Tu sĩ lạ mặt kia dẫn hắn vào một phòng yên tĩnh, người làm sau khi dâng lên mấy chén linh trà màu đỏ như máu thì cung kính lui ra. Lúc này Dương Thanh mới hỏi:
- Đạo hữu. Giờ đây có thể nói cho ta biết đầu đuôi câu truyện rồi chứ.
Gã tu sĩ kia nở nụ cưởi giả lả rồi nói:
- Xin đạo hữu chờ một lát ta gọi thêm mấy người đến, lúc đo nói cũng không muộn.
Dương Thanh không nói gì mà im lặng gật đầu. Tu sĩ kia bóp nát một truyền tin phù rồi quay sang hỏi hắn:
- Ta là Đặng Dung chẳng hay đại danh của đạo hữu là gì?.
- Đồng Mã Kỳ.
Hắn nói luôn ra cái tên đầu tiên hiện lên trong tiên thức của hắn, việc này còn chưa rõ đầu đuôi thế nào tốt nhất là nên cẩn thận. Với kinh nghiệm hơn hai trăm năm sống trên đời này hắn cảm thấy chuyện này có cái gì đó không phải lắm. Chỉ thấy gã Đặng Dung này ôm quyền về phía hắn nói:
- Thì ra là Đồng đạo hữu, tại hạ xin hữu lễ.
Đặng Dung đang định nói tiếp thì có hai người một nam một nữ tiến vào, có vẻ như đây là một đôi song tu đạo lữ, nam tu sĩ kia vẻ mặt lạnh như tiền nhìn bề ngoài khoảng chừng ba mươi tuổi toàn thân mặc trường sam màu tím, tu vi kém hơn hắn và Đặng Dung một chút chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong. Đạo lữ của hắn là một mỹ phụ toàn thân mặc đồ màu đỏ trông vô cùng chói mắt trên trán có một ấn ký hình hoa sen. Tu vi không ngờ đã là Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong còn một bước nữa sẽ tiến vào hậu kỳ cảnh giới. Hai người gật đầu với hắn một cái rồi ngồi xuống, tên mặc áo tím kia trỏ sang Đặng Dung nói:
- Đặng Dung, lần này ngươi gọi chúng ta đến là có giao dịch gì.
Đặng Dung chưa kịp trả lời thì lại có một bóng người nữa tiến vào, đây là một mỹ phụ khoảng gần bốn mươi tuổi, mái tóc của nàng toàn một màu trắng như cước. Tu vi của nàng cũng là Trúc Cơ Trung Kỳ. Sau khi chào hỏi mọi người thì cũng trở về chỗ của mình ngồi xuống. Lúc này gã mặc trường sam màu tím kia lại cất tiếng:
- Đặng đạo huynh. Người đã đến đủ, mời nói.
Lúc này Đặng Dung mới mỉm cười rồi cất tiếng:
- Các vị đạo hữu, hôm nay Đặng mỗ mời mọi người đến đây là vì có một hồi cơ duyên muốn chia sẻ với mọi người. Trước hết Đặng mỗ xin giới thiệu:
Lão trỏ về phía đôi đạo lữ rồi nói:
- Đây là Ngô Hải và Minh Đạo Hồng hiền phu phụ tán tu của Tây Hải.
Lão tiếp tục trỏ về phía mỹ phụ tóc bạc kia rồi nói tiếp:
- Còn đây là Trương Lệ Băng đạo hữu
Cươi cùng hắn hướng ánh mắt về phía Dương Thanh rồi nói:
- Còn vị này là người Đặng Mỗ vừa gặp khi nãy trong đấu giá hội Đồng Mã Kỳ đạo hữu.
Ba người kia lập tức hướng về phía Dương Thanh xem xét, cái bộ dạng cả người giấu trong Hỏa Lân Bào chỉ hở hai con mắt của hắn, khiến người khác tò mò không dứt. Dương Thanh cũng không hề trốn tránh mà cũng mở to mắt đáp trả ba người kia. Đặng Dung thấy vậy thì vội hắng giọng, cười hả hả nói:
- Các vị đã làm quen với nhau rồi thì sau đây lão phu xin được nói vào việc chính.
Lão nhắm mắt như hồi tưởng lại rồi nói tiếp:
- Nhiều năm trước Đặng mỗ lúc đó vừa mới tiến nhập tu tiên giới tu vi của lão phu lúc đó mới chỉ là Luyện Khí kỳ, môn phái tu chân của lão phu lúc đó có tên là Ngũ Hành tông, là một tông môn lớn chỉ sau tam đại tông phái của nơi này. Tông chủ năm đó không hiểu sao lại giết chết một phàm nhân là hậu duệ của một lão quái trong mười ba vị trưởng lão Thăng Tiên Thành. Trong cơn tức giận điên cuồng, lão quái Ngưng Nguyên này đã giết sạch toàn bộ Ngũ Hành tông, gà chó không chừa.
Kể đến đoạn này Đặng Dung bỗng run lên bần bật, lão nhớ lại khi mình làm nhiệm vụ trở về, khắp nơi trong Ngũ Hành tông chỉ toàn là xác chết. Toàn bộ đồ vật tài bảo của tông phái đã bị cướp sạch.
