Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 108

Phần 3

Thiên Nhất giáo, phía sau núi.

Gió thu xào xạc, lá khô lìa cành, mang theo từng đợt cảm giác lành lạnh.

Yến Kỳ ôm sát bả vai bước hai bước, thà ở đây chịu lạnh chứ nhất định không trở về, hắn còn chưa tha thứ cho Thanh Lang đáng ghét kia mà.

Hắn nghe nói Thanh Lang ngày sau khi cùng hắn cãi vã liền chạy đi tìm Sở Phi Dương, đại khái là muốn tới chỗ Sở Phi Dương mượn trước một ít ngân lượng để tạm ứng phó với sinh ý lần này.

Tuy rằng Thanh Lang bây giờ không có ở trong giáo nhưng vẫn phái người đi theo bảo hộ hắn, có lẽ trong lòng hắn ngày đó vẫn còn nghẹn một mồi lửa chưa tiêu tan nên tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trở về. Chẳng những không trở về, Yến Kỳ còn đem người Thanh Lang phái tới bảo hộ hắn đuổi đi. Đây là chỗ bí mật, chỉ có hắn cùng Thanh Lang và một vài tên ảnh vệ được biết.

“Tiểu chủ tử, người xem ‘Thiên Hạ Vô Song’ đan dược này còn phải luyện nữa hay không?” Một tên ảnh vệ ở phía sau hỏi.

“Luyện, đương nhiên phải luyện, cũng đã tốn nhiều tiền như vậy rồi, không luyện ra chẳng phải là uổng phí sao?” Vậy thì thật sự là ‘phá gia chi tử’ như lời Thanh Lang rồi. Yến Kỳ trong lòng nghĩ thầm.

Huống hồ hắn kể từ khi có được bản cổ thư này, lại biết được công dụng thần kỳ của nó liền muốn đem nó luyện thành cấp cho Thanh Lang. Hắn muốn giúp Thanh đại ca thật sự trở thành ‘Thiên Hạ Vô Song’.

Có được cổ thư này, là một lần hắn xuất ngoại tình cờ cứu tính mạng một lão nhân, lão nhân kia muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn nên đem toàn bộ cổ văn tự đã thất truyền trong cổ thư này truyền thụ lại cho hắn, sau đó liền ly khai không rõ tung tích, hiện tại hắn cơ hồ chính là người duy nhất có thể đọc được những cổ văn tự này.

Điều này khiến cho Yến Kỳ từ trước đến nay toàn tâm toàn ý dựa vào Thanh Lang vui sướng không thôi. Hắn không phải không thích dựa vào Thanh Lang, thực tế hắn thích những lúc được Thanh đại ca bảo bối vô cùng, được nâng bàn tay thương yêu sủng ái bảo vệ, dù cho có vài kẻ đằng sau cười nhạo hắn ngu dốt vô năng, chỉ biết lấy sắc đẹp để mê hoặc lòng người cũng không quan trọng, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Nhưng hiện giờ hắn cũng đã có năng lực hạng nhất, đó là có thể luyện ra bảo bối độc nhất vô nhị này, giúp Thanh Lang trở nên cường đại hơn, Yến Kỳ sao có thể không phấn khích.

Cho dù bị Thanh Lang hiểu lầm, cho dù trong lòng vẫn còn đang tức giận, Yến Kỳ vẫn tiếp tục muốn thay Thanh đại ca luyện ra bảo vật này.

Lại nói, muốn luyện chế loại dược này cần nguyên liệu đều là những thứ quý hiếm, nếu không phải Thiên Nhất giáo hắn có nhiều tiền như vậy, muốn luyện ra thì đúng là thật khó khăn.

Yến Kỳ đi vào sơn động luyện dược, lấy cổ thư lật ra nghiên cứu. Hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa, phía bên ngoài sơn động xuất hiện mấy ánh mắt sắc mâu kì lạ, đang ẩn nấp trong bóng đêm nhìn về phía hắn…

***

Đông đông đông…

Ngoài đại môn truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập, Sở Phi Dương buộc vi quần (tạp dề) lên, giơ giơ cái thìa, từ trong phòng bếp đi ra, mở đại môn.

Người ngoài cửa vừa thấy một thân ăn mặc của Sở Phi Dương thì thoáng ngẩn người, mới khom lưng chắp tay nói: “Sở đại hiệp, giáo chủ nhà ta tới bái phỏng, nói ta trước tới gõ cửa.”

