Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 66

Sở Phi Dương đang muốn nói gì đó, mâu quang chợt lóe, dùng hết sức lực lấy tay đẩy Quân Thư Ảnh ra xa, lại quay đầu hướng về phía Sở Vân Phi hét đến lạc cả giọng: “Dẫn bọn hắn rời khỏi đây!”

Quân Thư Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bay ra bên ngoài. Trong mắt y chỉ nhìn thấy Sở Phi Dương lại một cước đá bay lão bà bà kia, cảnh tượng kế tiếp khiến cho y không nhịn được đôi đồng tử co rút mãnh liệt ——

Chỉ thấy toàn bộ khối tinh thể trong nháy mắt chìm xuống phía dưới, bạch quang trong sơn động từ từ tiêu thất, bóng tồi dần bao phủ, từng cơn gió lạnh cường liệt mang theo mùi tanh nồng đậm từ phía dưới cuốn lên. Sở Phi Dương toàn thân không còn khí lực, trong phút chốc bóng dáng của hắn chìm dần xuống động khẩu đen ngòm. Lạc bà bà hai tay quơ loạn, thân thể lung lay trong gió mạnh, thế nhưng trên khuôn mặt nhăn nhúm lại tràn đầy tiếu ý, sau một lát cũng vô lực mà buông lỏng hai tay, rơi xuống phía dưới.

Sở Vân Phi vì một tiếng nhắc nhở của Sở Phi Dương, cậu khó khăn lắm mới đem được Tô Thi Tưởng toàn thân vô lực cùng với Tô Kỳ Tranh vẫn còn hôn mê đến sát mép ngoài của tinh thể, ba người vẫn còn nửa người treo dưới động khẩu, từng đợt cuồng phong lạnh lẽo khiến cho họ không còn sức để duy trì thăng bằng, huống chi hai huynh đệ Tô gia một người trọng thương một người không khác gì người chết, Tô Thi Tưởng – mười ngón tay vịn trên vách động thì một ngón đã vô lực mà buông ra.

“Vân Phi, giữ chắc.” Tô Thi Tưởng thanh âm bình tĩnh như nước từ phía dưới truyền lên, Sở Vân Phi nhìn xuống, đối diện cậu là môi đôi mắt thản nhiên không chút gợn sóng, dường như đã mất đi toàn bộ hy vọng, không chút sức sống, không khí đầy vẻ trầm lặng.

Sở Vân Phi quay đầu đi không nhìn hắn, cắn chặt răng, nỗ lực duy trì. Trong lòng cậu vừa thương xót sư phụ cũng vừa lo lắng cho Sở Phi Dương, chớp mắt lại thấy Quân Thư Ảnh giống như không muốn sống nữa mà lao đến mép động. Ngực cậu lo lắng muốn chết, nhưng ngay cả tiếng hét lên ngăn cản y cũng không còn khí lực, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt dần xung huyết, nhìn Quân Thư Ảnh chạy tới bên mép động không đáy này, ngay cả đôi môi cũng bị cắn đến máu tươi loang lổ.

Đang lúc Sở Vân Phi gần như tuyệt vọng, thì trong giây lát một bóng dáng xuất hiện. Đạo bóng dáng này sắc bén như đao, lao thẳng về phía Quân Thư Ảnh. Ngươi nọ thừa dịp Quân Thư Ảnh không phòng bị, xuất mấy chiêu chế ngự y, điểm huyệt y, để y nằm xuống, rồi mới đi về phía Sở Vân Phi.

“Giang ….” Người nọ chỉ trong nháy mắt đã tới gần, Sở Vân Phi nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc, nhưng tựa hồ so với trong trí nhớ lại cảm thấy có chút bất đồng, nên nhất thời trố mắt nhìn.

Giang Tam đi đến mép động, hai tay kéo Tô Thi Tưởng cùng Tô Kỳ Tranh, trên vai đỡ một người, vòng tay ôm một người, dùng khinh công nhẹ nhàng bay lên đất liền, đứng ở chỗ không xa Quân Thư Ảnh lắm.

“Giang Tam, buông.” Quân Thư Ảnh lộ ra khuôn mặt trắng bợt không còn chút máu, nhưng lạnh giọng mà bình tĩnh lên tiếng.

“Ta không thể. Đây có lẽ là việc chính xác duy nhất ta làm…. trong cuộc đời ta.” Giang Tam bình tĩnh trả lời, hắn cũng không nhìn Quân Thư Ảnh, chỉ đem ngoại bào khoác lên thân thể quang loả của Tô Kỳ Tranh.

Ánh mắt Tô Thi Tưởng mang theo oán hận nhìn gã, Giang Tam đỡ Tô Kỳ Tranh ngồi xuống, liền quay sang Tô Thi Tưởng, nhưng cũng chỉ là gục đầu, không nhìn vào mắt Tô Thi Tưởng.

