Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 13

Giang Tam liếm liếm đôi môi khô khốc, cười cười: “Nếu Sở đại hiệp đã nói như vậy, ta đương nhiên là tin a.” Nói xong chậm rãi lui về phía sau.

Quân Thư Ảnh từng bước tiến về phía trước, đề phòng nhìn nhìn gã.

Giang Tam hướng phía sau, chỉ chỉ vực sâu muôn trượng dưới chân, lại hướng Quân Thư Ảnh chớp chớp mắt vài cái nói: “Đại mỹ nhân, ngươi lo lắng ta nghĩ quẩn nhảy xuống sao? Tâm địa ngươi thật tốt, thật tốt.” Nói xong hắc hắc cười hai tiếng.

Quân Thư Ảnh sắc mặt trầm, không vui đáp: “Bớt sàm ngôn đi, vật nọ mau đưa ra đây.”

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta giao, ta giao.” Giang Tam lui đến vách đá, ngồi xổm xuống, bàn bên sườn dốc sờ soạng một lát, lấy ra một quyển gì đó màu vàng cũ nát.

“Ngươi đem đồ giấu ở đó từ lúc nào?” Sở Vân Phi mở to hai mắt.

“Tiểu tử miệng còn hôi sữa, chẳng nhẽ hạ cửu lưu sư phụ ngươi kia chưa dạy ngươi rằng, võ công tốt chưa bằng đầu óc tốt sao?” Giang Tam giễu cợt nói.

“Ngươi, ngươi dám vũ nhục sư phụ ta!”Sở Vân Phi tức giận muốn rút kiếm lại bị Sở Phi Dương ngăn lại.

“Nếu chúng ta đã đáp ứng hợp tác, không nên lại có những tranh cãi vô vị.” Sở Phi Dương hướng hai người nói, lại quay sang hỏi Sở Vân Phi: “Ngươi muốn trở về Thiên Sơn hay muốn đi cùng chúng ta?”

Sở Vân Phi có chút khó xử nhíu mày, suy nghĩ một lát nói: “Đệ thấy hay là nên đi cùng với các huynh. Tuy rằng đệ cũng không biết Thiên Sơn bọn đệ có cái gì giấu trong bảo khố đồ, có điều nếu tên khất cái này đã luôn miệng nói là vật ở trong thanh kiếm, đệ đương nhiên muốn tìm hiểu rõ ràng.”

Giang Tam nghe xong cười nhạo một tiếng: “Yêu, lúc chưa thấy được thứ này thì một mực chắc chắn không có, sao sau khi thấy lại hoài nghi cùng Thiên Sơn ngươi có quan hệ? Ta có thể nói cho ngươi, hiện tại thứ này là của ta, với phái Thiên Sơn ngươi một chút liên quan đều không có. Mặc kệ tìm được bảo vật gì, các ngươi một cái lông gà cũng đừng mong nghĩ đến.”

“Ngươi cửu lưu tiểu nhân, nghĩ mọi người đều tham tài giống ngươi  sao?”

“Ngươi không tham tài, ngươi không tham tài thì không cần đi theo!” Giang Tam trợn tròn mắt, mảy may không cho.

“Ta đương nhiên muốn đi, nhưng ta không phải vì tiền tài bảo vật…” Sở Vân Phi đỏ bừng mặt giải thích.

“Nói đi nói lại, còn không phải luyến tiếc không muốn đi. Cũng đúng a, bản đồ cũ kỹ như vậy, không biết giấu hi thế trân bảo gì nga.” Giang Tam đem bản đồ nhét vào lồng ngực, vẻ mặt hèn mọn hướng Sở Vân Phi nói.

“Ngươi! Ta đã nói không phải vì số tài bảo này, Sở Vân Phi tức giận, “Mặc kệ là như thế nào, việc này cùng phái Thiên Sơn có quan hệ, ta thân là đại đệ tử phái Thiên Sơn, đương nhiên muốn đi tìm hiểu cho rõ ràng.”

“Nói còn hay hơn hát.” Giang Tam khinh thường ngoáy ngoáy lỗ tai. “Muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng mà đến một xác chết cũng đừng mong ta cho ngươi.”

