Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 4

Bốn người sau khi dùng xong cơm trưa, lại cùng nhau xuống phố đi dạo, mua một chút đặc sản địa phương.

Quân Thư Ảnh tại một tiểu quán phát hiện một chuỗi bông tai treo lủng lẳng, bông tai hình rồng đơn giản, chất liệu nhìn qua không phải vàng cũng không phải ngọc nhưng lại khiết bạch dịu dàng. Quân Thư Ảnh nhìn thấy vô cùng thích, hướng về phía chủ quầy hỏi giá cả, biết được chỉ một lượng bạc, cũng coi như vật có giá trị đi. Tuy nhiên không phải cái gì có giá trị là được, chính là Quân Thư Ảnh hiếm khi vừa ý đồ chơi loại nhỏ này, vậy mà lần này thoáng nhìn thấy đã cảm thấy thập phần vừa mắt, y đưa tay đem bông tai cầm lên, biểu hiện rất thích thú. Sở Phi Dương liền ở phía sau móc túi trả tiền.

Mỗi khi bốn người ra ngoài du ngoạn, là thời điểm mà Sở Phi Dương được tùy ý dùng tiền, còn khi hắn vắng mặt thì tất thảy việc quản lý tiền bạc là do Lân nhi phụ trách.

Sau vài bài học đau thương, Sở Phi Dương biết rõ tiền bạc vẫn là cần phải có một người khuôn phép quản lý, tối trọng yếu đúng là hai chữ này, khuôn phép! Quân Thư Ảnh có tiền nhưng sẽ không biết quản lý, Sở Phi Dương tự cảm thấy mình quản lý thì rất nhiều rủi ro. Còn tiểu Thạch Đầu, đối với chuyện tiền bạc rất lơ là.

Cũng may Lân nhi là người khuôn phép, thậm chí so với hắn còn khuôn phép hơn, không thể không nói, lão Sở nhà này thật sự là rất may mắn.

Sở Phi Dương công việc ở tiểu thành này đã xong xuôi, vốn định mau chóng lên đường tới nơi khác nhưng mà, buổi sáng đi đến bờ sông lại phát hiện nơi này cảnh sắc hết sức mê người, đáng để ngao du.

Sở Phi Dương hướng về phía Quân Thư Ảnh nói ý đồ muốn du giang (du ngoạn trên sông). Quân Thư Ảnh cũng không phản đối, hai tiểu nhi tử lại càng hào hứng, lập tức quyết định hai ngày sau mới lại lên đường.

Bốn người trở lại khách điếm, Sở Phi Dương đem hành lý đã sớm đóng gói mở ra, nếu còn phải lại ở lại thêm mấy ngày thì rất nhiều vật dụng phải dùng đến.

Sáng sớm hôm sau, Sở Phi Dương liền mang theo một lớn hai nhỏ xuất môn. Vừa xuống phố lại phát hiện phố xá vốn thường ngày nhộn nhịp nay lại không một bóng người.

Sở Phi Dương trong lòng cảm thấy kỳ quái, mang theo Quân Thư Ảnh cùng Sở Kỳ Sở Lân tiếp tục hướng cổng thành đi đến.

Vừa tới cổng thành liền chứng kiến rất nhiều bộ khoái đang vây quanh thạch bản dán cáo thị, trong đám người có một nỗi sợ hãi bao trùm. Quân Thư Ảnh liếc mắt một cái liền thấy Tống bộ đầu ngày hôm qua.

Tống bộ đầu cũng nhận ra y, vội vàng từ trong đám người thoát ra ngoài, cước bộ gấp gáp chạy tới bên này.

“Vị công tử này, ngày hôm qua tình hình hỗn loạn, tại hạ còn chưa kịp hảo hảo tạ ơn công tử, ngay cả đại danh công tử cũng chưa biết, thật sự là hổ thẹn.”

Quân Thư Ảnh nhìn Sở Phi Dương một cái, lại nhìn về phía Tống bộ đầu, nói: “Đừng ngại.”

Sở Phi Dương đã nghe qua Quân Thư Ảnh nói về sự kiện ngày hôm qua, lúc này chứng kiến cảnh tượng kì dị nơi công thành liền hỏi: “Tống bộ đầu, các ngươi làm sao đều vây kín nơi ở này vậy? Lại là bởi vì Vô Cực sơn trang kia sao?”

Tống bộ đầu đã biết thân phận Sở Phi Dương, vội nói: “Sở đại hiệp nói không sai, lại là người của Vô Cực sơn trang tác oai tác quái. Hôm qua bọn chúng ở cổng thành tự mình dán cáo thị, thủ hạ ta bởi vì xé xuống mà bị đánh trọng thương, nếu không phải vị công tử này ra tay cứu giúp, chỉ sợ không thể xuôn xẻ rồi. Ngày hôm nay chuyện cũ lại tái diễn, thật sự là có chút đau đầu.”

