Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 74

Sắc mặt Quân Thư Ảnh trắng bệch, tức giận liếc mắt nhìn Tô Kì Tranh, cắn răng quay sang Tô Thi Tưởng vừa chắp tay vừa nói: “Cáo từ.”

Tô Thi Tưởng đẩy Tô Kì Tranh ra, muốn giữ chặt Quân Thư Ảnh, mang theo tia áy náy đáp: “Quân công tử, Sở đại hiệp bây giờ không còn giống khi xưa nữa, chúng ta hãy thương lượng một chút, bàn bạc kỹ càng đã. Kì Tranh bác văn quảng thức, có lẽ đệ ấy sẽ nghĩ ra được phương pháp phá giải.” Hắn nói xong nhìn về phía Tô Kì Tranh, hy vọng Tô Kì Tranh hỗ trợ thêm vài câu để Quân Thư Ảnh an tâm, ít nhất trước hết giữ y ở lại.

Khi đề cập đến chuyện này, Tô Thi Tưởng cũng cảm thấy bản thân không thoát khỏi can hệ, liên lụy tới Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương liều mình giúp hắn cứu Tô Kì Tranh, ngược lại hắn lại khiến bọn họ phải hứng chịu nỗi đau chia lìa. Hắn vô cùng áy náy, biết rằng dù có giải thích thế nào, có nói lời xin lỗi với Quân Thư Ảnh đi chăng nữa thì lúc này cũng chẳng có chút giá trị gì.

Tô Kì Tranh hiểu rõ suy nghĩ của ca ca, cũng không tiếp tục cố tình trêu chọc Quân Thư Ảnh nữa, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, Thư Ảnh công tử, ngươi nghe ca ta đi. Kỳ thật ta nghĩ… cũng không phải không có biện pháp.”

“Rốt cuộc có cách nào để Sở Phi Dương khôi phục lại thần trí không?!” Quân Thư Ảnh nghe thấy vậy, đôi mắt mệt mỏi bỗng dâng tràn sức sống, ngay cả sắc mặt vừa nãy còn tái nhợt nay đã có thêm một tia hồng nhuận.

“Kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần phế đi nội lực Nguyên Tình cho hắn, tự nhiên sẽ khôi phục như cũ. Giống Nguyên Tình chẳng phải rất khỏe mạnh đấy sao.”

Quân Thư Ảnh vừa nghe Tô Kì Tranh mở miệng nói phải phế bỏ võ công của Sở Phi Dương, trong lòng lại mất hứng, sắc mặt cũng trầm xuống.

Tô Kì Tranh tủm tỉm cười nhìn y, tiếp tục: “Đương nhiên vẫn còn cách khác. Vốn tâm pháp của Đông Long Các chỉ có người tập luyện võ công của Đông Long Các mới có thể thừa nhận, nếu không chỉ còn rơi vào con đường chết mà thôi. Sư nương ta định thu lại nội lực kia cho Nguyên Tình, vì vậy tất phải tìm đệ tử của Đông Long Các đến làm vật chứa. Chúng ta nếu muốn đem nguồn nội lực này phân ra, cũng có thể làm theo cách đó. Đây là tâm pháp thượng tầng, có lẽ sẽ không cần phải phế bỏ toàn bộ, chỉ cần lột bỏ đi một ít, đại yêu quái lại biến trở về thành Sở đại hiệp anh tuấn tiêu sái. Nếu vậy, Sở đại hiệp cũng không tổn thất gì, còn được một thân nội lực cao thâm, thật tốt.”

“Ngươi là nói….” Quân Thư Ảnh nheo lại hai mắt, lơ đãng quét mắt nhìn mọi người xung quanh.

Tô Kì Tranh giữ chặt Tô Thi Tưởng lui từng bước ra sau, cười đáp: “Ngươi cũng đừng nên đặt chủ ý lên ca ta, ta vừa mới sống lại, còn chưa muốn chết lần nữa.”