“Ai thèm!”

“Ngươi a.”

“Ngươi, ngươi vô sỉ.”

“Khách khí, khách khí, ngươi cũng không kém là bao.”

……..

Sở Vân Phi chưa từng gặp qua người nào vô lại không nói lý như vậy, mà thời khắc này lại không thể đánh người, chỉ tự tức giận đến sôi máu.

Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lôi kéo Quân Thư Ảnh đi về hướng chân núi.

Hai người trở lại tiểu viện vừa được tu sửa mới hoàn toàn, vào phòng ngủ, đóng cửa phòng ngăn cách gió tuyết bên ngoài, trong phòng có chậu than nướng sưởi ấm, lại có noãn hương tràn ngập, thoải mái như xuân.

Sở Phi Dương cởi ngoại bào, nói với Quân Thư Ảnh: “Ngươi tắm rửa trước đi, ta đi xem Tiểu Thạch Đầu, sẽ lập tức trở lại.”

Trong những sư huynh đệ Sở Phi Dương thỉnh đến trùng tu đình viện phòng ốc, một số là cao thủ tinh thông cơ quan sổ thuật kì kỹ dâm xảo. Sở Phi Dương đã có ý định cùng Quân Thư Ảnh ở chỗ này an cư đương nhiên muốn đem hết thảy tu chỉnh sao cho thoải mái và thuận tiện nhất. Chúng đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái được đại sư huynh nhờ vả đều dốc lòng dốc sức, dùng hết mọi biện pháp đem tất cả tài năng ra cải tạo đình viện này.

Trong đó có vài người đệ tử tiêu phí mấy ngày công sức đào đất tạo kênh dẫn dến khe suối bên chân núi. Lại ở phía sau phòng ngủ dựng nên gian bếp lịch sự tao nhã mà tinh xảo, nước suối được dẫn về đây có thể đun nóng ngay, thế nên bất cứ lúc nào cũng có nước nóng ấm áp thanh sạch để dùng. Đây là nơi Quân Thư Ảnh thích nhất. Sở Phi Dương cũng dùng nơi này thỏa mãn niềm vui, nhiều đêm tùy tâm sở dục thực hành những ý tưởng quá phận của mình.

“Ngươi chậm đã.” Quân Thư Ảnh gọi Sở Phi Dương, nhìn hắn quay người lại, mới khó hiểu nói: “Ta thấy sự việc này không đơn giản như vậy, ngươi thật sự muốn theo tên khất cái kia tìm kho báu nào đó sao?”

“Chuyện này cùng phái Thiên Sơn có quan hệ sâu sắc, ta không thể bỏ mặc làm ngơ.” Sở Phi Dương đưa tay ôm chầm Quân Thư Ảnh, hôn nhẹ lên lưng y, cười nói: “Đang lo lắng cho ta sao?”

“Chuyện của phái Thiên Sơn có quan hệ gì đến ngươi đâu? Chẳng nhẽ ngươi không cảm thấy có người muốn đem ngươi liên lụy vào sao?” Quân Thư Ảnh nhíu mày nghi hoặc: “Nếu ngươi đi, chẳng phải sẽ toại nguyện người tasao?!”

“Đã có người muốn ta đi, ta hà tất gì không toại nguyện cho hắn?” Sở Phi Dương ôm chặt Quân Thư Ảnh cười đáp: “Hơn nữa không phải có ngươi đồng hành sao? Ngươi chính là thủ tịch đại đệ tử của Sở Phi Dương ta, vừa lúc để vi sư nhìn xem, bản lĩnh hảo đồ nhi này rốt cuộc có bao nhiêu.”

“Dù sao cũng không thể bằng ngươi.” Vừa nói đến võ công, Quân Thư Ảnh sẽ quên ngay những thứ khác, không vui lầm bầm vài tiếng.

“Vừa vặn, cái gọi là kho báu này chưa biết giấu gì đâu. Nếu là có quan hệ với Thiên Sơn, có khi lại là bí tịch võ công bị thất truyền cũng nên.”