Sở Phi Dương cau mày nói: “Vô Cực sơn trang võ nghệ cao cường, hành sự bí hiểm, thủ hạ của ngươi chỉ sợ không có khả năng đối phó. Tống bộ đầu, nếu như ngươi có gì cần giúp đỡ cứ việc nói thẳng.”

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không nên làm phiền Sở đại hiệp.” Tống bộ đầu vội nói, “Lúc này ta đã phân phó thủ hạ không nên xé cáo thị. Ta cần phải gặp mặt kẻ cầm đầu mới có thể giải quyết vấn đề.”

Sở Phi Dương gật đầu, cùng Tống bộ đầu cáo từ, lại hướng về phía ngoài thành đi tới.

Tới bờ sông, bốn người hướng ngư hộ thuê một chiếc thuyền nhỏ, cùng nhau chèo thuyền du giang.

Trên mặt sông gió lạnh thổi từng trận, cảnh sắc đủ khoáng đạt, nhưng nhìn lâu lại thấy tẻ nhạt. Quân Thư Ảnh trên mạn thuyền đứng hồi lâu liền trở lại bên trong khoang thuyền, nhấp một ly rượu ấm rồi cầm lấy một quyển sách mở ra xem.

Sở Phi Dương cũng đi vào theo, ngồi ở bên cạnh y, liếc một cái sách trong tay y, cười nói: “Ngươi thật càng ngày càng thích xem sách. Cố gắng như vậy làm gì, ngươi còn muốn tham gia khoa khảo sao?”

Quân Thư Ảnh cũng không thèm nhìn hắn, thuận miệng nói: “Có gì không thể. Ta nếu đã đi nhất định sẽ đem giải Trạng Nguyên trở về cho ngươi thấy, ngươi mới không suốt ngày xem thường ta.”

“Nói bậy, ta làm sao lại xem thường ngươi chứ, ngươi trái lại nói rõ ràng cho ta nghe một chút đi!” Sở Phi Dương phản bác nói.

Quân Thư Ảnh hừ một tiếng, không chịu mở miệng.

Sở Phi Dương suy nghĩ một chút lại vừa cười nói: “Ta xem Trạng Nguyên thì không cần đi, Thám hoa là tốt rồi. Ta thích nhất là tài tử phong lưu như vậy…”

“Tránh ra, vẫn còn đang bơi thuyền trên sông đấy, đàng hoàng ngồi đi.” Quân Thư Ảnh giơ một cánh tay lên chặn lại hắn.

Sở Phi Dương vẫn muốn cùng Quân Thư Ảnh đùa giỡn, bỗng nghe ngoài thuyền truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, lúc mạnh lúc yếu, khiến người ta nghe thấy mà thập phần khó chịu.

Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau một cái, lại đồng thời đi ra.

Cách đó không xa, một chiếc thuyền hồng mộc không lớn nhưng phú lệ đang bơi tới.

Một bạch y nữ tử ngồi ở mũi thuyền, mới nhìn hết sức thanh tú động lòng người. Nhưng mà thuyền kia xung quanh lại trói buộc mười mấy nam tử. Từ thắt lưng trở xuống bị ngâm trong nước, toàn thân sớm đã ướt đẫm. Mấy tiếng kêu đứt quãng kia chính là từ đây mà ra.

Bởi vì cảnh tượng quỷ dị như vậy, cho nên thiếu nữ vốn là thiên chân lạn mạn (ngây thơ, hồn nhiên) giờ lại càng lộ ra vẻ quỷ dị.

“Tỷ tỷ, người nam nhân này bây giờ vẫn còn mạnh miệng, ta trước tiên đem hắn dìm chết có được không?” Bạch y nữ tử quay đầu lại, hướng về phía bên trong khoang thuyền nói, miệng nhỏ hơi cong lên, nét mặt mang theo một chút bực bội.

“Ngọc nhi, cho hắn thêm một cơ hội nữa.” Một lát sau trong khoang thuyền truyền đến một đạo thanh âm lành lạnh.

Bạch y nữ tử tên gọi Ngọc nhi càng thêm mất hứng, lại chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời mà đi đến mũi thuyền, dùng một cây tiểu trúc côn ở trên vai người nam nhân kia chọc chọc vài cái.

“Tỷ tỷ của ta tâm địa tốt, muốn cho ngươi thêm một cơ hội. Lần này ngươi chỉ cần hảo hảo ngoan ngoãn, nếu như có thể nói làm tỷ tỷ vừa lòng, liền có thể tha cho ngươi tội chết.” Bạch y nữ tử nghiêm túc dặn dò.

