*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thạch Lệ cuối cùng cũng đã nói ra mục đích đến đây, Sở Phi Dương không có cảm giác gì, trong khi Quân Thư Ảnh lại thật sự nổi giận vài ngày.
Tín Vân Thâm và Trình Tuyết Tường muốn tìm hiểu cho rõ ràng, Vô Cực sơn trang kia từ đâu thu thập được nhiều bí tịch cùng thần binh đến vậy, nhưng Thạch Lệ đối với vấn đề này lại hoàn toàn không biết.
Thạch Lệ nói ra tin tức như vậy, chẳng những không đem đến một chút thoải mái mà ngược lại còn khiến mọi người trong lòng càng thêm nặng nề.
“Chỉ cần bệnh của Cầm Anh có thể được chữa trị tốt, nói ta dẫn các ngươi tới Vô Cực sơn trang, ta cũng sẽ không phản đối.” Thạch Lệ khẳng định.
Nhưng không chỉ Quân Thư Ảnh, đám người Tín Vân Thâm Thanh Lang cũng không một ai tán thành việc Sở Phi Dương dùng vũ phách. Sở Phi Dương dù chưa đồng ý nhưng cũng không kiên quyết cự tuyệt, khiến cho mọi người không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Thanh Lang nói: “Sở huynh, huynh không thật sự đang suy nghĩ sẽ xả thân đấy chứ? Ta quen biết Sở huynh đã nhiều năm, nhưng cũng không biết Sở huynh lại là người ngu ngốc đến như vây.”
“Quân Thư Ảnh nhất định sẽ đau lòng.” Yến Kỳ ở một bên trịnh trọng gật đầu, đổ thêm dầu vào lửa.
Sở Phi Dương cười nói: “Nguyên lai tại hạ ở trong mắt Thanh huynh và Yến công tử lại là người đại nhân đại nghĩa như thế, tại hạ thật sự thụ sủng nhược kinh.”
“Chớ cùng ta đùa giỡn đi.” Thanh Lang khinh thường mà khoát tay, “Sở huynh tinh minh thì tinh minh (thông minh, khôn khéo), nhưng liên lụy đến tính mạng người vô tội lại rất mềm lòng, tự nhiên ta muốn nói hai câu.”
“Vì Quân Thư Ảnh.” Yến Kỳ nghiêm túc gật đầu bổ sung.
Thanh Lang một tay túm lấy hắn ôm vào lòng: “Tiểu đông tây, ngươi lại còn chọc vào xương sườn người khác. Sở huynh, huynh rốt cuộc suy nghĩ như thế nào? Đừng tự mình chủ trương, ta hôm nay cần phải hỏi cho ra một đáp án.”
Yến Kỳ kéo lấy tay áo Thanh Lang, đem mặt chôn ở cổ y mà cọ xát, giống như một con mèo con khôn ngoan, rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương vuốt ve chén ngọc bất phỉ giá trị trong tay, chợt hướng Thanh Lang khẽ cười một tiếng: “Việc này, còn cần Thanh huynh trợ giúp.”
***
Bốn ngày sau khi Thạch Lệ đưa ra thỉnh cầu, Sở Phi Dương liền gật đầu đồng ý.
Thạch Lệ vẻ mặt kích động cảm khái, ánh mắt không biết phải cảm tạ Sở Phi Dương thế nào, cuối cùng là phốc một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Nam nhi dưới gối có hoàng kim, ngoại trừ thiên địa và phụ mẫu, ta hôm nay chỉ quỳ trước một mình Sở đại hiệp. Đa tạ Sở đại hiệp nguyện ý cứu giúp Cầm Anh.” Thạch Lệ dập đầu một cái nói.
Thạch Lệ tình chân ý thiết vừa nói xong, một đạo thanh âm trong trẻo liền vang lên, ngờ vực nói: “Hoàng kim dưới gối từ lúc ngươi phản bội Võ Lâm minh đã không còn giá trị đi, Sở đại hiệp nhận lấy một quỳ này vẫn là thiệt thòi rồi.”
Thạch Lệ ngẩng đầu nhìn lên, không phải là Quân Thư Ảnh như gã nghĩ, mà là một nam tử trẻ tuổi mỹ mạo giống như tiên tử trong tranh đang chằm chằm nhìn gã bằng đôi mắt trong veo, Quân Thư Ảnh cũng không có ở đây.
Thạch Lệ cúi đầu, đứng thẳng dậy không phản bác, cũng không biết gã đang nghĩ gì.