Sở Phi Dương nhìu mày, nhìn về phía sau người nọ. Trước đây Thanh Lang mỗi lần đến đều phải gióng trống khua chiêng, chỉ sợ người khác không biết y đến, lần này lại khiêm tốn bất thường, ngay cả thuộc hạ đều giả trang thành thương nhân bình thường.

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.

Sở Phi Dương khẽ động cái thìa, nhíu mày nói: “Đại hiệp hiện tại vốn không rảnh, nói giáo chủ ngươi đi chỗ khác chơi.”

“Thật ra… Thật ra giáo chủ đã vào trong rồi… Chẳng qua là nói ta chờ ở đây gõ cửa…” Người nọ vẻ mặt khó xử nói.

“Thanh Lang!” Sở Phi Dương nghiến răng lầm bầm, xoay người trở vào viện tử. Vừa tới phòng bếp đã thấy Thanh Lang đang cầm lấy một cái chén nhỏ đựng canh chậm rãi uống.

Thanh Lang thấy Sở Phi Dương thì mỉm cười tán thưởng: “Canh này quá mỹ vị, Sở đại hiệp ăn mặc như thế này nhìn cũng không tồi. Tay nghề Sở huynh tốt thật, có thể sánh với đầu bếp hoàn hảo của Thiên Nhất giáo ta. Chờ sau khi Sở huynh không làm đại hiệp nữa, có thể cân nhắc tới việc đến Thiên Nhất giáo ta kiếm miếng cơm ăn.”

“Thanh giáo chủ cũng không tự đem mình là ngoại nhân.” Sở Phi Dương khẽ hừ một tiếng, buông thìa xuống, cởi bỏ vi quần, ngồi xuống ghế, nói: “Nói đi, Thanh giáo chủ lần này gặp phiền toái gì sao?”

“Sở huynh hiểu ta như vậy.” Thanh Lang cười híp mắt nói, lại quay bốn phía nhìn nhìn, lắc đầu than thở: “Sở huynh, ngươi còn không mời ta ra đại sảnh ngồi một chút, không nên ở nơi phòng bếp khói dầu lượn lờ này chiêu đãi ta a.”

Sở Phi Dương uống ngụm nước trà, lắc đầu nói: “Được rồi, ta còn không hiểu ngươi sao, lén la lén lút còn không dám đi cửa chính như vậy, không phải là ngươi sợ gặp Thư Ảnh sao? Nếu không muốn bị Thư Ảnh phát hiện, phòng bếp là an toàn nhất rồi, ngươi cũng đừng xét nét. Ai, trước thêm vào lò hai cây củi đã.”

Thanh Lang cảm khái chính mình sa cơ lỡ vận, hiện giờ cư nhiên rơi vào cảnh phải thay người ta châm củi vào lò, một bên nhặt lên vài cây củi bỏ vào lò…

Thanh Lang đem hoàn cảnh hiện nay nói cho Sở Phi Dương nghe, Sở Phi Dương sau khi nghe xong sờ cằm, gật đầu nói: “Cho nên Thanh đại giáo chủ tìm tới chỗ ta vay tiền.”

“Cũng không phải, Sở huynh nói sai rồi.” Thanh Lang nheo mắt lại cười nói: “Bổn giáo chủ dù tạm thời quay vòng không ra, nhưng ta cùng với Tư Không Nguyệt giao tình tốt như vậy, sinh ý lần này cũng là có thể thành, chỉ là ta đột nhiên nghĩ đến…”

“Nghĩ đến điều gì?” Sở Phi Dương vừa thấy Thanh Lang cười đến mức thâm trầm mà tiến lại gần, trong lòng liền nổi lên một cỗ dự cảm ‘tuyệt vô hảo sự’ (tuyệt đối chẳng phải việc tốt lành).

Thanh Lang ngồi xuống bên cạnh Sở Phi Dương nói: “Lại nói, Thư Ảnh cùng Tiểu Phóng đều là từ Thiên Nhất giáo ta mà ra nha, hai người này đi thì đi nhưng lại còn từ trong giáo vơ vét một lượng lớn tiền bạc mang đến Thanh Phong kiếm phái. Bổn giáo chủ cũng coi đó như là của hồi môn của bọn hắn, không đáng so đo.”

Sở Phi Dương nghe vậy trừng mắt, cũng tiến sát lại, thấp giọng nói: “Thanh Lang, ngươi miệng mồm như vậy, nếu như bị Thư Ảnh và Cao Phóng nghe được, ngươi có biết chữ ‘tử’ viết như thế nào không?”

