Hải Sa hội làm thế lực ngoại vi của chúng ta
Lão vừa hỏi xong thì một tên trưởng lão trẻ nhất trong bọn lên tiếng:-
-Quán chủ môn phái này ta có biết một chút
Hạ Hầu Đôn đáp:
-Dư trưởng lão mời nói cho mọi người cùng nghe:
Dư Hữ Long liền không nhanh không chậm mà nói:
-Quán chủ, Thất Huyền Môn này thật ra là một phái nhỏ ở trong trấn Phượng hoàng. Không biết vì lý do gì mà lại đến Cửu Khúc Huỳnh Hà này, ta còn nghe nói trong môn phái này có ẩn tàng cao thủ, chỉ là do đang dưỡng thương nên không muốn hiện thân
Không thể không nói rằng tên Dư Hữu Long này cũng là kẻ thạo tin, Triệu Phong ở trong môn phái kín kẽ như vậy mà hắn cũng thám thính ra được. chỉ tiếc là hắn không biết cảnh giới của lão nhân gia, nếu biết chắc hẳn hắn sẽ bỏ Thanh Dương Đạo Quán mà đầu nhập vào Thất Huyền Môn cũng không chừng
Hạ Hầu Đôn nghe Dư Hữu Long nói vậy thì cũng gật đầu:
-Chỉ là môn phái bất nhập lưu ở trấn Phượng Hoàng mà cũng dám cạnh tranh với hải sa hội, có vẻ như chúng quá tự phụ rồi, chúng tưởng mình là,,
Lời của lão chưa dứt thì bên ngoài có một tên đệ tử bẩm báo:
-Khải bẩm Quán chủ, có cấp báo
Hạ Hầu Đôn lên tiếng:
-Mau vào
Tên đệ tử này tay còn cầm theo một chiếc ngọc giản truyền tin, cung cung kính kính đưa cho Hạ Hầu Đôn. Lão vừa cầm lấy ngọc giản rót tiên thức của mình vào thì lập tức biến sắc.
Một vị trưởng lão ngồi gần Hạ Hầu Đôn nhất thấy vậy liền hỏi:
-Quán chủ, sao người lại..
Hạ Hầu Đôn phất tay tỏ ý không sao, nhất thời lão bị tin tức trong ngọc giản làm cho chấn động. lão khó nhọc nói:
- Các vị, thám báo của chúng ta báo về,toàn bộ Hải Sa Hội đã bị giết sạch chó gà không tha, đại bản doanh đã bị Thất Huyền Môn tiếp quản, tin tức còn nói, Chưởng môn của Thất Huyền Môn có thể khiêu chiến vượt cấp, Nguyễn Đăng thịnh không phải đối thủ.
Tin tức này vừa nói ra, các vị trưởng lão trong điện nhất thời thè lưỡi thật dài, khiêu chiến vượt cấp đây là khái niệm gì, những kẻ có thể vượt cấp giết chết đối thủ, xưa nay đều là thiên tài trong thiên tài, yêu nghieetj trong yêu nghiệt, không dễ đối phó.
Dư Hữu Long lại hỏi:-
-Lưu Trường Sinh, sao ta không nghe thấy tên của Lưu Trường Sinh đâu?
Hạ Hầu Đôn lắc đầu: Hắn cũng chết rồi bị một nữ nhân bên phe Thất Huyền Môn một cái chụp giết chết.
-Ặc
Đám trưởng lão của Thanh Dương Đạo Quán càng kinh hãi hơn nữa, Lưu Trường Sinh này, tuy chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ, nhưng hắn lại có một môn công pháp và một thân pháp lực khó đối phó vô cùng, ngay cả một số trưởng lão ngồi đây cũng chưa chắc đã có thể một chụp khống chế hắn, vậy mà lại có thể bị giết chỉ bằng một cái nhấc tay, bên kia tu vi của đối phương cũng nhất định không thấp, Thất Huyền Môn này có lẽ không dễ chọc.
Dư Hữu Long cũng nghĩ như vậy, tiêu diệt thất huyền môn này, lão tự tin có thể làm được, chỉ cần xuất động đệ tử đi là xong, nhưng lão lại không thể tự tin lưu lại được vị nữ nhân một tát giết Lưu Trường Sinh kia. Làm không tốt để người ta thoát, sau này người ta đến báo thù, làm sao mà ngày ngày phòng bị cho được, lão tự nhủ trong lòng, đối mặt với tốc độ thi pháp nhanh gấp ba lần người thường của Lưu Trường Sinh mà người ta chỉ hời hợt đã giết được hắn. bản thân lão cũng không làm nổi, Thất Huyền Môn này xem ra có ẩn tình.