Thanh Lang bắt lấy một quả tử (trái cây) đưa cho Yến Kỳ chặn cái miệng của hắn lại, khiến cho hắn không rảnh rỗi mà xen vào.
“Sở Phi Dương đã đồng ý, vũ phách kia ở đâu?” Thanh Lang nói.
Thạch Lệ lại nhìn một lượt mọi người tại đây, mặc dù vẫn còn đề phòng nhưng cũng không nói gì, chỉ xoay người trở vào ôm Cầm Anh đi ra.
“Thạch đại ca.” Cầm Anh có chút bất an mà nắm lấy tay gã.
Thạch Lệ trấn an nói: “Cầm Anh đừng sợ, Sở đại hiệp đã đáp ứng cứu ngươi, chỉ cần lấy vũ phách ra…”
“Cái gì?! Không được!” Cầm Anh vừa nghe liền mở to hai mắt nhìn Sở Phi Dương, lại nhìn Thạch Lệ, kiên quyết cự tuyệt.
“Cầm Anh ngoan, đây là một mảnh tâm ý của Sở đại hiệp, ngươi không nên đãi mạn.” Thạch Lệ vẫn mềm giọng dỗ dành.
“Không thể được, không thể được.” Cầm Anh dường như hết sức mâu thuẫn, ngón tay nắm chặt lại, lắc đầu vẻ mặt như muốn khóc, sắc mặt vốn đang được Cao Phóng điều dưỡng đã có một chút hồng hào nay lại trở nên trắng bệch.
“Vũ phách cùng Cầm Anh có quan hệ gì?” Cao Phóng thấy Cầm Anh chật vật như vậy, nhịn không được phải lên tiếng.
Cầm Anh cướp lời Thạch Lệ: “Vũ phách phải lấy máu của ta để chế thành. Máu của ta, một giọt là dược, ba giọt là độc, hơn nữa là không có giải dược, người trúng độc vĩnh viễn chịu tra tấn, đêm không trăng lại đau đớn tột cùng, trừ phi có…”
“Cầm Anh, ta đã đem điểm có hại của vũ phách nói ra cả rồi.” Thạch Lệ cắn răng, vẻ mặt đau khổ, “Nếu ta có thể cứu ngươi, ta sẽ không phiền Sở đại hiệp phải làm chuyện khó khăn như vậy.”
Cầm Anh nhìn Sở Phi Dương, Sở Phi Dương gật đầu với hắn: “Thạch trại chủ quả thực đã nói tất cả. Cầm Anh, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, nếu là vì cứu một mạng người, cho dù bằng cách nào cũng nên thử một lần, huống hồ cũng không nguy hiểm đến tính mệnh, Cao Phóng sau này có lẽ có thể tìm ra phương pháp hóa giải.”
“Nhưng…” Trong khi Cầm Anh còn ngập ngừng, Thạch Lệ đã cầm lấy tay trái của hắn, lấy ra một con dao nhỏ, “Cầm Anh, chịu đựng một chút.”
“Chậm đã.” Thanh Lang lại lên tiếng, vẫy tay một cái, phó nhân phía sau khom người đưa lên một chiếc chén màu xanh đậm.
“Tuy rằng Sở Phi Dương đã đồng ý, nhưng ta vẫn cảm thấy người này không thể tin. Đây là chiếc chén đắc dụng của ta, hứng vũ phách kia vào đây, Cao Phóng, ngươi trước tiên cần phải kiểm tra độc tính mới được.”
Thanh Lang bộ dáng hết sức đắc ý, Cao Phóng trừng mắt liếc y một cái, tiếp nhận ly rượu đưa tới.
“Thạch trại chủ, mời.”
Thạch Lệ gật đầu: “Các ngươi không an tâm cũng phải, ta chỉ có thể nói ta tuyệt đối sẽ không làm hại Sở đại hiệp, các ngươi tuỳ ý kiểm tra.”
Nói xong liền dùng chén kia hứng lấy ba giọt máu của Cầm Anh rồi từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, đổ đầy nửa chén. Giọt máu trong chớp mắt tan ra, dịch thể trong chén trở nên đỏ tươi.
Cao Phóng cầm lấy chiếc chén, cẩn thận lấy ra một bộ ngân châm dược tề,
kiểm tra kỹ càng một phen, cuối cùng mới nhìn Sở Phi Dương thở dài: “Dù sao uống một chút cũng không chết người.”
Thanh Lang lúc này mới nhận lại chiếc chén, đưa cho Sở Phi Dương: “Sở đại hiệp, mời.”
