“Đây là….nơi nào?” Sở Phi Dương đứng dậy, vươn tay kéo Quân Thư Ảnh lên, nhìn nhìn xung quanh.
Nơi này là một gian phòng cực kỳ rộng lớn, chỉ có điều chung quanh đều là thạch bích, ngay cả cửa sổ cũng không có. Sở Phi Dương suy đoán có lẽ bọn hắn đã chạm tới cơ quan, từ ám đạo trượt thẳng vào. Lúc này cơ quan nhất định là đã khép lại, cho nên mới không tìm thấy lối thoát.
Trên thạch bích trong gian phòng này được gắn mấy viên dạ minh châu lớn, lúc này đang phát ra những tia sáng óng ánh, khiến cả gian phòng trở nên sáng ngời.
Ban đầu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt rực rỡ gấm hoa, thì ra là trên tường có treo vài bức tranh cuộn. Hình vẽ trên đó đã có chút ố vàng, có thể thấy được đã treo không ít năm.
Trang trí bên trong thạch ốc không tính là phức tạp, cũng rất tinh xảo, giống như trước kia đã từng có người ở đây, người này có lẽ địa vị không thấp.
Góc phòng đặt một chiếc giường lớn, vén mành lên có thể xuyên qua chiếc giường này nhìn thấy cả chất liệu trong suốt, trong bạch có lục, xúc cảm lạnh lẽo, không hiểu là loại gỗ gì.
Tấm đệm lưng được xếp chỉnh tề trong góc giường.
Mật thất, giường, còn có…Quân Thư Ảnh…Sở Phi Dương khoé mắt vừa nhảy, áp chế ý tưởng hoang đường đến cực điểm trong nội tâm, cho dù mình có muốn chọc ghẹo Quân Thư Ảnh, cũng không nên chọn thời điểm như thế này loạn nghĩ những chuyện như vậy. Thường ngày Quân Thư Ảnh vẫn nói hắn bề ngoài đạo mạo, tâm tư xấu xa, hắn tạm cho là mắng yêu. Sở Phi Dương thở dài, hắn không thể thật sự trở thành một người có tâm tư xấu xa được.
Sở Phi Dương đang đi đến một bên tường khác, cẩn thận lật xem đồ vật đặt ở trên bàn, Quân Thư Ảnh thì đi xung quanh xem xét. Cuối cùng cái gì cũng không tra được. Hơn nữa địa phương khép kín thế này, không biết là ngày hay đêm, Quân Thư Ảnh vừa nghĩ đến, chỉ cảm thấy tràn đầy nôn nóng.
Quân Thư Ảnh ấn thái dương, nhíu mày, bộ dáng có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.
Sở Phi Dương nhìn thấy thần sắc y bất thường, tiến lên kéo lấy cái tay ấn trán của y, vẻ mặt lo lắng nói: “Ngươi làm sao vậy? Hay là bị thương chỗ nào rồi?”
Quân Thư Ảnh giật tay hắn ra, không kiên nhẫn nói: “Võ công của ta cũng chẳng kém ngươi là bao! Không cần ngươi quan tâm vớ vẩn!”
Sở Phi Dương tay cứng đờ, trên mặt mang theo chút nghi hoặc.
“Thư Ảnh, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?” Sở Phi Dương thắc mắc hỏi: “Mới vừa rồi, tính tình của ngươi liền nóng nảy rất không giống ngươi.”
Quân Thư Ảnh lúc đầu nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Sở Phi Dương, cảm thấy còn sinh ra tí ti áy náy, chỉ thấy mình tự dưng mạc danh kỳ diệu phát hỏa, giận chó đánh mèo lên Sở Phi Dương. Chẳng qua nghe xong Sở Phi Dương nói, trong lòng lại nảy lên một trận hoả kỳ lạ, muốn áp cũng không được, quắc mắt nhìn trừng trừng nói: “Như thế nào mới là giống ta?! Ngươi cho là ngươi hiểu ta được bao nhiêu?! Ta chán ghét nhất loại người cứ hay tự cho mình là đúng! Cút ngay!”
Sở Phi Dương nghe đến lông mi đều nhíu lại, trong lòng cũng thăng lên một tia giận dữ. Nhưng là ánh mắt nhìn thấy bóng dáng thon dài xinh đẹp kia của Quân Thư Ảnh, hoả khí trong lòng kia bỗng dưng biến mất.
Sở Phi Dương thấy mình cư nhiên lại phát hoả với Quân Thư Ảnh cảm thấy vạn phần kinh ngạc, cho dù kia chỉ là trong nháy mắt, cho dù kia chỉ là một chút bực mình nhỏ bé đến mức cơ hồ có thể xem nhẹ mà cho qua.
Hắn so với ai khác đều sâu sắc hiểu được, sự si mê của mình đối với Quân Thư Ảnh, quả thực là đã đến tình trạng không bình thường, tình yêu sâu nặng này tích góp từng tý một, ở sâu trong lòng hắn không an phận mà bắt đầu khởi động, giống như nham thạch nóng rực, hưng thịnh mà bạo liệt. Chính là hắn còn có bình tĩnh cùng lý trí, hắn có thể trói buộc. Nếu cứ để cho lưu luyến si mê này không hề cố kỵ mà tuỳ ý lưu động, chỉ sợ trong mắt thế nhân sẽ ít đi một hiệp sĩ chính trực, nghĩa khí, công chính liêm minh, mà thêm một người đầu óc có bệnh si. Cho dù là Quân Thư Ảnh cũng bị dọa đến bỏ chạy, còn có thể đi theo hắn hảo hảo sống qua ngày?!
