Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 102

Trải qua kiếp nạn này, sóng gió Vô Cực sơn trang đã bình ổn, giang hồ lại trở về trật tự vốn có của nó.

Chỉ là, đối với mấy người Sở Phi Dương mà nói, sự tình vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Mấy người từ trong sơn động đi ra thân vẫn còn mang độc, mắt thấy thời điểm độc phát theo như lời Hiên Viên Dật tiền bối nói đã sắp đến rồi. Vì vậy ngay sau khi giải quyết xong mọi việc, mấy người liền lập tức mã bất đình đề chạy về Lãng Nguyệt sơn, bắt Tín Vân Thâm thân là chưởng môn lấy giải dược ra.

Độc cứ như vậy mà được giải quyết. Vô Cực sơn trang tạo dựng một phen hỗn loạn cuối cùng đã chấm dứt hoàn toàn.

Thời gian này rảnh rỗi, nhàn hạ mọi người lại bắt đầu quan tâm đến một chút đề tài trà dư tửu hậu.

“Các ngươi nói xem…” Thanh Lang vừa lột đậu phộng cho Yến Kỳ vừa nói, “Vị Hiên Viên lão tiền bối thần thần bí bí kia muốn chúng ta nói với Thanh Phong phái chưởng môn một câu, rốt cuộc là câu gì?!”

Sở Phi Dương nom thấy chén trà trong tay Quân Thư Ảnh đã cạn liền nhanh tay rót thêm trà nóng, cười nói: “Cái này phải hỏi Vân Thâm.”

Lúc này đang là thời điểm lạnh nhất của mùa đông, mọi người tề tựu đầy đủ tại Thanh Phong kiếm phái. Bên ngoài đại tuyết tung bay, tấm rèm che thật dày ngăn cách phong tuyết bên ngoài, còn ở bên trong phòng lửa than cháy rực, ấm áp vô cùng. Mấy người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn lớn trên đó bày biện đủ loại hoa quả khô lót dạ, tiểu lô ủ rượu nóng, hưởng thụ lấy khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.

Sở Phi Dương vừa dứt lời, mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tín Vân Thâm.

Tín Vân Thâm khụ khụ một tiếng: “Việc này… cũng không cần thiết phải nói ra đâu, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi, cần gì phải câu nệ tiểu tiết chứ!”

Hắn càng nói như vậy mọi người càng tò mò. Ngay cả Cao Phóng vốn không mấy quan tâm cũng nhịn không được mà thúc giục.

Tín Vân Thâm không chịu nổi mọi người mãnh liệt yêu cầu, chỉ có thể đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, ta nói là được chứ gì!”

Hắn hắng giọng một cái, nói: “Hiên Viên tiền bối lưu lại tổ huấn nói rằng, nếu như ngày nào đó có người mang theo Lãng Nguyệt kiếm tìm đến Thanh Phong phái chưởng môn, hơn nữa còn hô to ba lần, rằng… Hiên Viên Dật anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, danh chấn giang hồ, lưu danh bách thế, thì sẽ đưa giải dược cho hắn.”

Trong phòng một hồi trầm mặc.

Tín Vân Thâm cả giận nói: “Ta đã bảo là không cần thiết phải nói ra mà! Là các ngươi ép ta nói!”

Rất lâu sau, Thanh Lang mới chậm rãi thở hắt ra, nói: “Hiên Viên tiền bối thực đúng là kỳ nhân… ở mọi phương diện!”

Cao Phóng gật đầu nói: “Đã chết mấy trăm năm, lão còn muốn khống chế người khác lớn giọng ca tụng mình.”

Yến Kỳ nói: “Hơn nữa người ca tụng nhất định phải nói rằng lão anh tuấn! Tiêu sái!”

Quân Thư Ảnh liếc mắt nhìn Sở Phi Dương một cái, nói: “Có tiền bối như vậy để làm gương, chẳng thể trách Thanh Phong phái dạy dỗ đệ tử đều là như vậy cả.”

Vô duyên vô cớ bị người lôi xuống bùn, Sở Phi Dương trợn mắt: “Ta làm sao? Ngươi nói rõ ràng xem nào!”

“Không sao cả, chẳng có gì hay ho để mà nói.”

Sở Phi Dương tức giận: “Ngươi cố tình chọc tức ta phải không?!”

“Thư Ảnh nói đúng.” Yến Kỳ nắm tay nói, “Cao Phóng! Ngươi nói xem đúng hay không?”

“Đúng. Giáo chủ nói cái gì cũng đúng.” Cao Phóng nói.

Tín Vân Thâm vừa tách một múi cam đưa cho Cao Phóng vừa lớn tiếng nói: “Ta nói, Thiên Nhất giáo các ngươi không cần khinh người quá đáng, nơi này chính là địa giới của Thanh Phong phái ta!”

Thanh Lang cười lớn đưa cái chén không ra trước mặt Sở Phi Dương nói: “Ai, Đại sư huynh Thanh Phong phái, làm phiền tiếp nước trà.”

Không ngờ Quân Thư Ảnh còn nhanh hơn một bước, cướp lấy bình trà, một hơi rót hết nước trà vào chén của Sở Phi Dương, sau đó lắc lắc cái bình rỗng nhìn Thanh Lang: “Hết rồi.”

Thanh Lang bất mãn kêu lên: “Thư Ảnh ngươi chính là Thiên Nhất giáo, không cần người nhà mình không lo, đi lo cho người ngoài a!”

“Hừ!”



Một ngày đông thanh lãnh, tuyết bay ngàn dặm, đúng là giang hồ bình an, người người hỉ nhạc.

_________________
Bình Luận (0)
Comment