Hạ Hầu Đôn hỏi:
- bản nhân phỏng đoán nữ nhất kia ít nhất cũng là cùng cảnh giới Ngưng Nguyên Trung Kỳ như ta, tu vi đến bậc này không biết đã sống mấy trăm năm, loại người này nếu thu thập không nổi, môn phái lại gánh thêm một mối lo trong bóng tối
Vị Trưởng lão ngồi bên cạnh Hạ Hầu Đôn khẽ nói:
-Quán chủ, theo lão phu thấy, có lẽ cứ chấp nhận để Thất Huyền Môn này thay chân Hải Sa hội tiếp quản vùng đó đi, gần đây tên Nguyễn Đăng Thịnh kia cũng đi lại khá gần Hắc Long Cốc Chủ,
Một số Trưởng lão cũng gật gù đồng ý, một vị khác lên tiếng:
-Mặc dù như vậy, nhưng bọn chúng dám ngang nhiên diệt đi một thế lực ngoại vi của chúng ta, nếu chúng ta không có hành động gì mà nói, các thế lực và gia tộc phụ cận sợ là nhân tâm rét lạnh, sau này ai còn dám tận lực
Hạ Hầu Đôn lại hỏi:
-Theo ý của Phong Thất Hàn ngươi thì nên làm thế nào:
Vị trưởng lão tên là Phong Thất Hàn này, liên điềm tĩnh nói:
-Quán chủ, theo lão phu, trước mắt bắt bọn chúng xuất ra đủ thành ý, tiếp theo cũng công bố ra bên ngoài, Nguyễn Đăng Thịnh phản theo thế lực khác, Thất Huyền Môn này vì có công giúp chúng ta thanh lý môn hộ, nên có thể thay thế Hải Sa hội, như vừa khiến các thế lực phụ theo ta không dám manh tâm, mà lòng người cũng không rét lạnh, làm phản tội chết là chuyện bình thường, huống chi Ngô Đức Thuần trưởng lão đã nói qua, Nguyễn Đăng Thịnh thực sự muốn nương nhờ Hắc Long Cốc cảu Ngụy Hải Thanh
Phong Thất Hàn vừa nói ra đám người trong điện đều gật gù khen phải, xem ra ngoài cách này, không còn cách nào khác.
Hạ hầu Đôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
-Người đâu, mau gọi đám người Thất Huyền Môn vào điện
Môt tên đệ tử dạ một tiếng rồi chạy đi, lát sau Lương Bang Đoan một thân bạch bào đi đến, ôm quyền thi lễ:
-Đường chủ Đan đường Lương Bang Đoan ra mắt Thanh Dương Quán Chủ cùng các vị Trưởng lão Thanh Dương Đạo Quán
Hạ hầu Đôn đáp:
-Lương đường chủ, không cần đa lễ
Lão nheo mày nhìn Lương Bang Đoan rồi nói tiếp:
-Trong đám lễ vật mà Thất Huyền Môn các ngươi cống nạp có hai khỏa cố bản bồi nguyên đan, phải chăng là do Lương Bang Đoan ngươi luyện chế
Mọi người trong điện hít một hơi khí lạnh:
- Trời ạ, Tứ Phẩm Luyện Dược sư
-Kẻ này tuyệt đối là hiếm gặp
Lương Bang Đoan đã lờ mờ đoán ra ý đồ của Hạ Hầu Đôn, lão không nhanh không chậm trả lời:
-Đúng vậy, Cố Bản Bồi Nguyên Đan này, cho chính ta luyện chế.