Sở Phi Dương vừa nói xong, không ngoài ý muốn nhìn thấy Quân Thư Ảnh tròng mắt vừa chuyển, cả người như sáng lên, không khỏi âm thầm buồn cười.

“Được rồi. Hảo đồ nhi, mau chút cởi hết y phục ngoan ngoãn chờ vi sư.” Sở Phi Dương ngả ngớn gãi gãi cằm Quân Thư Ảnh. Nhân lúc y còn đang đắm chìm mặc sức tưởng tượng với võ công bí tịch, bóng dáng chợt lóe biến mất. Phòng phía sau truyền đến vài âm thanh không nén được, khiến ý cười nơi khóe mắt càng sâu thêm. Cước bộ nhẹ nhàng đi đến phòng Tiểu Thạch Đầu.

Không biết có phải là do ở lâu cùng Cao Phóng, Tín Vân Thâm chiếu cố hài tử khá là chu đáo, Sở Phi Dương từ khe cửa nhìn vào, bên giường là đồ chơi của Tiểu Thạch Đầu vứt mỗi nơi một thứ, Tín Vân Thâm thì trên giường bọc chăn chỉ lộ mỗi cái đầu, hảo hảo ôm Tiểu Thạch Đầu vào trong ngực, một lớn một nhỏ đều đang ngủ say.

Sở Phi Dương vốn là đến bảo Tín Vân Thâm trở về trên núi, nhưng nhìn thấy cảnh này, cũng không nỡ đánh thức, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về.

Lúc trở về phòng ngủ, trong phòng đã không còn một bóng người, chỉ có vài kiện y vật rơi rụng ở ghế trên giường. Xem trong mắt Sở Phi Dương là vô hạn hấp dẫn nói không nên lời.

Trong tiểu gian phía sau phòng ngủ ẩn ẩn truyền đến tiếng nước, Sở Phi Dương nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một luồng hơi nóng phả vào mặt. Đi về phía bình phong chỉ thấy bên trong mộc dũng, Quân Thư Ảnh nhắm hai mắt, thỏa mãn nửa ngồi bên thành mộc dũng. Bả vai trơn bóng lộ ra bên ngoài làn nước, trên xương quai xanh vẫn còn dấu hôn chưa tan.

Mỗi một ti dấu vết trên khối thân thể này, đều do chính tay hắn tạo nên. Mỗi chỗ mẫn cảm của thân thể này cũng là hắn tự tay khai phá. Mỗi nơi trên thân thể này, cũng chỉ có hắn được phép đụng vào vuốt ve. Sở Phi Dương chậm rãi dến gần, hai tay ấn lên đầu vai hấp dẫn kia, nhẹ nhàng vuốt ve.

Quân Thư Ảnh thoải mái ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra tiếng rên thỏa mãn.

“Thoải mái không?” Sở Phi Dương nhẹ nhàng xoa ấn huyệt vị, khiến cho cơ thể y thả lỏng ra.

Quân Thư Ảnh cúi đầu ân một tiếng, nâng lên bàn tay ướt sũng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp mu bàn tay Sở Phi Dương, xem như khen ngợi.

Bộ dáng nhu thuận như thế, cũng chỉ vì một mình hắn mà triển lộ.

Sở Phi Dương cúi đầu, từ trán Quân Thư Ảnh bắt đầu hôn xuống, trượt đến cái mũi cao thẳng, đi tới đôi môi hơi hơi mở ra dường như đang chờ đợi hắn.

“Quần áo ngươi sẽ bị ướt..” Thanh âm nhắc nhở của Quân Thư Ảnh tiêu thất tại nơi hai đôi môi tiếp xúc nhau.

Chỉ nhẹ nhàng trêu trọc cái lưỡi mềm mại kia liền tự nguyện đưa ra, để cho hắn tùy ý hút quấn.

Sở Phi Dương cũng không hôn lâu lắm, lúc môi lưỡi dây dưa tách nhau phát ra âm thanh vang dội. Quân Thư Ảnh tựa hồ không quen Sở Phi Dương nhanh như vậy đã buông tha mình, đầu lưỡi hồng nhuận theo Sở Phi Dương rời đi hơi hơi lộ ra.
Bình Luận (0)
Comment