Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 47

Sở Phi Dương ôm lấy Quân Thư Ảnh, ngôn ngữ vào lúc này không còn ý nghĩa, giải thích cũng không đủ trọng lượng nhưng Quân Thư Ảnh hiểu được cái ôm thật chặt đến phát đau trên vai kia là có ngụ ý gì.

Hai người không biết đã ngồi bao lâu, Sở Phi Dương đặt cằm lên trán Quân Thư Ảnh, đưa mắt quan sát xung quanh.

Thanh Lang và Trình Tuyết Tường cũng bắt đầu xem xét khắp nơi, dường như ngoại trừ thạch nữu nằm trên bàn đá thì không còn cơ quan ngầm nào khác.

Sau một hồi buồn bã ôm Sở Phi Dương, tinh thần Quân Thư Ảnh cũng đã ổn định trở lại, Sở Phi Dương thở dài tiếc nuối không thôi vì khoảnh khắc ngọt ngào đã trôi qua.

Quân Thư Ảnh chống tay xuống nền đất muốn đứng dậy lại bị Sở Phi Dương tâm địa xấu xa kéo ngược trở lại khiến y trượt chân ngã lên người hắn.

Chỉ có điều còn chưa kịp nổi nóng thì Quân Thư Ảnh đã sửng sốt nói: “Đây là cái gì?”

Y nhấc tay lên, cúi người nhìn kỹ dưới mặt đất. Sở Phi Dương cũng không tiếp tục ồn ão nữa, cúi xuống nhìn theo.

“Giống như một cái rãnh mỏng.” Sở Phi Dương dùng tay phủi phủi trên mặt đất, tỉ mỉ xem xét.

Thanh Lang và Trình Tuyết Tường nghe được tiếng động, liền chạy tới.

“Sở huynh, phát hiện gì sao?”

Sở Phi Dương khoát tay, đi qua bên kia nhìn hoa văn ở trên ở mép bàn đá lúc trước bị dịch thể màu đỏ nhuộm lên, suy nghĩ một lát, khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra nét tươi cười: “Ta có lẽ đã minh bạch dụng ý của người bố trí trận pháp này.”

“Người bày trận có dụng ý gì?” Trình Tuyết Tường hỏi.

Sở Phi Dương nói: “Hạng huynh đệ nói trận pháp trong lòng núi này là có mục đích bảo hộ đại sơn cốc địa của Liên Sơn tộc nhân, hết thảy mọi thứ trong đó được bày trí lên bàn đá này là có dụng ý người bị vây khốn nếu muốn thoát ra ngoài thì chắc chắn phải hại chết những người trong cốc. Trong khi cơ quan phát động tất cả chuyện này thì chỉ đưa tay một cái là có thể chạm tới, đây quả thực là đem tính mạng người trong cốc đặt trong tay những người bị vây khốn. So với việc cứu vớt người khác thì đại bộ phận người ta sẽ chọn tự cứu mình. Người bày trận không phải là không nghĩ tới điểm này.”

“Huynh nói đúng, chữ ‘Sinh’ này khẳng định không phải là cơ quan để đi ra ngoài.” Thanh Lang gõ gõ lên mặt bàn nói, “Việc này ta đã sớm nghĩ tới. Sở huynh, huynh không khỏi có chút chậm chạp.”

Sở Phi Dương cười cười: “Ta nghĩ người của Tứ Phương trại trước kia từng tiến vào đây đã chạm vào thạch nữu này nên mới chết thảm như vậy. Hứa Trực vừa rồi nhất định cũng đã chạm vào nó. Đó không phải là cơ quan để thoát ra ngoài mà là cơ quan phát động cơn hồng thủy. Ta nghĩ nếu như chúng ta bây giờ ấn xuống, hơn phân nửa sẽ bị đại thủy cuốn về sơn động lúc trước mà lần này chỉ sợ không có vận khí tốt như vậy để có thẻ dễ dàng thoát ra.”

Cao Phóng khịt mũi, chợt tỉnh ngộ, nói: “Không sai, ảo ảnh! Từ nãy đến giờ ta đã thấy khó hiểu, trong sơn động này có một cỗ hương vị như có như không, nhưng chúng ta lại không cảm thấy khó chịu. Xem ra nếu như trở về sơn động lúc trước chúng ta sẽ bị ảo ảnh chi phối. Đó là lí do vì sao vừa rồi Hứa Trực thấy được ảo ảnh còn chúng ta thì không, bởi vì lão ta đã từng đến sơn động này, chạm vào cơ quan kia rồi mới bị nước cuốn đi.”

Sở Phi Dương gật đầu: “Cao Phóng nói không sai. Nếu không quan tâm đến tính mạng của người trong cốc mà chỉ muốn cứu mình thì sau cùng vẫn là phải chết thảm, đây mới là dụng ý của người bày trận.”