Sở Phi Dương nhận lấy, nhìn về phía Thạch Lệ vẻ mặt khẩn trương và Cầm Anh còn đang lo lắng, cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thạch Lệ nét mặt một trận khẽ run rẩy, nhìn không ra hỉ nộ, lại cũng không giống đang vui mừng. Thanh Lang ngoảnh mặt làm thinh, thần sắc cũng phức tạp nhìn không thấu.
Thạch Lệ lấy ra bản bí tịch, đưa cho Sở Phi Dương: “Sở đại hiệp…”
“Không cần nói nhiều.” Sở Phi Dương khoát tay cắt ngang, nhận lấy bí tịch, “Nếu thuận lợi, ta chắc chắn sẽ cứu Cầm Anh, bí tịch này nhất định cũng trả lại nguyên vẹn.”
Nói xong tựa hồ không muốn ở lâu, xoay người rời đi. Sự tình đã xong, đám người Thanh Lang cũng không còn lý do lưu lại, liền cùng nhau cáo từ. Vừa ra khỏi viện tử lại đụng phải Thanh Tĩnh dẫn theo Kỳ Lân và Ninh Viễn ba người đang đùa nghịch, muốn tới tìm Cầm Anh cùng chơi.
“Cầm Anh đang bệnh, các ngươi không được quấy rầy hắn.” Cao Phóng giáo huấn, lại đưa tay đem Tín Ninh Viễn ôm lên, “Tiểu đông tây, mấy ngày không quản, ngươi liền thành ra bộ dạng này, về nhà bú sữa đi.”
Tín Ninh Viễn oa oa kêu to, ở trong lòng Cao Phóng giãy dụa: “Ta sớm đã không còn bú sữa nữa rồi! Phụ thân người cố ý, người cố ý! Thạch Đầu ca ca Lân nhi ca ca Thanh Tĩnh ca ca, các huynh không được tin a!”
Thanh Tĩnh ha ha cười một trận, cố ý trêu ghẹo: “Oa, tiểu bảo bối đến giờ bú sữa, vậy ca ca không quấy nhiễu ngươi, Thạch Đầu Lân nhi, đi, chúng ta tới sau núi.”
Tiểu Thạch Đầu cũng muốn trêu ghẹo vài câu lại bị Lân nhi nhìn một cái, đành phải nhịn xuống.
Cao Phóng lần lượt giáo huấn một trận, để cho bọn chúng không được thừa dịp lúc người lớn không rảnh quản thúc mà chạy loạn, học bài và luyện công cũng không được trễ nải, sau đó mới ôm Tín Ninh Viễn vẻ mặt oán niệm trở về.
Thanh Lang vỗ vỗ bả vai Thạch Đầu Lân nhi, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhi tử nhà mình, rồi đem ba tiểu tử trở về viện tử, cùng nhau ăn uống thả cửa một phen.
Sở Phi Dương vừa về tới viện tử, liền thấy Quân Thư Ảnh đang đứng ở trước cửa, một thân kính trang, trong ngực ôm hai thanh kiếm.
Một thanh kiếm được ném tới, Quân Thư Ảnh rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Sở Phi Dương: “Đánh với ta một trận!” Nói xong thân hình lập tức nhanh như cắt mà xông tới.
Sở Phi Dương khẽ mỉm cười, cũng không tương kiếm mà vui vẻ nghênh chiến.
“Ít khinh thường người đi!” Quân Thư Ảnh thấy hắn như vậy, cắn răng nói, chiêu thức trong tay bay lượn, sắc bén.
Bất quá qua vài hiệp, kiếm trong tay Sở Phi Dương liền rơi trên mặt đất, bị Quân Thư Ảnh dùng kiếm nhọn chỉ trước ngực, có chút mệt mỏi mà tựa vào cột trụ.
Quân Thư Ảnh thu kiếm lại, tới gần cầm lấy cổ tay hắn: “Ngươi làm sao vậy? Ngươi sẽ không thật sự uống thứ đó chứ?”
Sở Phi Dương kéo y vào trong ngực: “Tại sao biết, ta không có ngu ngốc như vậy.”
“Vậy ngươi làm sao?” Quân Thư Ảnh giương mắt nhìn khuôn mặt Sở Phi Dương, nghi hoặc nói.
“Không có gì, ngươi ngoan ngoãn để cho ta ôm.” Sở Phi Dương vuốt lên tóc của y, khẽ thở dài.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Ai có thể đoán được tâm sự của Sở mị mị đại hiệp? (‘mị mị’ = ‘be be’, tiếng dê kêu)
Poster: mị mị = be be? Lẽ nào đây là "huyền cơ" của cái tên Dương Thư Mị Ảnh?
_________________