Nam tử kia bị ngâm trong nước sông lạnh buốt, toàn thân sớm đã tê dại, sắc mặt trắng bệch, lúc này cũng chỉ có thể giật giật mí mắt, nhìn về phía bạch y nữ tử liếc mắt một cái.

Tuy rằng sắc mặt một mảnh tử hôi (gần như sắp chết) nhưng khuôn mặt kia rõ ràng là Tống bộ đầu vừa mới gặp sáng sớm nay.

“Bên trong này nhất định có… hiểu lầm. Trông coi việc yết bảng… là do một mình ta phụ trách, những người khác đều vô can, bọn họ làm bộ khoái cũng chỉ vì dưỡng gia hồ khẩu (nuôi gia đình), cầu xin cô nương buông tha bọn họ, mọi chuyện tại hạ xin gánh vác. Tại hạ vốn là… chỉ vì muốn gặp chủ nhân nhà ngươi một lần, Vô Cực sơn trang gần đây ở Phúc Lai huyện hoạt động thường xuyên, tại hạ thân làm bộ đầu, tất phải… muốn xen vào chuyện này. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, có thể hay không cho ta cùng với chủ nhân nhà ngươi nói chuyện rõ ràng.”

Ngọc nhi nghe xong lại nhíu mày: “Ngươi nói không đúng nga, ngươi chẳng những không thể khiến cho tỷ tỷ ta vừa lòng, ngược lại còn dám đối với Vô Cực sơn trang chỉ trích? Không ai có thể đối với Vô Cực sơn trang thuyết tam đạo tứ, ngươi thực sự rất đáng chết đi.”

Nói xong cũng không thèm nhìn Tống bộ đầu vẻ mặt lo lắng, gắng sức muốn giải thích, lại quay đầu hướng người trong khoang thuyền, nói: “Tỷ tỷ, người này nói như thế nào tỷ đều nghe rõ cả rồi. Ta hiện tại muốn giết chết hắn, tỷ tỷ chung quy không nên ngăn cản đi.”

Lại sau một lúc lâu, trong khoang thuyền chợt truyền đến một huyền âm êm tai cùng một tiếng than nhẹ, lúc sau huyền âm kia liền chậm rãi vang lên liên tục thành một khúc thanh u.

(huyền âm: âm phát ra từ một thứ dây, có thể là dây đàn;

thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ)

Bạch y nữ tử cao hứng quay đầu lại, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Tống bộ đầu, đem sợi dây đang trói hắn cắt đứt.

“Tại hạ chết không có gì đáng tiếc, thỉnh buông tha những người khác! Bọn họ thực sự chỉ là bách tính bình thường!” Tống bộ đầu khàn giọng hô.

Bạch y nữ tử lại thản nhiên cười, nói: “Không thể thuận theo ngươi nha, dám đắc tội Vô Cực sơn trang, ắt phải chết không có chỗ chôn!”

“Vô Cực sơn trang? Nó là cái gì?” Một giọng nói trong trẻo chợt vang lên.

Bạch y nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy trên mũi một chiếc thuyền nhỏ, lúc này cư nhiên lại có hai thiếu niên đang đứng đó.

Thiếu niên kia mỉm cười nhìn nàng, lại nhìn về phía Tống bộ đầu đang ngâm trong nước sông sắp hôn mê, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.

Thiếu niên một lần nữa ngước mắt lên, nét mặt khinh bỉ cùng với khinh thường, mặc dù như thế nụ cười của hắn vẫn như cũ, lại tiếp tục nói: “A ta nhớ ra rồi, hình như phía sau nhà ta, a bà (bà nội) mới dựng cái chuồng heo, đặt tên là Vô Cực sơn trang mà. A bà chưa bao giờ mở cánh cửa của Vô Cực sơn trang, cho nên chúng ta không nhìn thấy được trư tử (heo) bên trong, chỉ có thể nghe được nó luôn luôn ở trong đó mà kêu loạn. Ngươi nói có đúng hay không a, Lân nhi?”

“Vừa rồi hình như lại nghe thấy.” Một thiếu niên khác ổn trọng, chững chạc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà ứng hoà, nói.

______________________________

Lời tác giả: Thạch Đầu lời nói công lực phải gọi là sư xuất danh môn = =! Lân nhi mặc dù thua một bậc nhưng cũng là không thể khinh thường = =!

Sư xuất danh môn: ý chỉ một người nào đó xuất thân từ một môi trường đào tạo tốt, có tiếng, hoặc do một người thầy giỏi, một danh sư dạy dỗ => suy rộng ra ý là vì thầy giỏi nên trò dạy ra cũng ko kém. (Giải nghĩa bởi Tamahi @ VNS) Vậy công lực “chặt chém” người khác này của Thạch Đầu là từ “danh môn” nào mà ra đây?:-“
Bình Luận (0)
Comment