Tô Thi Tưởng vì cứu Kỳ Tranh mà hao tổn nội lực toàn thân nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, lúc này cả người hắn đã vô lực, chỉ có thể tuỳ cho Giang Tam đem hắn cùng Kỳ Tranh thả ra. Thế nhưng những động tác va chạm này lại dịu dàng mềm nhẹ tựa như đang sửa soạn cho một búp bê.

Giang Tam đặt hai người ngồi thành một hàng thẳng, để tay Tô Thi Tưởng đặt sau lưng Tô Kỳ Tranh, còn chính mình lại ngồi phía sau Tô Thi Tưởng, hai tay để trên vai hắn. Tô Thi Tưởng không muốn chịu sự thao túng của hắn, nhưng chỉ nghe phía sau vang lên tiếng quát khẽ: “Muốn cứu tính mạng Kỳ Tranh thì đừng động!”

Tô Thi Tưởng ngẩn ra, ngoan ngoãn bất động, khoảng nửa khắc sau đôi tay to lớn đặt trên huyệt vị vủa hắn, tựa hồ có nguồn nội lực hùng hậu vô cùng vô tận như sóng biển cuồn cuộn không ngừng truyền qua, dịu dàng chậm rãi chạy khắp toàn thân, từ từ đả thông những kinh mạch bị tắc nghẽn, rồi lại truyền qua tay hắn chảy về phía thân thể băng lãnh của Tô Kỳ Tranh.

Sở Vân Phi lao lên khỏi mép động, nhìn thấy Quân Thư Ảnh ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía vực sâu. Trong lòng cậu đau xót, bước vài bước đi về phía Quân Thư Ảnh, rồi lại dừng lại.

Sở Vân Phi nhìn về phía sư phụ, nét mặt tinh mỹ, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt như trước.

Cậu lại nhìn về phía Giang Tam, vẫn là bộ mặt râu ria loàm xoàm, nhưng lúc này lại phảng phất chút trầm ổn giống như một người hoàn toàn khác.

Gã rốt cuộc đúng là Phó Giang Việt, chiến thần lãnh khốc khiến cho giang hồ nể sợ, vô tâm vô tình, chỉ si mê theo đuổi đỉnh cao của võ học, không hề khiếp đảm dám một mình khiêu chiến đánh bại các đại cao thủ đương thời, mỗi một lần lại lấy đó làm minh chứng cho sự tăng tiến của mình, không để tâm tới việc gây thù chuốc oán tới hàng vạn hàng nghìn lần, ở trong tiếng kêu la oán thán của người người mà tự vui mừng.

Lúc này đây khuôn mặt đó lại từ từ tái nhợt, chậm rãi hiện ra sắc mặt tro tàn sắp lụi.

Tô Thi Tưởng cũng hiểu rõ, lúc này đây dù có người có thể sẽ rời đi, thì hắn cũng không bị vứt bỏ nữa.

Sở Vân Phi cũng biết, giờ khắc này sư phụ cậu cũng không cần đến mình.

Cậu nhìn về phía Quân Thư Ảnh, nhìn một cái cuối cùng giống như khắc thật sâu, sau đó xoay người, không một chút do dự trước cơn cuồng phong lạnh lẽo, mà theo vách động trơn nhẵn trượt xuống.

Tô Thi Tưởng nhìn bóng dáng Sở Vân Phi biến mất dưới động khẩu, mở miệng, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn cắn môi.

Hắn hiểu, ánh mắt cuối cùng khi Sở Vân Phi nhìn hắn. Sở Vân Phi chỉ là rời đi, chứ không phải vứt bỏ.

Quân Thư Ảnh đang nỗ lực điều tức, nhằm tự giải khai huyệt đạo. Chính vào lúc này lại nghe thấy thanh âm ‘ầm …ầm’ đinh tai nhức óc vang lên, phiến đá trên động khẩu đang dần dần khép lại.

“Không…” Cổ họng Quân Thư Ảnh phát ra thanh âm khàn khàn nức nở, y cũng không để ý đến việc có thể sẽ bị nội thương, mà điều khiển chân khí trong cơ thể chạy loạn, rốt cuộc cũng khiến cho nơi cổ họng mình dấy lên một vị ngọt, một dòng máu tươi từ giữa hàm răng trắng muốt cùng đôi môi tái nhợt chảy ra.

Quân Thư Ảnh không kiềm chế được mà phun một ngụm huyết lớn, cả người dường như bị tra tấn đau đớn khôn cùng, Quân Thư Ảnh kiên trì cho đến lúc tay chân không còn chết lặng nữa. Y ôm ngực tập tễnh đi về phía động khẩu càng ngày càng thu hẹp, chỉ còn hơn mười bước…chỉ còn vài bước…

Nhưng cơ quan băng lạnh tuyệt tình kia vào giây phút cuối cùng y nhoài người lao tới đã khép lại thật chặt.
Bình Luận (0)
Comment