Đan dược này được ghì lại trong Thiên Huyền Đan đạo, dùng Thất Diêp mai Hoa làm chủ dược, ăn vào có tác dụng thoát thai hoán cốt, cố bản bồi nguyên, gia tăng cơ hội Kết Đan đến 3 thành, ai cũng biết kết đan chính là ngưỡng cửa lớn, bước qua đây mới chính thức được coi là tu sĩ cấp cap, cho dù là tán tu hay vào môn phái đều được trọng dùng, có hai viên đan này, tương lai Thanh Dương Đạo Quán, cầm như có thêm hai tu sĩ Kết Đan. Nhưng lão còn nhìn xa hơn thế, Hạ Hầu Đôn nói tiếp:
-Các ngươi muốn quy thuận Thanh Dương Đạo Quán, ta cho phép, thế nhưng phải cống nạp gấp ba Hải Sa hội, hơn nữa mỗi một năm phải giao ra năm viên Cố Bản Bồi Nguyên Đan, nếu không làm được thì ta cũng không giúp được các ngươi, dù sao ta cũng phải thay các ngươi an ủi các thế lực khác,
Đám Trưởng lão trong điện âm thầm cười trộm, Quán chủ ngài thật là công phu sư tử ngoạn, chỉ ngồi vuốt ra một lát mà đã thu về cho môn phái vài vạn linh thạch, lại còn gấp ba số linh thảo, hơn nữa xem như bốn viên đan dược kia cũng dị thường trân quý. Đạo Quán chúng ta sau này nhất định cao thủ như mây. Nhưng vì sao Quán Chủ không thu tên Tứ Phẩm Luyện Dược Sư về dưới trướng.
Hạ hầu Đôn nhận ra tâm sự của đám người kia, lão hết sức khinh thường. bảo sao các ngươi không thể làm môn chủ, tầm nhìn hạn hẹp hết chỗ nói. Một vị tứ phẩm luyện dược sư dù đặt ở đâu cũng là của hiến, hơn nữa ngươi ta đồng ý theo mình thì không nói làm gì, nếu cưỡng ép, chuyện này mà truyền ra ngoài, chắc chắn sau này không luyện dược sư nào luyện dược cho chúng ta nữa, chẳng phải lợi không bằng hại, mà cứ cho là cưỡng ép không lộ ra ngoài đi nữa, thì thế nào, lúc luyện đan người ta chỉ động chân động tay cho thêm một chút kịch độc vào, các ngươi biết hay sao. Đúng là hữu dũng vô mưu, tuy nhiên lão cũng hỏi:
-Lương đường chủ, ngươi có muốn gia nhập bản môn hay không, với tu vi luyện dược kia của ngươi, Bản môn sẽ tận lực bồi dưỡng.
Lương Bang Đoan không hề biến sắc, lão ôm quyền nói:
-Đa tạ thịnh tình của quán chủ, nhưng chưởng môn Thất Huyền Môn có ơn với ta, ta đã thề cả đời chỉ đi theo Thất Huyền Môn, Tấm lòng của Quán chủ lão phu xin tâm lính.
Hạ Hầu Đôn thở dài, xem ra không ngoài dự liệu, chắc hẳn ở Thất Huyền Môn có gì đó bí ẩn, lão này mới không buông bỏ, cường giả bậc nào đang ẩn núp ở đó cho Lương Bang Đoan này chỗ tốt như thế nào, còn ơn huệ, trong tu tiên giới ơn huệ tính là cái gì, lão nghĩ một lát rôi nói:
-Lương đường chủ, ân oán phân mình, bản quán chủ không làm khó lão. Vậy điều kiện của ta vừa nói lão có thể làm chủ hay l;à không/?
Trước khi đến đây Dương Thanh đã dặn lão không tiếc bất cứ giá nào, để có một chố vững chân, thì càn phải hy sinh chút lợi ích. Lão không hề do dự gật đầu,:
-Chuyện này, Thất Huyền Môn ta đồng ý
Đến đây coi như ngã ngũ, từ nay Dương Thanh có thời gian xây dựng thế lực cho mình, mà theo Hạ Hầu Đôn thì, dược liệu Luyện chế đan dược kia rất khó kiếm, vả lại số lượng cống nạp tăng gấp ba, trong một thời gian dài Thất Huyền Môn cũng không phát triển lên được.
Đám người ở nhà thấy Dương Thanh toàn thân đầy vết thương. Thì lo lắng hỏi
- Chưởng môn bị thương sao?
Thiên Cơ quát lên:
-Lộn xộn cái gì, chưởng môn đích thân giết chết Hội Chủ hải sa hội, từ nay vùng đất đấy đã là cảu chúng ta, ngài chỉ là mấy vết thương nhỏ có gì đáng kể:
-Cái gì
-Tiêu diệt Hải Sa hội
-Ha ha, Thất Huyền Môn có hy vọng rồi
Vừa lúc này Dương Thanh tỉnh lại, Thiên Cơ vội hỏi
-Chưởng môn thấy thế nào:
Dương Thanh trả lời:
- Ta không sao, điều tức một lúc là khỏe.
