Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 113

Phần 8

Yến Kỳ vẻ mặt không tình nguyện đứng dậy, theo Quân Thư Ảnh bò ra ngoài.

Bởi vì nơi này ban đêm đã được lục soát mấy lần, hiện tại tạm thời không có người tuần tra. Quân Thư Ảnh lợi dụng lúc này dẫn theo Yến Kỳ chạy ra ngoài.

Cách bố trí phòng ốc nơi này rất khác biệt so với Trung Nguyên, Quân Thư Ảnh cũng không dám chắc mình sẽ chạy đúng hướng hay không, nhưng mà y không thích cảm giác ngồi một chỗ chờ chết. Lại nói, Yến Kỳ ngốc nghếch cái gì cũng không dám làm này, ngồi không chờ Sở Phi Dương và Thanh Lang tới cứu… Loại tự đắm mình trong truỵ lạc này y không có khả năng!

Sắc trời từ tờ mờ dần sáng rõ, cảm giác đã đi được một lúc khá lâu, nhưng vẫn như cũ không thấy đại môn ở đâu, ngay cả tường ngoài cũng không tìm thấy, Quân Thư Ảnh nhịn không được trong lòng thầm nguyền rủa, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì!

“Phu nhân, ngươi thật cao hứng a, hiện tại ngươi cũng nên kiềm chế tâm tưởng đi. Ngươi thân thể không thích hợp để chạy, sao lại tự mình cực khổ bản thân như vậy?” Một đạo âm thanh đột nhiên vang vọng.

Quân Thư Ảnh mạnh mẽ đem Yến Kỳ đẩy vào một góc tối, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy một bóng người. Ngoại trừ đạo âm thanh vừa mới vang lên, nơi này xung quanh vẫn là tĩnh lặng.

“Phu nhân?” Yến Kỳ kinh ngạc nhỏ giọng nói.

Thanh âm kia lại đột nhiên cười nói: “Phu nhân, ngươi quả nhiên không biết sự lợi hại của Vô Vi trận pháp. Ta bây giờ đang đứng trước mặt ngươi, ngươi vẫn không nhìn thấy sao?”

Thanh âm kia tựa hồ rất xa lại lại tựa hồ rất gần bên tai, Quân Thư Ảnh chán ghét loại hành động cố làm ra vẻ huyền bí này, dứt khoát xoay người một cái, đem ám khí trong tay áo bốn phía phóng ra.

Ám khí phản chiếu ánh sáng mặt trời, hướng bốn phía bay đi, nhưng trong nháy mắt đều mất hút như bị ẩn giấu dưới một tầm bình chướng vô hình. Thế nhưng dựa vào vài tiếng vũ khí sắc bén găm vào da thịt, Quân Thư Ảnh biết mình đã đánh trúng đối phương.

Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, đang muốn công kích thì cánh tay lại bị người khác mạnh mẽ kéo lấy, một cỗ đại lực kéo y sang bên phải.

“Phu nhân, ngươi hạ thủ thật độc ác, đúng là không thể khinh thường ngươi.” Đạo thanh âm nọ lần này rõ ràng vang bên tai, một cỗ hơi thở ấm áp phun lên cổ khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy buồn nôn.

“Ngươi chịu chết đi!” Quân Thư Ảnh nghiến răng nói, đồng thời quay người lại, một chưởng đánh trúng ngực Doãn Tử.

Doãn Tử có chút miễn cưỡng tránh một chưởng kia, chờ lúc Quân Thư Ảnh lại muốn xuất thủ thì gã ra nhanh nhẹn ra tay khống chế trước, khiến hàn độc trong cơ thể Quân Thư Ảnh phát tác. Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy kinh mạch lại bị một cỗ hàn lưu bóp nghẹt, dưới chân mềm nhũn, ngay cả công kích cũng không còn khí lực.

Doãn Tử thở dốc một hơi, cũng vì vừa rồi mạo hiểm mà lảo đảo. Nếu như vừa rồi gã có chút chần chừ chỉ sợ hiện tại đã bị Quân Thư Ảnh đả thương. ‘Mệnh định chi nhân’ này của mình, thật đúng là không thể qua loa đại khái.