“Thật không ngờ, Cầm Anh nhỏ bé nhu nhược vậy mà tộc nhân của hắn lại rất hiểm độc, vì không muốn những người tiến vào đây có thể thoát ra ngoài mà không làm ra những vật này thì không nói, đằng này đã bày trí tất cả lên bàn đá nhưng lại là lừa gạt người ta tự tìm đến cái chết.” Thanh Lang nhíu mày nói.

Quân Thư Ảnh khinh thường nhìn y: “Ngu ngốc, chậm chạp.”

Thanh Lang gần như muốn thổ huyết. Tên gia hỏa này có thù tất báo, thật rất biết chọn thời cơ để chọc tức người khác.

Trình Tuyết Tường nói: “Có lẽ mục đích của người bày trận đúng là như vậy. Người ấn xuống cơ quan chính là kẻ ác đồ mất đi nhân nghĩa lương tri, hắn không thể để cho loại người đó đi ra khỏi nơi này cho nên chữ sinh cũng chính là tử lộ.”

Sở Phi Dương gật đầu: “Trình minh chủ nói không sai. Người bày trận cũng đã nhắc nhở. Kẻ ấn thạch nữu xuống, là kẻ nhân nghĩa thiện lương đã bị máu tươi của những người vô tội bao phủ. Sau khi mất đi lương tri mới có thể mở ra một cánh cửa, nhưng nào ngờ cánh cửa này lại đường dẫn đến cái chết.”

“Nếu không thể ấn thạch nữu này xuống vậy thì phải làm sao để thoát ra ngoài?” Hạng Ninh Tử có chút lo lắng, “Ta sợ sư phụ ta chống đỡ không được bao lâu nữa, nội lực của người đã tổn hao quá nhiều, lại bị trọng thương, cần phải nhanh chóng cứu chữa.”

Sở Phi Dương chỉ tay xuống mặt đất, nói: “Nếu ta đoán không lầm, cơ quan hẳn là ở đây. Rãnh hoa văn mỏng trên mặt đất cùng với hoa văn trên mép bàn đá kia thập phần giống nhau. Căn cứ vào gợi ý của người bày trận thì phải có máu tươi phủ lên hoa văn mới có thể mở ra cơ quan. Chỉ có điều, máu này không nhất định phải là máu của những người vô tội.”

“Ý của Sở huynh là…” Thanh Lang nói.

Sở Phi Dương gật đầu: “Máu của chính mình.”

Hắn nói xong liền lấy ra một thanh đoản kiếm, ở lòng bàn tay rạch một đường rồi đưa tay về phía mặt đất có khắc hoa văn, máu tươi từng giọt nhỏ xuống.

Trong nháy mắt, huyết dịch theo từng rãnh nhỏ nhanh chóng lan ra, giống hệt cảnh tượng vừa rồi diễn ra trên bàn đá, chỉ có điều hoa văn ở đây lớn hơn rất nhiều.

Thanh Lang và Trình Tuyết Tường, Quân Thư Ảnh cùng làm theo, ngay cả Hạng Ninh Tử cũng vậy, chỉ có Cao Phóng không biết võ công và Hứa Trực hôn mê là đứng sang một bên.

Huyết dịch của mọi người rất nhanh theo những rãnh nhỏ được khắc trên mặt đất mà nhuộm đỏ lên hoa văn.

Bốn chữ nhân nghĩa lương thiện đồng dạng khắc trên mặt đất trong khoảnh khắc được máu tươi nhuộm đỏ càng trở nên rõ nét.

Cho đến khi tất cả hoa văn trên mặt đất đều bị nhuộm đỏ, sau một lúc lâu chờ đợi, mới bắt đầu ầm ầm vang lên tiếng cơ quan chuyển động.

Sở Phi Dương bắt lấy tay Quân Thư Ảnh, giúp y băng bó sơ qua rồi nắm chặt lại. Mọi người toàn bộ đều cảnh giác chờ đợi.

Thanh âm ầm ầm càng ngày càng lớn, đến nỗi tưởng chừng như đinh tai nhức óc, không biết cơ quan này rốt cuộc lớn đến mức độ nào.

Chợt cảm thấy sơn động hơi lắc lư, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, cẩn thận ứng đối với bất cứ biến cố nào có thể xảy ra.

Không biết qua bao lâu, hốc mắt mở to đến nỗi đã cay cay nhưng cơ quan vẫn chưa thấy xuất hiện, chỉ có âm thanh kẽo kẹt vang lên từng chút một.

Thanh Lang không nhịn được đạp mạnh lên tường một cái: “Thanh âm này không bình thường, chẳng lẽ đại môn lâu ngày không được mở nên hỏng rồi?”

Y vừa dứt lời, cơ quan kia ngược lại nhờ cú đạp đó của y mà quả nhiên bắt đầu thông thuận, sau mấy tiếng răng rắc vang lên, một bên vách động bắt đầu chậm rãi hạ xuống.

Dương quang đã lâu không thấy rốt cuộc cũng đã chiếu tới.
Bình Luận (0)
Comment