Hắn bảo Thiên Cơ đưa hắn vào mật thất
hắn chui vào Âm Dương Giới nhét một viên đan dược trị thương cao giai vào miệng rồi ngồi xếp bằng, chậm rãi điều tức. Lần này hắn bị thương không nhẹ. Nếu không nhờ Âm Hồn Kiếm Giáp đỡ cho hắn mấy lần công kích thì cái mạng của hắn đã không còn.
Lần này giết chết Nguyễn Đăng Thịnh này, về cảm ngộ với cường giả cũng như thực lực của hắn ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá, hắn có niềm tin rằng rất nhanh mình sẽ đánh vào Kết Đan trung kỳ, thực lực lúc đó tăng lên không chỉ một bậc
Nguyễn Đăng Thịnh đã là Kết Đan trung kỳ nhiều năm, bất kể là tu vi hay công pháp đều rất tinh thuần, nhưng gặp phải Dương Thanh mang trên người tuyệt kỹ của ma giới thì cũng hơi đen cho lão
Dương Thanh thở dài một hơi, may mà nguyễn Đăng Thịnh này, không có chiêu bài bảo mệnh đắc biệt nào, nếu không trận chiến này khó mà nói rõ kết quả,
Dựa vào ưu thế kinh mạch rộng lớn kh tu luyện Âm Dương Sinh TỬ Quyết của mình, hắn có tự tin trong đồng cấp gần như không có đối thủ, Khiêu chiến vượt cấp có thể nói là rất nguy hiểm, nhưng hắn cũng có một vài thủ đoạn bảo mệnh. Nhưng nói chung muốn tiến thêm thì vẫn phải cần thực lực, không có thực lực dù có vượt cấp đánh chết được một hai người cũng tiêu hao chẳng còn gì
Hắn dần tiến vào trạng thái điều tức, xung quanh người hắn bạch quang chớp động, linh khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng tập trung về phía này cho hắn hập thụ.
Phía sau hắn Triệu Phong gật gù, tên này khá, mới là Kết Đan mà đã có thể trong vô thức thôi động linh khí đến bậc này, tương lai của kẻ này không thể hạn lượng.
Thời gian chậm rãi trôiqua đã hơn một tháng, lúc này thương thế của hắn đã gần khỏi hẳn. Lương Bang Đoan cũng đã nói cho hắn biết yêu sách của Thanh Dương Đạo Quán, hắn chỉ đơn giản là chấp nhận, tạm thời không còn cách nào khác, các ngươi cần đan dược, ta cần chỗ trú chân. Trước hết hãy cứ như vậy những công trình bị phá hủy của Thất Huyền Môn đã được đám người Lệ Xuân, Liễu Kiến Thành trùng tu lại. với số lượng tài phú thu được ở Hải Sa môn, thì giờ đây bỏ ra một chút này quả thật không đáng gì.
Tử Nguyệt đứng giữa đại điện mới xây dựng của Thất Huyền Môn đánh giá một phen, phía chủ vị là một chiếc ghế lớn thiết kế tinh xảo, bên phải là một chiếc ghế nữa như vậy, thấp hơn phía bên trái cũng có một chiếc, ngoài ba chiếc này, phía dưới là một loạt ghế nhỏ hơn. Đây chính là an bào của Tử Nguyệt, theo nàng nghĩ, môn phái dần phát triển thì chưởng môn phải có uy nghiêm của chưởng môn, nếu không khó mà phục chúng, chiếc ghế chính giữa kia là cho Dương Thanh ngồi, bên Phải là của Cung Phụng Triệu Phong lão huynh, bên trái là của nàng, xuống phía dưới là của các Đường chủ, lúc này các công trình của Thất Huyền Môn đã ra dáng một tông môn lớn.