Gã đi đến bên người Quân Thư Ảnh, đưa tay muốn đỡ lấy y, nói: “Phu nhân, không cần mưu đồ đào tẩu. Cùng ta trở về phòng đi, ngươi thân thể rõ ràng không khỏe, phải nghỉ ngơi thật tốt. Ngươi yên tâm, tộc trưởng phu nhân của Vô Vi tộc ta từ trước đến nay đều là người tôn quý nhất, hưởng thụ mọi vinh sủng. Chờ sau khi ngươi cùng ta thành hôn viên phòng, cho dù không còn bị hàn độc giữ chân, ngươi cũng sẽ không muốn rời đi.”

Quân Thư Ảnh còn chưa kịp đáp lời thì một cỗ cuồng phong không biết từ đâu bất thình lình mãnh liệt phát tác, Vô Vi tộc nhân vốn đã trúng ám khí của y nhất thời có chút luống cuống tay chân, xiêu vẹo ngã xuống đất ngước mắt nhìn bốn phía, muốn tìm ra là kẻ nào đang tác quái.

Quân Thư Ảnh nâng tay áo che mắt, chỉ nhìn thấy Cao Phóng bóng dáng đột nhiên xông vào trận chiến, giống như xuất hiện từ khoảng không, theo sát phía sau y chính là Tín Vân Thâm và Thanh Lang. Thanh Lang vừa mới nhảy vào, thấy Yến Kỳ đang núp ở một góc tường, sớm bước một bước dài vọt lên, đem người gắt gao ôm vào trong ngực.

Phía sau lại xông tới vài người, trong cuồng phong chỉ nhìn thấy hình như là bóng dáng hai lão đầu cùng một người trẻ tuổi, Quân Thư Ảnh có chút ngờ ngợ, còn chưa nhìn rõ thì chính mình đã bị một cỗ mạnh mẽ kéo lên, tiến vào trong một vòng tay ấm áp.

“Đừng động, Thư Ảnh, là ta.” Thanh âm Sở Phi Dương vang ở bên tai. Quân Thư Ảnh gắng gượng tích tụ khí lực chống cự lại hàn độc trong cơ thể vừa đúng lúc lập tức trút ra sạch sẽ.

“Ngươi từ đâu tới? Dám tự mình xông vào cấm địa Vô Vi tộc ta, thực là không biết sống chết!” Mấy gã trường lão Vô Vi tộc chắn ở trước người Doãn Tử, nổi giận lớn tiếng quát.

Thanh Lang bởi vì những ngày qua mỗi ngày đều phải vòng tới vòng lui ở đủ loại mê hồn trận, đại hỏa khí bừng bừng, lúc này đang ôm Yến Kỳ nhiều ngày không thấy mặt, khối lo lắng trong lòng nặng trĩu như đá, tích góp từng chút một nhiều ngày tính khí cũng đã muốn bạo phát mạnh.

Thanh Lang hừ lạnh một tiếng: “Vậy cũng đúng lúc, hôm nay thật muốn nhìn ai là kẻ cuối cùng phải chết!”

Mấy ngày qua phải phá giải mọi loại trận pháp huyền diệu, Cao Phóng gần như không được nghỉ ngơi, lúc này đã mệt mỏi đến tiều tụy. Tín Vân Thâm nhìn mà thấy trong lòng xót xa, lúc này đã sớm kìm nén không được, rút trường kiếm ra nhảy vào trận địa, nghiến răng nghiến lợi muốn đại sát một trận.

Mục Giang Bạch cùng Nguyên Tình bảo vệ Cao Phóng, có chút bất đắc dĩ lại không có khả năng can ngăn: “Mọi người trước không nên đánh, trước không nên đánh…”

Sở Phi Dương đem Quân Thư Ảnh  đưa tới, Mục Giang Bạch liền kéo hắn lại, nói: “Phi Dương, ngươi mau khuyên Thanh Lang và Vân Thâm, hiện tại không thể đánh. Vô Vi tộc nhân không phải gian ác, cũng chưa làm chuyện thương thiên hại lý(không có tính người). Còn nữa, nếu như giết chết toàn bộ Vô Vi tộc nhân thì phải làm sao. Nơi này là một mảnh thổ địa có lối vào nhưng không có lối ra, không có tộc nhân dẫn đường, chúng ta cũng sẽ bị vây hãm ở nơi này, rốt cuộc ra không được.”