Hắn vừa dứt lời, Sở Vân Phi đang ngẩn người liền cảm thấy tầm mắt nóng rực bắn về phía mình, giật mình hồi phục lại tinh thần, nhìn nhìn nụ cười giả tạo của Tô Kì Tranh, lại quay về phía Quân Thư Ảnh đang đăm chiêu suy nghĩ đánh giá cậu.

Cậu từ lúc nãy trong lòng vẫn rối như tơ vò, tất cả đều là vì chuyện Quân Thư Ảnh sinh hài tử cho Sở Phi Dương mà thêm phiền não, bây giờ nhìn sang Quân Thư Ảnh, nội tâm dâng lên một tia ủy khuất.

“Chỉ cần có thể cứu Sở đại ca, muốn đệ làm gì cũng được.” Sở Vân Phi nhăn mũi thở dài, giọng điệu tràn đầy chân thành.

Quân Thư Ảnh rời tầm mắt đi, nhìn chằm chằm mặt đất trong chốc lát, lại nói với Tô Kì Tranh: “Chủ ý ngu ngốc của ngươi không cần nhắc đến nữa. Nếu làm như vậy, nhất định Sở Phi Dương sẽ không vui vẻ gì.”

“Ta cứu tính mạng của hắn, thậm chí trợ giúp hắn chân chính trở thành thiên hạ đệ nhất, có cái gì mà hắn không vui.” Tô Kì Tranh khinh thường đáp.

Quân Thư Ảnh vốn đã định cất bước liền ngừng cước bộ, cũng không quay đầu lại nói: “Nếu y theo ý ta, các ngươi dù chết hết, chỉ cần có thể cứu hắn trở về, ta đã không do dự. Nhưng mà ta không thể. Chỉ vì hắn là – Sở Phi Dương. Người như ngươi căn bản không thể hiểu được.”

“Tiểu tử chết tiệt, tức chết ta!” Tô Kì Tranh nhìn bóng dáng quật cường rời đi của Quân Thư Ảnh, bắt lấy ống tay áo của Tô Thi Tưởng, tức giận bất bình lầm bầm trong miệng: “Sở Phi Dương giỏi như vậy sao?! Khẩu khí của y là có ý gì, vài ba chữ chính là công lý sao! Hừ!”

Tô Thi Tưởng trấn an vỗ về đệ đệ, lại quay sang Sở Vân Phi ý bảo cậu đuổi theo Quân Thư Ảnh. Sở Vân Phi sớm đã sốt ruột nhìn bóng dáng rời đi của Quân Thư Ảnh, lúc này được Tô Thi Tưởng ngầm chỉ thị, lập tức vội vàng chạy theo.

Phó Giang Việt thấy mọi người đều rời đi cả, chỉ còn lại huynh đệ họ Tô một lớn một nhỏ đang thì thầm nói chuyện với nhau, hai gương mặt tuyệt sắc tương đồng dưới ánh mặt trời nhoáng qua mắt hắn, đột nhiên bị ánh mắt sắc bén của Tô Kì Tranh bắt gặp: “Nhìn cái gì vậy?! Cười cái gì mà cười?! Đáng khinh! Nhanh đi chuẩn bị thức ăn, ca và ta đói bụng!”

Phó Giang Việt nâng cánh tay sờ khóe miệng, thực sự nở nụ cười sao? Đối với ác ngôn ác ngữ của Tô Kì Tranh thế nhưng không hề có một tia bất mãn, lại liếc nhìn Tô Thi Tưởng đang cúi đầu, nắm lấy sọt cá trên mặt đất xoay người rời đi.

Sở Vân Phi không xa không gần theo sát Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng không để ý tới, chỉ chăm chăm hướng về phía cấm địa.

Sở Vân Phi nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Quân Thư Ảnh ở phía trước, tâm tư dần dần phiêu đãng.

Quân đại ca chính là nữ tử sao? Thấy thế nào cũng không giống a… Tuy rằng diện mạo thực sự rất đẹp.