&
*Trong Hắc Long Cốc, Ngụy Hải Thanh đang nghị sự với các trưởng lão, hôm trước lão vừa hạ lệnh cho Mạc Thần dẫn theo đệtử bản bộ tiêu diết thất huyền môn, thì ngay hôm sau, môn phái này lại lấy danh nghĩa Thanh Dương Đạo Quán tiêu diệt luôn Hải Sa Hội, một thế lựcđang có ý định đi theo lão, đây là có ý gì, lão vội vã dừng việc bình định Thất huyền môn lại, trước hết phải điều tra cho kỹ
-các vị trưởng lão, Lần này lại là Thất Huyền môn, lần trước xung đột vói ta trong Cửu lâm, lần này lại diệt đi một môn phái có ý định quy hàng ta, các vị có cao luận gì,
Ngụy Bác lên tiếng:
-Cốc chủ, lão phu cảm thấy đây là Thanh Dương Đạo Quán muốn khiêu khích chúng ta.
Mạc Thần lại không cho là đúng:-
-Khiêu khích chúng ta, thực lực của Thanh Dương Đạo Quán so với ta vẫn còn yếu một chút, nếu chúng dám không biết điều ta sẽ thu thập chúng
Mạc Thần khinh thường nói, nhưn Ngụy Bác lại lên tiếng:
-Mạc trưởng lão, nếu lão là Thái Dương môn lão có nhân cơ hội này mà ly gián hai bên không?
Mạc thần cứng họng. lão đã quên mất, mặc dù thực lực của Hắc Long Cốc là mạnh nhất, nhưng nếu phá vỡ thế chân vạ này chỉ trăm hại mà không có lợi,
Ngụy Hải Thanh phất tay ý bảo hai vị trưởng lão yên lặng lão nói:
-Đúng vậy, giết người không khó, nhưng không để cho kẻ khác nhân cơ hội ném đá xuống giếng thì lại khó. Có biết ai giết Nguyễn Đăng Thịnh không? Tựa hồ tên chưởng môn này ta đã gặp qua ở đâu rồi thì phải,
may là lão không nhớ, chứ lão mà nhớ ra kẻ này chính là kể năm xưa đã giết chết một trong Hắc Long Thất Tử của lão thì không biết lão có cảm nghĩ gì
Một trưởng lão áo xám đáp:
- Cái này thì không biết. chỉ biết hắn và môn phái của hắn đi ra từ trấn phượng hoàng.
Một lão nhân tóc trắng nói
- Cốc chủ chúng ta cử người đến Trấn Phượng Hoàng điều tra cho kỹ, rồi sau đó hãy quyết định cũng không muộn, tránh rơi vào bẫy rập của người khác.
Ngụy Bác cũng nói
- ta đồng ý, phải điều tra rõ ràng mọi thứ tránh cho chịu thiệt.
Ngụy Bác cẩn trọng vô cùng, một hơi tiêu diệt môn môn phái như vậy, lại giết không sót một kẻ nào, phần đảm lược này người tầm thường quyết không làm được
Mạc Thần lại nói
- CỐc chủ, rất có thể Nguyễn Đăng Thịnh bị ám toán mà chết, chúng ta thế mạnh thì cho dù Thất Huyền Môn có cường giả thì đã sao.
Lão nhân tóc tóc trắng khi nãy lại lên tiếng:
- Thám báo truyền tin về, nói là chỉ một đấ một mà thôi, Nguyễn Đăng thịnh giở hết bản lĩnh nhưng vẫn chết trong tay kẻ địch, hơn nữa Nguyễn Đăng Thịnh là Kết Đan trung kỳ, mà tên kia chỉ là Sơ kỳ đỉnh phong mà thôi, loại người như vậy, hoặc là thiên kiêu của một môn phái ra ngoài cọ sát, hai là có sư phụ biến thái, ta thấy Ngụy trưởng lão nói có lý, nên điều tra cho kỹ
Ngụy Hải Thanh gật đầu
- Vậy được rồi, Ngụy Bác, lão đi đi. Điều tra xem tên này có lai lịch gì. Mạc trưởng lão tạm thời chưa diệt Thất Huyền Môn vội,
Ngụy Hải Thanh siết chặt nắm đấm
- Ta chờ xem trong Thất Huyền Môn có cường giả gì? Dám ngang nhiên đối đầu với bản cốc chủ, thật là ông thọ chê mạng quá dài.
Mắt lão lóe lên một tia sắc bén.
NGụy Hải Thanh ta chính là chủ nhân của Cửu Khúc Huynh Hà, Thanh Dương Đạo Quán, Thái Dương Môn, các ngươi không có cơ hội trở mình nào hết. không lâu nữa, bản cốc chủ nhất định quét sạch các ngươi