Sở Phi Dương quay đầu đem ánh mắt xuyên qua mọi người bắn về phía Quân Thư Ảnh, ánh mắt băng lãnh nhìn nhau một lát, hắn thấp giọng hừ một tiếng: “Sư phụ không cần nhiều lời. Mọi người mấy ngày liên tiếp lửa giận ứ đọng giờ đã có nơi để phát tiết.Thỉnh người giúp ta chiếu cố Thư Ảnh là tốt rồi.”

Mục Giang Bạch nhìn Sở Phi Dương quay đầu xông về phía trận chiến, chỉ có thể lắc đầu liên tục: “Sao ngay cả Phi Dương cũng kích động như vậy… Ai!”

“Lão sư phụ, ngươi quá già rồi, ngươi không hiểu đâu. Bọn chúng dám bắt ta, Thanh đại ca không tức giận mới là lạ, hừ… Tên tộc trưởng kia dám gọi Quân Thư Ảnh là phu nhân, Sở đại hiệp không bị kích động mới là lạ.” Yến Kỳ ở một bên mở miệng nói, hắn lại nhìn một chút đôi mắt xanh đen một mảnh cùng vẻ mặt mệt mỏi của Cao Phóng, tiếp tục nói, “Cao Phóng đều bị mệt thành ra như vậy, Tín Vân Thâm không muốn giết người mới là lạ.”

Quân Thư Ảnh hai mắt vốn đang sáng rực nhìn chằm chằm ở nơi chiến cuộc, vừa nghe Yến Kỳ đầy miệng lý luận liền hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái: “Câm miệng!”

“Câm miệng thì câm miệng…” Yến Kỳ hơi cong môi lẩm bẩm, ngồi chồm hỗm một bên không thèm mở miệng nữa.

Nguyên Tình cùng với Mục Giang Bạch liếc nhau, đều là bất đắc dĩ lắc đầu.

Doãn Tử võ công hoàn toàn không phải là đối thủ của Sở Phi Dương, nội ngoại đại điện mọi loại trận pháp đều đã bị Cao Phóng phá giải gần hết. Không có thiên thời địa lợi phụ trợ, Doãn Tử rất nhanh bị Sở Phi Dương chế trụ, một thanh cương kiếm đặt trên cổ.

Vô Vi tộc nhân thấy tộc trưởng đã rơi vào trong tay đối phương, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một hồi hỗn loạn mới có thể chấm dứt. Trong đám tộc nhân lúc trước có không ít người bị ám khí của Quân Thư Ảnh gây thương tích, mặc dù không phải kịch độc nhưng cũng là cảm thấy đau đớn không thôi. Hiện tại lại bị Thanh Lang cùng với Tín Vân Thâm vây đánh một trận, người bị thương vô số, đều chật vật không chịu nổi.

Tín Bạch chẳng biết từ nơi nào chạy tới, trong tay giơ lên một quyển sách cao giọng nói: “Mục đại sư, tìm được rồi, cổ thư ‘Thiên Hạ Vô Song’!”

Doãn Tử trông thấy Tín Bạch, lại nhìn về phía Sở Phi Dương, tuy rằng bị kiếm đặt trên cổ nhưng vẫn bình tĩnh như trước: “Các chính là vì ‘Thiên Hạ Vô Song’ mà tới?”

“Ngươi nói đi!” Sở Phi Dương vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng nói.

Doãn Tử thả tay, đem vũ khí vứt trên mặt đất, quệt quệt khóe môi nói: “Hôm nay ta tài nghệ không bằng người, bị vị hiệp sĩ này khống chế, ta không có lời nào để nói. Nhưng các vị vẫn là đang ở địa phận Vô Vi tộc ta. Vừa rồi lão tiên sinh kia nói đúng, nếu không có tộc nhân ta dẫn đường, các ngươi cả đời cũng đừng nghĩ ra khỏi đây. Cho nên, ta vẫn còn có tư cách đưa ra một chút điều kiện.”

“Nga?!” Sở Phi Dương nhướn mày, lại chẳng nói gì.

Doãn Tử không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ có thể tiếp tục nói: “Cổ thư và vị tiểu công tử có thể nhận biết cổ văn tự kia các ngươi có thể mang đi, ta cũng sẽ thả toàn bộ người, còn phái người đem các vị ra khỏi lãnh địa Vô Vi tộc. Nhưng…”

Ánh mắt của gã bắn về phía Quân Thư Ảnh: “Nhưng vị công tử này, các ngươi không thể mang đi!”