Là thân nam tử, lại vì Sở Phi Dương sinh hai người con trai…. Sở Vân Phi nhớ tới tiểu bảo bảo chỉ thấy qua một lần kia, lanh lợi đáng yêu, còn có đình viện ấm áp.

Tô Kì Tranh nói rất đúng, người ta mới là một gia đình hạnh phúc, phụ từ tử hiếu, hoàn toàn không có chỗ cho ngoại nhân chen vào.

Sở Vân Phi trong lòng không khỏi phiền muộn, bóng dáng nhanh nhẹn tuấn nhã cách đó không xa khiến mắt cậu có phần chua xót. Nhưng tình cảm của cậu  không bởi vì thế mà suy giảm, mặc dù không chiếm được, không chạm vào được, vẫn có thể yên lặng bảo hộ y, giống như bây giờ, cậu luôn có quyền này….

Sở Vân Phi lo lắng suy nghĩ, cước trình vẫn duy trì như cũ, giữ khoảng cách không gần không xa. Cho nên khi cậu nghe thấy tiếng kêu của nữ tử, liền ngay lập tức phục hồi tinh thần, thi triển khinh công, nháy mắt đã đuổi kịp tới bên người Quân Thư Ảnh.

“Ở bên kia!” Sở Vân Phi chỉ về phía bên trái, lời còn chưa dứt, Quân Thư Ảnh hiển nhiên đã chạy vội đi.

Sở Vân Phi vội vàng đuổi theo, chỉ qua một lát sau, hai người ra khỏi rừng cây, tới bên một sườn núi nhỏ, đất đá vụn rải rác trên sườn núi, chỉ trông thấy một hồng y nữ tử tóc tai rối bù.

“Chân Thủy môn chủ?” Sở Vân Phi sửng sốt, Phinh Đình vừa thấy Quân Thư Ảnh cùng Sở Vân Phi, liền thi triển toàn lực chạy thẳng tới chỗ bọn họ, trên mặt tràn đầy vẻ vội vàng bối rối.

Quân Thư Ảnh tiêu sái đáp xuống mặt đất ổn định thân hình, liền nhìn thấy phía xa xa một bóng dáng cực kỳ quen thuộc đang chậm rãi đi tới. Động tác của hắn cũng không gấp gáp, nét mặt cũng không dữ tợn, đôi mắt thâm sâu đen kịt thậm chí còn bình tĩnh, nhưng chỉ liếc nhìn một cái cũng khiến người ta cảm thấy băng lãnh và sợ hãi khôn cùng.

Quân Thư Ảnh yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, không tự giác mà siết chặt bàn tay lại.

“Phinh Đình cô nương, cô nương không sao chứ.” Sở Vân Phi giơ tay ra đỡ lấy Phinh Đình đã gần như vô lực, thân thiết nói.

Phinh Đình thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Sở Vân Phi: “Sở đại ca…. Sở đại ca huynh ấy….” Nàng vừa nói vừa khóc, “Sở đại ca muốn giết ta! Huynh ấy rốt cuộc làm sao vậy, hình như hoàn toàn không nhận ra chúng ta.”

Sở Phi Dương đứng cách họ khoảng mười bước. Trong tay nắm một thanh trường kiếm tuỳ tiện cắm xuống mặt đất. Hai mắt hắn ngay từ đầu cũng chưa từng dời đi, vẫn chăm chăm nhìn chằm chặp vào Quân Thư Ảnh, khoé môi tự tiếu phi tiếu khiến người ta không rét mà run. Hoàn toàn không để ý chút nào đên Sở Vân Phi cùng Phinh Đình đang đứng bên kia.

Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy ngay cả tầm mắt của mình cũng bị nam nhân bá đạo phía đối diện vừa xa lạ vừa quen thuộc kia bắt được, không cách nào dời đi. Cảm giác bị dã thú nhìn chằm chặp lại quay trở về.
Bình Luận (0)
Comment