“Sở huynh cùng ta giả vờ làm chi, huynh đừng nói huynh không nghĩ tới đi.” Thanh Lang khinh khỉnh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Lại nói, của hồi môn hậu hĩnh như vậy, nhưng mà lễ hỏi mang đến Thiên Nhất giáo ta một cọng lông cũng không thấy đâu, như thế thật là không ổn không ổn, không giống như truyền thống tuần quy đạo củ (theo khuôn phép cũ) tốt đẹp của Thanh Phong kiếm phái a.”

Sở Phi Dương nhíu mày, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Thanh Lang nói: “Nói đi nói lại vẫn là Thanh giáo chủ muốn đến đây đòi tiền.”

“Vậy hẳn là Sở đại hiệp cũng cam tâm tình nguyện mà cấp cho a.” Thanh Lang gạt gạt ngón tay, “Sở huynh ghé tai lại đây, ta có kế này, nhất định khiến Sở huynh rất mực vui mừng.”

Sở Phi Dương mang theo vẻ hồ nghi tiến lại gần, nghe Thanh Lang ở bên tai thầm thì như vậy như vậy. Sở Phi Dương gãi gãi cằm, mi gian (khoảng cách giữa hai lông mày) khẽ cau lại, nói: “Thanh huynh, như vậy được sao?”

“Được là được cái gì!” Một đạo âm thanh bất thình lình từ phía sau truyền đến, khiến Sở Phi Dương cùng Thanh Lang cả kinh, cùng nhau xuất thủ, vung quyền hướng về phía người nọ đánh tới.

“Là ta a, Đại sư huynh, Thanh giáo chủ.” Tín Vân Thâm thò đầu ra từ cửa sổ phía sau lưng hai người, một tay chắn ở đầu, vẻ mặt vô tội nói.

“Vân Thâm? Ngươi làm gì ở đây, tại sao lại lén la lén lút?” Sở Phi Dương dựng thẳng lông mày khiển trách.

Tín Vân Thâm một tay chống đỡ bệ cửa sổ nhảy vào trong, vỗ vỗ ống quần nói: “Ta vốn là có việc muốn tìm Đại sư huynh. Nhưng lại thấy Thanh giáo chủ lén lút đi vào, mới đi theo hắn nha. Không ngờ a không ngờ. Đại sư huynh, huynh thật là xấu! Cư nhiên lại cùng Thanh giáo chủ ở một chỗ ngấm ngầm mưu kế có sưu chủ ý (chắc là ý tưởng xấu, hành động xấu, ta đoán vậy) đối với Quân đại ca.”

“Nói bậy, cái này làm sao gọi là mưu kế.” Sở Phi Dương hừ một tiếng nói.

“Là sưu chủ ý nhưng tại sao ngươi lại cao hứng như vậy, Tín công tử thật sự là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Thanh Lang đưa ngón tay ở tay ghế gõ gõ, cười nói.

Tín Vân Thâm nhìn về phía Thanh Lang, cũng cười nói: “Thanh giáo chủ, huynh muốn tới đây đòi sính lễ còn tính toán so đo cái gì. Đại sư huynh tự mình đưa ‘sính lễ’ cho Quân đại ca, giống như Quân đại ca, Tiểu Phóng cũng đã nhận được ‘sính lễ’ từ ta, huynh nói xem thế nào lại không hậu hĩnh? Vốn là Quân đại ca và Tiểu Phóng cùng với Thiên Nhất giáo đã không còn có quan hệ gì nữa, nhưng thấy Thanh giáo chủ có thành ý như vậy, ta miễn cưỡng có thể đồng ý cho huynh lấy thân phận nương gia (nhà mẹ đẻ/bên nhà vợ). Chỉ cần sưu chủ ý kia của huynh có thể để ta thông suốt, ta cũng là về điểm sính lễ này không so đo. Đúng không Đại sư huynh?”

Tín Vân Thâm chuyển hướng sang Sở Phi Dương tìm kiếm đồng minh, Sở Phi Dương nhìn hắn cười cười, Thanh Lang lại căm hận hừ lạnh một tiếng nói: “Người này còn chưa lên làm chưởng môn, trái lại mồm mép càng ngày càng lợi hại.”

“Huynh quản ta sao, nhanh nhanh đem sưu chủ ý kia nhiều một chút nói đi.” Tín Vân Thâm cũng là vội vàng sáp lại, ba người liền trong phòng bếp nhà Sở đại hiệp thỏa thuận một chút kế hoạch dụng ý bất lương.

Quân Thư Ảnh đang ở hậu viện luyện kiếm bỗng ngừng lại, có chút nghi hoặc ngoái lại phía sau. Chẳng biết tại sao, y lại cho rằng xung quanh có từng trận gió lạnh không mang hảo ý thổi tới…
Bình Luận (0)
Comment