- Lão lúc đó ra ngoài làm việc. Nên mới thoát nạn khi trở về thì thấy tất cả mọi người đã chết. Chỉ còn một người còn một chút hơi tàn đó chính là sư đệ của Tông Chủ. Vị sư đệ này trước khi chết đã truyền lại toàn bộ y bát cho lão phu, và một bí mật kinh thiên của tông phái.
Gã Ngô Hải kia rõ ràng là đã mật kiên nhẫn, gã nhịp nhịp ngón tay xuống bàn rồi ngắt lời Đặng Dung:
- Đặng lão, ngươi nói vào chuyện chính được không, ta đến đây đâu phải nghe ngươi ôn lại chuyênh xưa.
- Ngô huynh chớ sốt ruột, chuyện chính ở ngay phía sau rồi.
Đặng Dung uống một hơi hết chén trà rồi nói tiếp:
- Sơn môn của Ngũ Hành Tông ta không có nhiều vật báu, nên năm đó bị cướp đi chẳng thấm vào đâu. Toàn bộ công pháp và bảo vật cùng toàn bộ tài sản đều được cất giấu bên trong lòng núi của ngũ hành tông. Nghe nói là từ thời tổ tiên môn phái có một vị Ngưng Nguyên kỳ đã phát hiện ra mảnh đất này trong đó có cả kỳ hoa dị thảo, yêu thú. Nên đã biến nơi này thành nơi thí luyện cho tông phái. Lại cải tạo một phần ở giữa mảnh đất này thành bảo tàng. Trước khi chết đã lấy hồn phách mình tạo nên phong ấn bảo vệ nơi đó. Chỉ có tông chủ mới biết cách vào. Năm đó ta tiến vào cũng chỉ đi ngoài rìa nơi diễn ra thí luyện của tông môn năm xưa mà không qua nổi tầng đầu tiên của phong ấn
Ngô Hải lại tiếp tục ngắt lời:
- Vậy đạo hữu mời chúng ta đến đây chính là muốn liên thủ tiến vào chứ gì.?.
- Đúng vậy?.
Lão chắp tay hướng về phía mọi người rồi nói tiếp:
- Chỉ cần các vị giúp ta lấy được công pháp tu luyện Ngũ Hành ở trong đó. Còn mọi vật còn lại lão phu không cần đến. Nghe nói vùng đất cổ xưa đó, ngay cả tổ tông của môn phái lão phu cũng không hề đi hết.
Nghe lão nói xong. Dương Thanh âm thầm suy nghĩ, một mảnh đất bí hiểm, có bảo vật có dược thảo quý hiếm. Lại có yêu thú. Liệu có xứng đáng để dấn thân vào nguy hiểm. Hắn chợt cất tiếng hỏi:
- Đặng đạo hữu. Nghe đạo hữu nói vậy thì đây đúng là một hồi cơ duyên khó gặp. Nhưng tại sao lạo là chúng ta mà không phải là người khác. Ta và đạo hữu thậm chí còn không quen, không biết.
Đặng Dung hướng về phía Dương Thanh nói:
- Đồng huynh có điều chưa rõ. Muốn vào được trong đó phải vượt qua được Ngũ Hành đại trận ở ngoài, ta có pháp bảo hệ thủy. Ngô, Minh hai vị đạo hữu có pháp bảo hệ Kim và hệ Mộc. Trương đạo hữu kia là hệ thổ. Còn đồng đạo hữu. Một thân viêm hỏa kia vừa nhìn là đã nhận ra. Ngay cả áo bào của đạo hữu cũng tỏa ra hỏa lực kinh người, có năm người chúng ta nhất định sẽ đắc thắng lúc đó, bao nhiêu bảo vật trong đó sẽ thuộc về các vị lão phu tuyệt đối không nhòm ngó.
Mỹ Phụ tóc trắng tên là Trương Lệ Băng kia chợt hỏi:
- Nhưng những người có pháo bảo ngũ hành trong thành này này. Mười người thì có đến tám người có, bọn ta thế nào mà lại có may mắn được đạo hữu để mắt.
Cơ mặt của Đặng Dung hơi giật lên một cái. Nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường lão cười ha hả nói:
- Chỉ là có duyên. Chỉ một chữ duyên này mà chúng ta ngồi ở đây lúc này mà thôi. Ta có thể lấy thân phận môn đồ cuồi cùng cuả Ngũ Hành Tông thể đây hoàn toàn là sự thật.
Rồi lão xuất ra bốn miếng ngọc giản truyền tin đưa cho bốn người:
- Các vị lời cần nói lão đã nói rồi. Quyết định thế nào ba ngày sau xin cho lão phu một câu trả lời. Lão phu chỉ cần khôi phục lại Ngũ Hành Tông. Trả được đại thù. Những thứ khác hoàn toàn thuộc về các vị.
Dương Thanh cầm lấy ngọc giản rồi nói:
- Được, ba ngày sau ta sẽ trả lời đạo hữu.
Đôi song tu đạo lữ kia cũng nhận ngọc bội rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn lại Đặng Dung và Trương Lệ Băng. Mỹ phụ này cất tiếng phong tình nói với Đặng Dung:
- Lão già họ Đặng, lần này ngươi nắm chắc mấy phần tiến vào được nơi đó,
Đặng Dung nhếch miệng cười. Vẻ hiền lành khi nãy của hắn đã hoàn toàn biến mất,:
- Chỉ cần ta và Trương đạo hữu cẩn thận một chút lần này chắc tới bảy thành.