Trên cổ mạnh mẽ truyền đến một trận đau đớn sắc bén, tiên huyết nóng ấm chảy xuống cổ áo.

Doãn Tử lúc trước chứng kiến Quân Thư Ảnh được Sở Phi Dương ôm vào trong ngực hoàn toàn không kháng cự, cũng đã cảm thấy quan hệ giữa hai người hẳn là không tầm thường, lúc này trên thân kiếm truyền đến cơn tức giận không thể đè nén lại càng khiến gã khẳng định.

Doãn Tử bởi vì đau đớn mà nhíu mày, rồi lại không lưu tâm, cười cười như cũ nói: “Vị công tử kia được băng xà lựa chọn, thể chất trời sinh cùng ta tương phối. Hắn cùng với ta là mệnh định chi nhân, bất luận ngươi cùng hắn là quan hệ như thế nào ngươi đều không thể ngăn cản.”

Sở Phi Dương mâu sắc trầm xuống, trên mu bàn tay nắm chuôi kiếm gân xanh nổi lên.

“Ngươi không nghe một chút điều kiện của ta sao?” Sở Phi Dương dùng âm thanh lạnh như băng nói: “Ngươi phái người dẫn chúng ta ra ngoài, Thiên Hạ Vô Song chúng ta muốn mang đi, tiểu công tử nhận biết cổ thư kia chúng ta muốn mang đi, vị công tử này ngươi nói, chúng ta cũng muốn mang đi. Đổi lại Vô Vi tộc nhân ngươi bình yên vô sự, thoát khỏi huyết tẩy, vậy ngươi cảm thấy thế nào?”

Sở Phi Dương sắc mặt bình tĩnh khiến người khác không nhìn ra là thật hay giả, ngay cả Thanh Lang cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Phi Dương, đoán không ra toan tính trong lời nói của hắn.

Doãn Tử cười nhạt: “Vị công tử kia trúng hàn độc, chỉ có ta mới có khả năng giúp hắn giải độc, nếu không hắn sẽ phải chịu độc khí xâm phạm, đau đớn bất kham. Cái này cũng là không cần lo lắng sao?”

Sở Phi Dương còn chưa kịp mở miệng lần nữa, Nguyên Tình đột nhiên nói: “Sở đại hiệp, Doãn tộc trưởng, hai vị nghe ta nói một lời. Chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận, tự tiện xông vào lãnh địa Vô Vi tộc là chúng ta đường đột mạo phạm, nhưng các ngươi trước lén vào Thiên Nhất giáo bắt người, cái này cũng là ám muội. Hiện giờ chúng ta nhất định phải đem Yến công tử và Quân công tử đi, nhưng sẽ đem cổ thư nguyên vẹn trả lại, còn có thể để Yến công tử đem cổ văn tự hắn biết dốc lòng truyền thụ. Hỏa độc trong cơ thể Tộc trưởng, ta có biện pháp giúp tộc trưởng khai giải, cũng là thỉnh tộc trưởng giúp Quân công tử giải hàn độc. Như thế chẳng phải tất cả đều vui vẻ? Ta biết, các ngươi muốn hóa giải thể chất trời sinh thiếu sót của Vô Vi tộc nhân thì Thiên Hạ Vô Song cổ thư là không thể thiếu. Tộc trưởng, ngươi chẳng lẽ không vì tộc nhân của ngươi suy nghĩ một chút?”

Doãn Tử ánh mắt hướng về phía Quân Thư Ảnh, thâm ý trong đôi mắt khiến người ta nhìn không thấu. Quân Thư Ảnh thấy ánh mắt của gã, nhưng chỉ là chán ghét mà nhìn lại.

Cái gì mà ‘mệnh định chi thuyết’, thoạt nhìn ngoại trừ tiểu xà trên vai y diễu võ dương oai, y tựa hồ hoàn toàn không thể bị ảnh hưởng bởi ‘Mệnh vận thiên định’ mà Vô Vi tộc nhân xưa nay vô cùng tôn sùng.

Doãn Tử khóe môi cười khổ, cuối cùng gật đầu nói: “Ta chấp nhận. Ta xem phu nhân… dường như cũng không có ý muốn lưu lại trong tộc.”
Bình Luận (0)
Comment