Cho nên, hắn đối với Quân Thư Ảnh tuyệt đối sẽ không có khả năng xuất hiện cho dù chỉ là một chút xíu cảm xúc tiêu cực. Nếu có, kia tuyệt đối không phải vấn đề từ mình, mà là….
Hắn nhìn bóng dáng Quân Thư Ảnh bước đi có chút cáu kỉnh, trực giác cảm thấy, nơi này, có vấn đề.
Không, không chỉ nơi này. Vừa rồi lúc đụng tới sư thúc âm dương quái khí kia Quân Thư Ảnh cũng đã có chút thiếu kiên nhẫn, cho dù có gì không đúng, thì cũng là từ phát sinh từ thời điểm kia mà ra.
Sở Phi Dương có chút ảo não, hắn coi đó là thân nhân của sư phụ, lần trước ở đáy nhai kia, cũng chỉ là gây chút khó khăn với hắn, vẫn chưa làm hại đến hắn, liền đối với lão ẩu kia thả lỏng cảnh giác. Vạn nhất nàng mượn cơ hội để phóng độc gì đó….Sở Phi Dương không dám suy nghĩ tiếp nữa.
“Thư Ảnh, lại đây.” Sở Phi Dương vươn tay về hướng Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh quay đầu lại mạc danh kỳ diệu nhìn hắn một cái, vừa thấy khuôn mặt kia của Sở Phi Dương, đáy lòng lại bỗng dưng nảy lên hoả khí, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi lại quay đầu đi không thèm nhìn nữa.
Sở Phi Dương trong lòng phát khổ, đây là dược gì vậy a, quá thiếu đạo đức rồi. Đã tới nông nỗi mà ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng cảm thấy chán ghét rồi sao?
Nhưng mà hắn không trách Quân Thư Ảnh. Ngay cả hắn trong lòng cũng quanh co luẩn quẩn một cỗ oán khí, ở càng lâu trông chốn này hắn càng thêm nôn nóng, chỉ cảm thấy nhìn cái gì cũng không thuận mắt, nghe thấy dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ thôi cũng đã muốn nổi giận.
Quân Thư Ảnh đứng trước bàn đá quay lưng về phía hắn, hai tay hung hăng chống mặt bàn, bả vai phập phồng.
Sở Phi Dương biết y đang cố nhẫn, nhẫn nại để không đem cỗ lửa giận này phát tiết với mình.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi, đủ rồi. Sở Phi Dương cảm thấy vui mừng, ngay cả cảm giác nóng nảy sốt ruột này cũng phai nhạt đi chút ít.
Chỉ cần nghĩ đến vài năm trước trên Lãng Nguyệt Sơn vị ma giáo giáo chủ mặt mày âm trầm mắt lạnh nhìn đám thuộc hạ không được việc bị đánh chết, hiện giờ lại vì không để cảm xúc âm u trong lòng phát tiết lung tung với mình mà tự mình nhẫn nại, Sở Phi Dương liền cảm thấy, hết thảy chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Quân Thư Ảnh đang cắn răng chịu đựng cỗ bạo khí trong lòng, bên cạnh khoé mắt đã hiện lên gân xanh. Trong đầu rối rắm phức tạp, cuối cùng đem tất cả lừa gạt, phản bội, thương tổn đều nhớ đến, từng chuyện từng chuyện cứ như đèn lồng kéo quân mà quay lại. Khi đó, đã từng nghĩ người kia rất ân cần, nhưng khi xẩy ra chuyện, những ân cần này dĩ nhiên toàn bộ biến thành tổn thương cùng châm chọc sắc bén, khiến hắn từng vì những việc nhỏ nhặt mà cảm tạ trở nên ngu xuẩn như vậy, không cần đến người khác động thủ, cũng khiến hắn thương tích đầy mình.
Quân Thư Ảnh đáy lòng mơ hồ cảm thấy không ổn, chính là bị oán khí quanh quẩn trong lòng khiến cho không thể lập tức minh bạch tình huống đang xảy ra. Y hiểu rõ, toàn bộ việc này đều không quan hệ gì đến Sở Phi Dương. Y không để đem oán hận chất chứa này phát tiết lên người Sở Phi Dương. Sở Phi Dương cho y so với ánh mặt trời càng sáng ngời cùng ôn nhu, đến ngay cả hồi đầu hắn ngoan hạ sát thủ, hiện tại nghĩ đến cũng không thể xem là thương tổn gì.
Hai cánh tay từ sau lưng ôm lấy y. Quân Thư Ảnh đang cảm thấy bực mình, không đợi y mở miệng nói, không đợi y dùng lực tránh thoát, Sở Phi Dương liền đi đến phía trước y, mang theo tươi cười nói: “Độc dược âm hiểm đến cực điểm này là muốn khiến cho người thân nhất sinh thù ghét với nhau, phản bội nhau. Chúng ta không như ý nguyện của hắn, càng muốn thân thiết cùng kính trọng, ngươi nói được không?!”